Chương 21:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Hoắc Nghiên Hành hơi ngửa cổ ra đằng sau, cúi đầu nhìn Tang Ngâm giống như một con mèo mắc bệnh tăng động giảm chú ý đang quơ tay loạn xạ trong ngực anh, mãi cho đến khi bị cô véo một cái thật mạnh vào eo, anh mới bắt lấy tay cô: “Cô vừa vừa phải phải thôi.”
Tang Ngâm đạp anh một cái, khẽ mắng anh: “Tay anh đang đè lên tóc tôi!”
Hoắc Nghiên Hành hơi giơ cánh tay lên, đợi cô vén tóc sang một bên, lại tiếp tục đè tiếp.
Tang Ngâm: “...”
Hít một hơi thật sâu, cô thầm nghĩ, không nên chấp nhặt với con quỷ say rượu như anh lúc nửa đêm nửa hôm. Cô nắm lấy cánh tay đang khoác trên vai mình, rồi kéo anh đi về phía trước.
Mặc kệ anh có theo kịp hay không, cũng chẳng buồn quan tâm xem anh có thoải mái không, cô cứ một mực lao đầu về phía trước, rất có khí thế như đang “giết người vứt xác”.
Hoắc Nghiên Hành chậm rãi đi theo sau lưng cô.
Ánh mắt anh rơi xuống một bên mặt của cô, có một sợi tóc vướng ở ngay khoé miệng, tay anh khẽ nhúc nhích, chưa kịp hành động thì Tang Ngâm đã “hừ” một tiếng, lắc lắc đầu, khiến sợi tóc bay đi mất.
Hoắc Nghiên Hành quan sát toàn bộ quá trình, tiếng cười khẽ của anh tan vào màn đêm dày đặc, không ai phát hiện ra ngoại trừ chính anh.
Đã gần đến rạng sáng, người nhà họ Hoắc đã say giấc nồng từ lâu, hai người họ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa bước vào.
Dì Tôn đi vệ sinh đêm thì bắt gặp hai bóng người ở cửa, dì ấy bất giác lên tiếng, đồng thời bật đèn phòng khách: “Ai đó!”
Tang Ngâm đứng thẳng người, giơ tay lên: “Dì Tôn, là cháu ạ.”
Sau khi dì Tôn thấy rõ được là người nào, dì ấy mới thả lỏng, đặt chiếc gậy đánh gôn đang nắm chặt trong tay lại chỗ cũ, dì vỗ ngực, vẫn còn kinh hãi: “Hai cô cậu hù tôi sợ chết khiếp, về muộn thế này mà còn không phát ra một tiếng động nào.”
Dì Tôn là người làm cũ của nhà họ Hoắc, dì ấy đã nhìn hai anh em Hoắc Nghiên Hành, Trần Tự Chu và Tang Ngâm cùng nhau lớn lên, từ lâu bọn họ đã coi dì ấy là bậc trưởng bối trong gia đình. Khi nói chuyện, giọng điệu của dì Tôn đầy sự oán trách.
Hoắc Nghiên Hành rút cánh tay đang khoác trên vai Tang Ngâm về, tiện thể đè lại động tác không khác gì đầu hàng của cô: “Cháu sợ làm ổn mọi người.”
Tang Ngâm thêm mắm dặm muối: “Anh ấy uống say, về nhà sợ bị đánh nên mới lén lén lút lút thế này đó ạ.”
“Uống rượu?” Dì Tôn tiến tới hai bước, ngửi thấy mùi rượu, dì ấy thốt lên hai tiếng “chao ôi”: “Cháu uống bao nhiêu vậy hả, lại vì công việc mà bỏ bê sức khoẻ nữa rồi. Người trẻ tuổi các cháu, chỉ toàn ỷ vào sức trẻ mà muốn làm gì thì làm, đợi đến lúc già rồi sinh bệnh xem. Mau nhanh nhanh lên lầu tắm rửa đi, để dì nấu chút canh giải rượu cho.”
Dì Tôn đuổi Hoắc Nghiên Hành lên lầu, sau đó kéo Tang Ngâm lại: “Muộn vậy rồi, cháu đừng về nữa, ở lại đây một đêm đi. Có một căn phòng dành cho cháu đó, vừa hay hồi tối ăn cơm ông lão cũng có nhắc tới cháu.”
Tang Ngâm và Hoắc Nghiên Hành không có lấy một cơ hội để chen vào nói, dì Tôn đuổi hai người bọn họ lên lầu ba như thể xua vịt, rồi sau đó dì ấy vội vã đi xuống lầu nấu canh giải rượu.
