Chương 24:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
[Tam Hựu Tang Tang: có nói được không thế? Cậu thất tình chứ đâu phải bị điên!]
[Sài Khinh Nguyệt: Ôi trời, nhất thời kích động thôi, trễ thế này rồi mà hai người còn ở cùng nhau.]
[Tam Hựu Tang Tang: Anh ta uống say, trợ lý lái xe cũng không ở đó nên tớ đóng vai người tốt lùa anh ta về nhà. Dì Tôn thấy bèn giữ tớ lại, sau đó thì xảy ra chuyện như vậy. Cậu mà còn ăn nói bậy bạ nữa tớ thắt lưỡi cậu thành nút cát tường!]
[Sài Khinh Nguyệt: nhạt nhoẽ, đi uống rượu đi.]
[Tam Hựu Tang Tang: Cậu cố nín hai ngày trước đi, đợi tớ về nghe cậu khóc sau.]
[Sài Khinh Nguyệt: Tớ thất tình cậu còn bắt tớ nín hai ngày rồi khóc tiếp? Cậu có còn là con người không?]
[Tam Hựu Tang Tang: Feeling hai ngày sau sẽ có vũ công chính mới lên sân khấu, 185, có cơ bụng.]
[Sài Khinh Nguyệt: Ok, tớ nhịn hai ngày.]
Tang Ngâm bật cười, tìm icon để trả lời.
"Ăn đi, đừng nghịch nữa."
Một bóng người tới gần cô. Mùi cà chua thơm nức mũi, bát mì đầy ắp với nước dùng màu đỏ, trứng lòng đào cắt đôi đặt bên cạnh bát, bên trên còn rắc một nhúm rau thơm. Bát mì chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác thèm rỏ dãi.
Mỹ thực trước mặt, Tang Ngâm dừng lại cuộc nói chuyện say sưa với Sài Khinh Nguyệt, cầm đũa, gắp một gắp mì đưa thẳng vào miệng.
Sau đó cô ngay lập tức bị sặc vì nóng.
Hoắc Nghiên Hành ngồi đối diện cô cũng không thèm liếc cô một cái, rất đúng lúc đẩy một cốc nước ấm tới.
Tang Ngâm nhận cốc nước uống liền mấy ngụm, nhìn người đối diện ăn uống chậm rãi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Biết nóng mà không thèm nhắc người ta trước, sau đấy còn giả đò làm người tốt. Tôi khinh!"
"Nhắc cô cũng vô dụng, để cô tự bị bỏng hai lần sẽ tự nhớ."
"...."
Thoáng chốc, Tang Ngâm đã bình tĩnh lại. Cô đặt cốc nước trước bát mì của mình để che Hoắc Nghiên Hành đi, tránh cho anh ảnh hưởng tới quá trình ăn uống của cô.
Tầng một chỉ còn mỗi phòng bếp sáng đèn. Ánh sáng màu cam hắt ra ngoài, lấn vào phòng khách. Hai người ngồi đối diện nhau, chăm chú ăn bữa ăn khuya của mình. Bầu không khí trông qua cực kỳ hoà hợp.
Tang Ngâm ăn được một nửa, cầm cốc nước lên uống hai ngụm rồi thuận tay đặt xuống một bên. Cuộc cãi vã nhỏ vừa rồi cũng đã kết thúc, cô không thích im lặng nên tìm bừa một câu hỏi Hoắc Nghiên Hành: "Sao anh vẫn chưa yêu đương?"
Hoắc Nghiên Hành giương mắt nhìn cô, vẻ mặt không nói nên lời, nhưng anh vẫn trả lời: "Không muốn."
"Sao lại không muốn?"
Lần này Hoắc Nghiên Hành không trả lời cô, có lẽ là cảm thấy nhạt nhẽo quá mức.
Tang Ngâm không thèm để ý, cắn đũa hỏi: "Vậy gu của anh như thế nào? Tôi tìm thử cho anh xem?"
Hoắc Nghiên Hành nhíu mày: "Nhả ra, đừng cắn đũa."
Tang Ngâm ngại anh nhiều chuyện, "à" một tiếng, nhả đũa ra rồi lại gặng hỏi thêm một lần.
Hoắc Nghiên Hành đã ăn xong, đũa đặt trên bát. Sau đó anh tiến sát lại, ánh mắt ung dung đặt trên khuôn mặt của cô: "Tôi không tin tưởng ánh mắt của cô lắm."
