Chương 23:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
"....."
Tên bỉ ổi này!
Đến khi anh đã bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, rẽ phải đi vào bếp, Tang Ngâm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, giơ ngón tay giữa với không khí.
Lúc hạ tay xuống, hình ảnh gì đó bất chợt rơi vào trong khóe mắt cô.
Cô dừng lại, quay đầu.
Là bóng của cô in rõ ràng trên vách tường bên phải.
Toàn bộ nhất cử nhất động của cô đều rõ mồn một.
Cô nhớ lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt của mình sau lưng Hoắc Nghiên Hành....
"...."
Ồ.
Thế thì đã sao.
Cô thong thả ung dung chỉnh trang lại quần áo, đi xuống tầng, cũng rẽ vào phòng bếp.
Hoắc Nghiên Hành đang loay hoay trước bồn rửa tay, nghe thấy tiếng bước chân, mở miệng nói: "Trong tủ lạnh có mỗi cà chua thôi."
Dì Tôn rất quan trọng độ tươi của thức ăn. Đồ ăn ăn lúc nào mua lúc đó, do đó trong nhà không bao giờ mua thừa đồ ăn. Nhưng thật ra còn có hải sản, Hoắc Nghiên Hành tính ngày, không nhắc tới.
"Ồ, thế thì làm mì cà chua đi." Tang Ngâm tự nhiên đi đến cạnh bàn đảo ngồi xuống, nói sơ qua yêu cầu chính: "Cho thêm hai quả cà chua vào, nước dùng mới ngon."
Hoắc Nghiên Hành không đáp, lấy hai quả cà chua trong tủ ra.
Rửa sạch, thái xúc sắc, sau đó để sang một bên.
Bóng lưng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông đặt trong bối cảnh ấm áp hoà thuận rất có cảm giác gia đình.
Tang Ngâm nâng má nhìn anh một chốc, ngón tay đang gõ trên mặt bàn dừng lại, thu tầm mắt.
Tiếng thông báo có tin nhắn mới vang lên, lúc này cô mới nhớ tới chiếc điện thoại cất trong túi áo ngủ của mình.
Lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Sài Khinh Nguyệt.
[Sài Khinh Nguyệt: Làm gì đấy?]
Tang Ngâm nhấp vào biểu tượng máy ảnh, tiện tay chụp bóng lưng của Hoắc Nghiên Hành rồi gửi đi...
[Tam Hựu Tang Tang: "Đang đợi ăn mì.]
Ngay lập tức, tin nhắn tiếp theo của Sài Khinh Nguyệt gửi tới.
[Sài Khinh Nguyệt: tớ thất tình, cậu đi uống rượu với tớ đi.]
Có lẽ bên kia đã nhìn thấy tin nhắn của cô, lập tức gửi đến một loạt dấu chấm lửng.
[Sài Khinh Nguyệt: Tớ vừa mới thất tình cậu đã chọc vào nỗi đau của tớ rồi? Cậu tính gửi ảnh cuộc sống ấm áp, người đàn ông kia của cậu nấu cho cậu ăn vào nửa đêm để khiêu khích ai? Xem cẩu độc thân là người khó lắm hả?]
[Tam Hựu Tang Tang: Cậu mở to mắt chó của cậu ra nhìn cho rõ, đây là Hoắc Nghiên Hành.]
Sài Khinh Nguyệt gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại.
Tang Ngâm mở tin nhắn thoại, để sát bên tai.
Tiếng Sài Khinh Nguyệt oang oang bên tai cô, giống như sợ đối phương không phát hiện ra giọng điệu hài lòng vui sướng của mình.
"Rốt cuộc hai người cũng tằng tịu với nhau rồi à?"
"...."
Chẳng phải cô đã chuyển sang chế độ tai nghe rồi sao!
Sao vẫn để loa ngoài!
Trong không gian bếp mà tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy thì giọng nói của Sài Khinh Nguyệt không khác gì sấm sét đánh xuống mặt nước phẳng lặng.
Hoắc Nghiên Hành nghe thấy, tay đang đổ nước sôi vào mì cũng không nhịn được khó hiểu nhìn về phía Tang Ngâm.
Tang Ngâm tay chân luống cuống tắt điện thoại đi, trợn mắt, nói: "Nhìn cái gì, nấu mì của anh đi."
Tầm mắt của Hoắc Nghiên Hành chuyển sang chiếc điện thoại đang bị Tang Ngâm bịt chặt, không nói câu nào, nhưng anh như vậy còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Tang Ngâm bị anh nhìn như vậy không hiểu sao lại nổi giận, định chửi nhau với anh. Nhưng mới phát ra tiếng ú ớ, Hoắc Nghiên Hành đã quay sang chỗ khác.
Tang Ngâm cố gắng nuốt lời nói đi được nửa đường thì bị nghẹn trong cổ họng xuống.
Lật điện thoại lên, cô không nhìn thấy biểu tượng chiếc tai nhỏ ghi chú bên cạnh tin nhắn của Sài Khinh Nguyệt. Lúc này cô mới nhớ ra mình chỉ đặt tin nhắn của Sở Nhân thành chế độ loa trong.
Cầm lấy điện thoại, tiếng gõ bàn phím vang lên tách tách.
Tên bỉ ổi này!