Tang Ngâm đưa mắt nhìn bóng người của dì Tôn biến mất nơi góc cầu thang, cô quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiên Hành, chỉ ngón tay trỏ về phía anh: “Anh nhìn đi, đều tại anh cả đấy. Hại dì Tôn nửa đêm nửa hôm còn phải nấu canh giải rượu cho anh, thật không biết xấu hổ.”
“Ai là người lắm mồm nào?”
“Vậy thì ai là người khăng khăng uống rượu?”
“...”
Hoắc Nghiên Hành hừ lạnh một tiếng, quay người trở về phòng.
Phòng của Tang Ngâm đối diện với phòng anh, cô cũng khịt mũi giống anh, vặn nắm cửa bước vào trong.
Đêm đầu thu có chút se lạnh, nhưng mà giày vò như vậy một chuyến, trên người cũng ra chút mồ hôi, còn dính một ít mùi cơ thể của Hoắc Nghiên Hành.
Tang Ngâm cầm lấy góc áo đưa lên mũi ngửi, mùi cũng không tệ, mùi rượu rất nhẹ, thêm nữa còn có mùi trầm hương tao nhã, nhưng cô vẫn bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, tìm quần áo trong tủ và đi vào phòng tắm để tắm.
Tang Ngâm bận rộn cả ngày không có lấy một hạt cơm vào miệng, lúc làm việc cô không nhận ra nhưng hiện tại nửa đêm lại đói bụng không chịu nổi, Tang Ngâm tắm rửa qua loa rồi xuống phòng bếp lầu dưới tìm chút đồ ăn, vừa xuống lầu liền trông thấy dì Tôn bưng canh giải rượu đi lên, cô chào hỏi rồi đưa tay cầm lấy: “Dì Tôn mau đi ngủ đi, cháu mang lên Hoắc Nghiên Hành dùm cho ạ.”
Dì Tôn không nghi ngờ gì, dì ấy dặn dò cô: “Cháu cũng tranh thủ còn sớm đi ngủ, con gái thức khuya không tốt đâu.”
Tang Ngâm gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Cháu biết rồi ạ.”
Sau khi dì Tôn rời đi, Tang Ngâm cúi nhìn chiếc khay trong tay.
Tang Ngâm đạp anh một cái, khẽ mắng anh: “Tay anh đang đè lên tóc tôi!”
Hoắc Nghiên Hành hơi giơ cánh tay lên, đợi cô vén tóc sang một bên, lại tiếp tục đè tiếp.
Tang Ngâm: “...”
Hít một hơi thật sâu, cô thầm nghĩ, không nên chấp nhặt với con quỷ say rượu như anh lúc nửa đêm nửa hôm. Cô nắm lấy cánh tay đang khoác trên vai mình, rồi kéo anh đi về phía trước.
Mặc kệ anh có theo kịp hay không, cũng chẳng buồn quan tâm xem anh có thoải mái không, cô cứ một mực lao đầu về phía trước, rất có khí thế như đang “giết người vứt xác”.
Hoắc Nghiên Hành chậm rãi đi theo sau lưng cô.
Ánh mắt anh rơi xuống một bên mặt của cô, có một sợi tóc vướng ở ngay khoé miệng, tay anh khẽ nhúc nhích, chưa kịp hành động thì Tang Ngâm đã “hừ” một tiếng, lắc lắc đầu, khiến sợi tóc bay đi mất.
Hoắc Nghiên Hành quan sát toàn bộ quá trình, tiếng cười khẽ của anh tan vào màn đêm dày đặc, không ai phát hiện ra ngoại trừ chính anh.
Đã gần đến rạng sáng, người nhà họ Hoắc đã say giấc nồng từ lâu, hai người họ nhẹ chân nhẹ tay đẩy cửa bước vào.
Dì Tôn đi vệ sinh đêm thì bắt gặp hai bóng người ở cửa, dì ấy bất giác lên tiếng, đồng thời bật đèn phòng khách: “Ai đó!”
Tang Ngâm đứng thẳng người, giơ tay lên: “Dì Tôn, là cháu ạ.”
Sau khi dì Tôn thấy rõ được là người nào, dì ấy mới thả lỏng, đặt chiếc gậy đánh gôn đang nắm chặt trong tay lại chỗ cũ, dì vỗ ngực, vẫn còn kinh hãi: “Hai cô cậu hù tôi sợ chết khiếp, về muộn thế này mà còn không phát ra một tiếng động nào.”