Nói chuyện thì cứ nói chuyện, sao cứ phải vạch điểm xấu của người ta ra!
Tang Ngâm không để ý anh, cúi đầu ăn nốt mấy miếng cuối cùng một cách chóng váng. Cô phồng má trợn mắt, chiếc đũa chạm vào bát kêu "cạch" một tiếng. Cô đứng dậy, nghiêng mặt liếc Hoắc Nghiêng Hành một cái, hất cằm đi lên tầng.
Hoắc Nghiên Hành nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn dừng lại, cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm.
Sau đó anh đứng dậy, dọn dẹp bát đũa.
Ánh trăng sáng rọi xuống, lọt qua khe hở của tấm rèm trượt dài thành một đường sáng bóng trên sàn nhà.
Tang Ngâm cuốn chăn nằm trên giường, hai cánh tay co lại giữa không trung, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt cô.
Nhìn chằm chằm vào hộp thoại của “Bé heo" ở đầu danh sách trò chuyện, đầu ngón tay của Tang Ngâm vẫn do dự lửng lơ trên màn hình, không hạ xuống.
Cuộc cãi nhau với Sở Nhân cứ tua đi tua lại trong đầu cô. Sau khi nghĩ lại một lần nữa, Tang Ngâm vẫn không biết mình sai ở đâu, vì vậy cô từ bỏ ý định gửi tin nhắn cho cậu ấy, mở vòng bạn bè ra.
Bên người cô kè kè một đám thế hệ thứ hai ngu dốt vô học. Cứ khi màn đêm dày đặc buông xuống là tìm đến vui chơi. Ngón tay cô lướt trên màn hình, khung cảnh hộp đêm sặc sỡ hiện ra trước mắt cô.
Tang Ngâm nhìn thấy thì chán muốn chết. Lướt đến nội dung sau đó, ngón tay cô dừng một chút.
Nửa giờ trước, Tôn Hàm Vi đã đăng một bức ảnh chụp chung với Triệu Nghệ Nghiên. Hai người ôm nhau thân thiết tình cảm, giống như một bông đoá song sinh.
[Sài Khinh Nguyệt: Ôi trời, nhất thời kích động thôi, trễ thế này rồi mà hai người còn ở cùng nhau.]
[Tam Hựu Tang Tang: Anh ta uống say, trợ lý lái xe cũng không ở đó nên tớ đóng vai người tốt lùa anh ta về nhà. Dì Tôn thấy bèn giữ tớ lại, sau đó thì xảy ra chuyện như vậy. Cậu mà còn ăn nói bậy bạ nữa tớ thắt lưỡi cậu thành nút cát tường!]
[Sài Khinh Nguyệt: nhạt nhoẽ, đi uống rượu đi.]
[Tam Hựu Tang Tang: Cậu cố nín hai ngày trước đi, đợi tớ về nghe cậu khóc sau.]
[Sài Khinh Nguyệt: Tớ thất tình cậu còn bắt tớ nín hai ngày rồi khóc tiếp? Cậu có còn là con người không?]
[Tam Hựu Tang Tang: Feeling hai ngày sau sẽ có vũ công chính mới lên sân khấu, 185, có cơ bụng.]
[Sài Khinh Nguyệt: Ok, tớ nhịn hai ngày.]
Tang Ngâm bật cười, tìm icon để trả lời.
"Ăn đi, đừng nghịch nữa."
Một bóng người tới gần cô. Mùi cà chua thơm nức mũi, bát mì đầy ắp với nước dùng màu đỏ, trứng lòng đào cắt đôi đặt bên cạnh bát, bên trên còn rắc một nhúm rau thơm. Bát mì chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác thèm rỏ dãi.
Mỹ thực trước mặt, Tang Ngâm dừng lại cuộc nói chuyện say sưa với Sài Khinh Nguyệt, cầm đũa, gắp một gắp mì đưa thẳng vào miệng.
Sau đó cô ngay lập tức bị sặc vì nóng.
Hoắc Nghiên Hành ngồi đối diện cô cũng không thèm liếc cô một cái, rất đúng lúc đẩy một cốc nước ấm tới.