Đến khi anh đã bước xuống bậc cầu thang cuối cùng, rẽ phải đi vào bếp, Tang Ngâm vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, giơ ngón tay giữa với không khí.
Lúc hạ tay xuống, hình ảnh gì đó bất chợt rơi vào trong khóe mắt cô.
Cô dừng lại, quay đầu.
Là bóng của cô in rõ ràng trên vách tường bên phải.
Toàn bộ nhất cử nhất động của cô đều rõ mồn một.
Cô nhớ lại dáng vẻ giương nanh múa vuốt của mình sau lưng Hoắc Nghiên Hành....
"...."
Ồ.
Thế thì đã sao.
Cô thong thả ung dung chỉnh trang lại quần áo, đi xuống tầng, cũng rẽ vào phòng bếp.
Hoắc Nghiên Hành đang loay hoay trước bồn rửa tay, nghe thấy tiếng bước chân, mở miệng nói: "Trong tủ lạnh có mỗi cà chua thôi."
Dì Tôn rất quan trọng độ tươi của thức ăn. Đồ ăn ăn lúc nào mua lúc đó, do đó trong nhà không bao giờ mua thừa đồ ăn. Nhưng thật ra còn có hải sản, Hoắc Nghiên Hành tính ngày, không nhắc tới.
"Ồ, thế thì làm mì cà chua đi." Tang Ngâm tự nhiên đi đến cạnh bàn đảo ngồi xuống, nói sơ qua yêu cầu chính: "Cho thêm hai quả cà chua vào, nước dùng mới ngon."
Hoắc Nghiên Hành không đáp, lấy hai quả cà chua trong tủ ra.
Rửa sạch, thái xúc sắc, sau đó để sang một bên.
Bóng lưng cao lớn thẳng tắp của người đàn ông đặt trong bối cảnh ấm áp hoà thuận rất có cảm giác gia đình.
Tang Ngâm nâng má nhìn anh một chốc, ngón tay đang gõ trên mặt bàn dừng lại, thu tầm mắt.
Tiếng thông báo có tin nhắn mới vang lên, lúc này cô mới nhớ tới chiếc điện thoại cất trong túi áo ngủ của mình.
Lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Sài Khinh Nguyệt.
[Sài Khinh Nguyệt: Làm gì đấy?]
Tang Ngâm nhấp vào biểu tượng máy ảnh, tiện tay chụp bóng lưng của Hoắc Nghiên Hành rồi gửi đi...
[Tam Hựu Tang Tang: "Đang đợi ăn mì.]
Ngay lập tức, tin nhắn tiếp theo của Sài Khinh Nguyệt gửi tới.
[Sài Khinh Nguyệt: tớ thất tình, cậu đi uống rượu với tớ đi.]
Có lẽ bên kia đã nhìn thấy tin nhắn của cô, lập tức gửi đến một loạt dấu chấm lửng.
[Sài Khinh Nguyệt: Tớ vừa mới thất tình cậu đã chọc vào nỗi đau của tớ rồi? Cậu tính gửi ảnh cuộc sống ấm áp, người đàn ông kia của cậu nấu cho cậu ăn vào nửa đêm để khiêu khích ai? Xem cẩu độc thân là người khó lắm hả?]
[Tam Hựu Tang Tang: Cậu mở to mắt chó của cậu ra nhìn cho rõ, đây là Hoắc Nghiên Hành.]
Sài Khinh Nguyệt gửi cho cô một đoạn tin nhắn thoại.
Tang Ngâm mở tin nhắn thoại, để sát bên tai.
Tiếng Sài Khinh Nguyệt oang oang bên tai cô, giống như sợ đối phương không phát hiện ra giọng điệu hài lòng vui sướng của mình.
"Rốt cuộc hai người cũng tằng tịu với nhau rồi à?"
"...."
Chẳng phải cô đã chuyển sang chế độ tai nghe rồi sao!
Sao vẫn để loa ngoài!
Trong không gian bếp mà tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy thì giọng nói của Sài Khinh Nguyệt không khác gì sấm sét đánh xuống mặt nước phẳng lặng.
Hoắc Nghiên Hành nghe thấy, tay đang đổ nước sôi vào mì cũng không nhịn được khó hiểu nhìn về phía Tang Ngâm.
Tang Ngâm tay chân luống cuống tắt điện thoại đi, trợn mắt, nói: "Nhìn cái gì, nấu mì của anh đi."
Tầm mắt của Hoắc Nghiên Hành chuyển sang chiếc điện thoại đang bị Tang Ngâm bịt chặt, không nói câu nào, nhưng anh như vậy còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ.
Tang Ngâm bị anh nhìn như vậy không hiểu sao lại nổi giận, định chửi nhau với anh. Nhưng mới phát ra tiếng ú ớ, Hoắc Nghiên Hành đã quay sang chỗ khác.
Tang Ngâm cố gắng nuốt lời nói đi được nửa đường thì bị nghẹn trong cổ họng xuống.
Lật điện thoại lên, cô không nhìn thấy biểu tượng chiếc tai nhỏ ghi chú bên cạnh tin nhắn của Sài Khinh Nguyệt. Lúc này cô mới nhớ ra mình chỉ đặt tin nhắn của Sở Nhân thành chế độ loa trong.
Cầm lấy điện thoại, tiếng gõ bàn phím vang lên tách tách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.