Dì Tôn là người làm cũ của nhà họ Hoắc, dì ấy đã nhìn hai anh em Hoắc Nghiên Hành, Trần Tự Chu và Tang Ngâm cùng nhau lớn lên, từ lâu bọn họ đã coi dì ấy là bậc trưởng bối trong gia đình. Khi nói chuyện, giọng điệu của dì Tôn đầy sự oán trách.
Hoắc Nghiên Hành rút cánh tay đang khoác trên vai Tang Ngâm về, tiện thể đè lại động tác không khác gì đầu hàng của cô: “Cháu sợ làm ổn mọi người.”
Tang Ngâm thêm mắm dặm muối: “Anh ấy uống say, về nhà sợ bị đánh nên mới lén lén lút lút thế này đó ạ.”
“Uống rượu?” Dì Tôn tiến tới hai bước, ngửi thấy mùi rượu, dì ấy thốt lên hai tiếng “chao ôi”: “Cháu uống bao nhiêu vậy hả, lại vì công việc mà bỏ bê sức khoẻ nữa rồi. Người trẻ tuổi các cháu, chỉ toàn ỷ vào sức trẻ mà muốn làm gì thì làm, đợi đến lúc già rồi sinh bệnh xem. Mau nhanh nhanh lên lầu tắm rửa đi, để dì nấu chút canh giải rượu cho.”
Dì Tôn đuổi Hoắc Nghiên Hành lên lầu, sau đó kéo Tang Ngâm lại: “Muộn vậy rồi, cháu đừng về nữa, ở lại đây một đêm đi. Có một căn phòng dành cho cháu đó, vừa hay hồi tối ăn cơm ông lão cũng có nhắc tới cháu.”
Tang Ngâm và Hoắc Nghiên Hành không có lấy một cơ hội để chen vào nói, dì Tôn đuổi hai người bọn họ lên lầu ba như thể xua vịt, rồi sau đó dì ấy vội vã đi xuống lầu nấu canh giải rượu.
Tang Ngâm đưa mắt nhìn bóng người của dì Tôn biến mất nơi góc cầu thang, cô quay đầu lại nhìn Hoắc Nghiên Hành, chỉ ngón tay trỏ về phía anh: “Anh nhìn đi, đều tại anh cả đấy. Hại dì Tôn nửa đêm nửa hôm còn phải nấu canh giải rượu cho anh, thật không biết xấu hổ.”
“Ai là người lắm mồm nào?”
“Vậy thì ai là người khăng khăng uống rượu?”
“...”
Hoắc Nghiên Hành hừ lạnh một tiếng, quay người trở về phòng.
Phòng của Tang Ngâm đối diện với phòng anh, cô cũng khịt mũi giống anh, vặn nắm cửa bước vào trong.
Đêm đầu thu có chút se lạnh, nhưng mà giày vò như vậy một chuyến, trên người cũng ra chút mồ hôi, còn dính một ít mùi cơ thể của Hoắc Nghiên Hành.
Tang Ngâm cầm lấy góc áo đưa lên mũi ngửi, mùi cũng không tệ, mùi rượu rất nhẹ, thêm nữa còn có mùi trầm hương tao nhã, nhưng cô vẫn bĩu môi tỏ vẻ chán ghét, tìm quần áo trong tủ và đi vào phòng tắm để tắm.
Tang Ngâm bận rộn cả ngày không có lấy một hạt cơm vào miệng, lúc làm việc cô không nhận ra nhưng hiện tại nửa đêm lại đói bụng không chịu nổi, Tang Ngâm tắm rửa qua loa rồi xuống phòng bếp lầu dưới tìm chút đồ ăn, vừa xuống lầu liền trông thấy dì Tôn bưng canh giải rượu đi lên, cô chào hỏi rồi đưa tay cầm lấy: “Dì Tôn mau đi ngủ đi, cháu mang lên Hoắc Nghiên Hành dùm cho ạ.”
Dì Tôn không nghi ngờ gì, dì ấy dặn dò cô: “Cháu cũng tranh thủ còn sớm đi ngủ, con gái thức khuya không tốt đâu.”
Tang Ngâm gật đầu liên tục như gà mổ thóc: “Cháu biết rồi ạ.”
Sau khi dì Tôn rời đi, Tang Ngâm cúi nhìn chiếc khay trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.