Tang Ngâm nhận cốc nước uống liền mấy ngụm, nhìn người đối diện ăn uống chậm rãi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Biết nóng mà không thèm nhắc người ta trước, sau đấy còn giả đò làm người tốt. Tôi khinh!"
"Nhắc cô cũng vô dụng, để cô tự bị bỏng hai lần sẽ tự nhớ."
"...."
Thoáng chốc, Tang Ngâm đã bình tĩnh lại. Cô đặt cốc nước trước bát mì của mình để che Hoắc Nghiên Hành đi, tránh cho anh ảnh hưởng tới quá trình ăn uống của cô.
Tầng một chỉ còn mỗi phòng bếp sáng đèn. Ánh sáng màu cam hắt ra ngoài, lấn vào phòng khách. Hai người ngồi đối diện nhau, chăm chú ăn bữa ăn khuya của mình. Bầu không khí trông qua cực kỳ hoà hợp.
Tang Ngâm ăn được một nửa, cầm cốc nước lên uống hai ngụm rồi thuận tay đặt xuống một bên. Cuộc cãi vã nhỏ vừa rồi cũng đã kết thúc, cô không thích im lặng nên tìm bừa một câu hỏi Hoắc Nghiên Hành: "Sao anh vẫn chưa yêu đương?"
Hoắc Nghiên Hành giương mắt nhìn cô, vẻ mặt không nói nên lời, nhưng anh vẫn trả lời: "Không muốn."
"Sao lại không muốn?"
Lần này Hoắc Nghiên Hành không trả lời cô, có lẽ là cảm thấy nhạt nhẽo quá mức.
Tang Ngâm không thèm để ý, cắn đũa hỏi: "Vậy gu của anh như thế nào? Tôi tìm thử cho anh xem?"
Hoắc Nghiên Hành nhíu mày: "Nhả ra, đừng cắn đũa."
Tang Ngâm ngại anh nhiều chuyện, "à" một tiếng, nhả đũa ra rồi lại gặng hỏi thêm một lần.
Hoắc Nghiên Hành đã ăn xong, đũa đặt trên bát. Sau đó anh tiến sát lại, ánh mắt ung dung đặt trên khuôn mặt của cô: "Tôi không tin tưởng ánh mắt của cô lắm."
Nói chuyện thì cứ nói chuyện, sao cứ phải vạch điểm xấu của người ta ra!
Tang Ngâm không để ý anh, cúi đầu ăn nốt mấy miếng cuối cùng một cách chóng váng. Cô phồng má trợn mắt, chiếc đũa chạm vào bát kêu "cạch" một tiếng. Cô đứng dậy, nghiêng mặt liếc Hoắc Nghiêng Hành một cái, hất cằm đi lên tầng.
Hoắc Nghiên Hành nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn dừng lại, cầm lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm.
Sau đó anh đứng dậy, dọn dẹp bát đũa.
Ánh trăng sáng rọi xuống, lọt qua khe hở của tấm rèm trượt dài thành một đường sáng bóng trên sàn nhà.
Tang Ngâm cuốn chăn nằm trên giường, hai cánh tay co lại giữa không trung, ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình điện thoại chiếu vào mặt cô.
Nhìn chằm chằm vào hộp thoại của “Bé heo" ở đầu danh sách trò chuyện, đầu ngón tay của Tang Ngâm vẫn do dự lửng lơ trên màn hình, không hạ xuống.
Cuộc cãi nhau với Sở Nhân cứ tua đi tua lại trong đầu cô. Sau khi nghĩ lại một lần nữa, Tang Ngâm vẫn không biết mình sai ở đâu, vì vậy cô từ bỏ ý định gửi tin nhắn cho cậu ấy, mở vòng bạn bè ra.
Bên người cô kè kè một đám thế hệ thứ hai ngu dốt vô học. Cứ khi màn đêm dày đặc buông xuống là tìm đến vui chơi. Ngón tay cô lướt trên màn hình, khung cảnh hộp đêm sặc sỡ hiện ra trước mắt cô.
Tang Ngâm nhìn thấy thì chán muốn chết. Lướt đến nội dung sau đó, ngón tay cô dừng một chút.
Nửa giờ trước, Tôn Hàm Vi đã đăng một bức ảnh chụp chung với Triệu Nghệ Nghiên. Hai người ôm nhau thân thiết tình cảm, giống như một bông đoá song sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.