Chương 26:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
"Vậy tại sao anh không gọi tôi!" Tang Ngâm suýt nữa bị Hoắc Nghiên Hành làm tức chết: "Anh muốn khiến tôi xấu hổ có phải không? Đồ đê tiện!"
Hoắc Nghiên Hành nhìn tóc tai trên người cô dựng đứng như sắp nổ tung, bày ra vẻ mặt bình thản hoàn toàn tráng ngược với cô: "Chúa mách lẻo."
"Anh bảo ai là chúa mách lẻo? Ai mách lẻo!" Tang Ngâm tiến lên một bước. Bỗng sực nghĩ tới cái gì, ánh mắt cô ngưng lại, đôi lông mày cau chặt dần buông lỏng ra, thay bằng vẻ mặt tươi cười. Hai tay cô nghịch ngợm chắp ra đằng sau, thân trên bỡn cợt nghiêng về phía anh, để lộ ra dáng vẻ của cô gái xinh đẹp: "Ông nói với anh rồi?"
Hoắc Nghiên Hành đáp lại mấy chữ "vui khi thấy người gặp hoạ" được viết to đùng trên mặt cô bằng sự im lặng, đóng cửa phòng, đi xuống tầng.
Tang Ngâm đi theo sau lưng anh nhảy nhót, lảm nhảm không ngừng: "Ôi chao, có người sáng sớm ngủ, có người sáng sớm bị mắng, thật phiền phức."
Hoắc Nghiên Hành mặc kệ tiếng chim sẻ ríu rít phía sau, bước đi vẫn vững chắc ổn định như thường lệ.
Tang Ngâm không lấy làm hài lòng gì với màn độc tấu của mình, thấy anh không trả lời, cô chọc vào lưng anh: "Nói cho tôi biết, ông dạy dỗ anh như thế nào đi? Chốc nữa ăn tối xong tôi nói đỡ hộ anh cho."
Vừa nói, ngón tay cô gõ xuống lưng anh như gõ cá gỗ.
Hoắc Nghiên Hành bị cô quấy rầy không chịu được, xoay người, chính xác nắm lấy tay cô.
Tang Ngâm không kịp phản ứng, lòng bàn chân bị trượt, lảo đảo bước xuống một bậc cầu thang, cánh tay còn lại theo phản xạ bấu víu vào vật gì đó gần đó để cơ thể giữ thăng bằng lại.
Lúc đầu, cô thấy cánh tay mình lạnh buốt, nhưng sau đó lại cảm thấy từng lớp ấm áp len lỏi vào da thịt.
Sau khi đứng vững, cô lấy lại bình tĩnh, hai mắt trợn trắng. Cơ thể cường tráng của người đàn ông được che giấu dưới một lớp vải mỏng, có chút căng thẳng thoáng qua.
Nhiệt độ cơ thể của cả hai truyền qua lớp áo, quyện vào nhau.
Dọc theo hàng nút ở giữa nhìn lên, cô bắt gặp khuôn mặt dịu dàng hòa nhã của Hoắc Nghiên Hành.
"Ôm đủ rồi thì bỏ tay ra đi."
"...?"
Tang Ngâm nghe thế vội vàng đứng thẳng dậy, bỏ tay ra khỏi eo anh: “Đừng nói như thể tôi lợi dụng anh, rõ ràng anh là người đánh lén tôi trước.”
"Nếu cô không phá phách thì ai để ý đến cô làm gì."
Anh ném cho cô một câu, vuốt thẳng áo sơ mi bị cô làm nhàu.
Tang Ngâm phồng má, thừa lúc anh bước xuống bậc thang cuối cùng, đặt lòng bàn tay lên lưng anh đẩy mạnh.
Hoắc Nghiên Hành loạng choạng tiến lên hai bước, lao ra khỏi cầu thang.
Ông lão đang ăn cơm trên bàn ăn vừa vặn đối diện với cầu thang, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Hoắc Nghiên Hành thì nhíu mày: "Con trai lớn như vậy, sao càng ngày càng không trưởng thành lên được tí nào."
Trần Hoà và Hoắc Chấn Khải nghe thấy những lời đó đồng loạt nhìn sang.
Hoắc Nghiên Hành: "....."
Anh thoáng liếc mắt, nhìn kẻ đầu sỏ vẫn còn đang đứng ở trên cầu thang.
Tang Ngâm dang hai tay ra, nhún vai.
Thái độ của cô như là "Tôi cố ý đấy, anh làm gì được tôi."
Tay anh khẽ giật. Giây trước đã đứng vững vàng trên bậc thang, không sợ trời đất, không sợ kéo theo hai trăm năm tám vạn người, giây sau đã như con thỏ nhảy xuống lướt qua anh.
“Chào buổi sáng ông nội!” Tiếng Tang Ngâm lanh lảnh chào to: “Chào buổi sáng chú Hoắc, chào buổi sáng dì Trần!"
Trần Hòa giơ tay kéo chiếc ghế bên cạnh: "Tang Tang, mau tới đây ngồi."
Hoắc Chấn Khải gật đầu với Tang Ngâm, tiếp tục đọc tin tức trên máy tính bảng.
Ông lão cũng chào cô rồi ngồi xuống ăn cơm.
Tang Ngâm nhẹ nhàng tiêu sái bước tới, đưa một tay ra sau lưng, để ý phía sau không có ai, giơ ngón cái ra hiệu với Hoắc Nghiên Hành.
Người khác không chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhưng Hoắc Nghiên Hành lại quan sát được hết bọn họ, âm thầm giật giật khóe miệng, từ chối bình luận hành động trẻ con này của cô.
Anh vắt chiếc áo vest lên lưng ghế sofa, bước vào phòng ăn, kéo chiếc ghế ở phía bên kia của Tang Ngâm và ngồi xuống.
Ông lão đang ngồi ở chủ vị, đang hỏi Tang Ngâm tối qua ngủ có ngon không, thấy Hoắc Nghiên Hành đi tới, chủ đề cuộc nói chuyện đột nhiên thay đổi: “Thằng nhóc thối, hơn nửa đêm còn bắt con gái nhà người ta phải đi đón, mát mặt thật."
Hoắc Nghiên Hành nhìn tóc tai trên người cô dựng đứng như sắp nổ tung, bày ra vẻ mặt bình thản hoàn toàn tráng ngược với cô: "Chúa mách lẻo."
"Anh bảo ai là chúa mách lẻo? Ai mách lẻo!" Tang Ngâm tiến lên một bước. Bỗng sực nghĩ tới cái gì, ánh mắt cô ngưng lại, đôi lông mày cau chặt dần buông lỏng ra, thay bằng vẻ mặt tươi cười. Hai tay cô nghịch ngợm chắp ra đằng sau, thân trên bỡn cợt nghiêng về phía anh, để lộ ra dáng vẻ của cô gái xinh đẹp: "Ông nói với anh rồi?"
Hoắc Nghiên Hành đáp lại mấy chữ "vui khi thấy người gặp hoạ" được viết to đùng trên mặt cô bằng sự im lặng, đóng cửa phòng, đi xuống tầng.
Tang Ngâm đi theo sau lưng anh nhảy nhót, lảm nhảm không ngừng: "Ôi chao, có người sáng sớm ngủ, có người sáng sớm bị mắng, thật phiền phức."
Hoắc Nghiên Hành mặc kệ tiếng chim sẻ ríu rít phía sau, bước đi vẫn vững chắc ổn định như thường lệ.
Tang Ngâm không lấy làm hài lòng gì với màn độc tấu của mình, thấy anh không trả lời, cô chọc vào lưng anh: "Nói cho tôi biết, ông dạy dỗ anh như thế nào đi? Chốc nữa ăn tối xong tôi nói đỡ hộ anh cho."
Vừa nói, ngón tay cô gõ xuống lưng anh như gõ cá gỗ.
Hoắc Nghiên Hành bị cô quấy rầy không chịu được, xoay người, chính xác nắm lấy tay cô.
Tang Ngâm không kịp phản ứng, lòng bàn chân bị trượt, lảo đảo bước xuống một bậc cầu thang, cánh tay còn lại theo phản xạ bấu víu vào vật gì đó gần đó để cơ thể giữ thăng bằng lại.
Lúc đầu, cô thấy cánh tay mình lạnh buốt, nhưng sau đó lại cảm thấy từng lớp ấm áp len lỏi vào da thịt.
Sau khi đứng vững, cô lấy lại bình tĩnh, hai mắt trợn trắng. Cơ thể cường tráng của người đàn ông được che giấu dưới một lớp vải mỏng, có chút căng thẳng thoáng qua.
Nhiệt độ cơ thể của cả hai truyền qua lớp áo, quyện vào nhau.
Dọc theo hàng nút ở giữa nhìn lên, cô bắt gặp khuôn mặt dịu dàng hòa nhã của Hoắc Nghiên Hành.
"Ôm đủ rồi thì bỏ tay ra đi."
"...?"
Tang Ngâm nghe thế vội vàng đứng thẳng dậy, bỏ tay ra khỏi eo anh: “Đừng nói như thể tôi lợi dụng anh, rõ ràng anh là người đánh lén tôi trước.”
"Nếu cô không phá phách thì ai để ý đến cô làm gì."
Anh ném cho cô một câu, vuốt thẳng áo sơ mi bị cô làm nhàu.
Tang Ngâm phồng má, thừa lúc anh bước xuống bậc thang cuối cùng, đặt lòng bàn tay lên lưng anh đẩy mạnh.
Hoắc Nghiên Hành loạng choạng tiến lên hai bước, lao ra khỏi cầu thang.
Ông lão đang ăn cơm trên bàn ăn vừa vặn đối diện với cầu thang, nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Hoắc Nghiên Hành thì nhíu mày: "Con trai lớn như vậy, sao càng ngày càng không trưởng thành lên được tí nào."
Trần Hoà và Hoắc Chấn Khải nghe thấy những lời đó đồng loạt nhìn sang.
Hoắc Nghiên Hành: "....."
Anh thoáng liếc mắt, nhìn kẻ đầu sỏ vẫn còn đang đứng ở trên cầu thang.
Tang Ngâm dang hai tay ra, nhún vai.
Thái độ của cô như là "Tôi cố ý đấy, anh làm gì được tôi."
Tay anh khẽ giật. Giây trước đã đứng vững vàng trên bậc thang, không sợ trời đất, không sợ kéo theo hai trăm năm tám vạn người, giây sau đã như con thỏ nhảy xuống lướt qua anh.
“Chào buổi sáng ông nội!” Tiếng Tang Ngâm lanh lảnh chào to: “Chào buổi sáng chú Hoắc, chào buổi sáng dì Trần!"
Trần Hòa giơ tay kéo chiếc ghế bên cạnh: "Tang Tang, mau tới đây ngồi."
Hoắc Chấn Khải gật đầu với Tang Ngâm, tiếp tục đọc tin tức trên máy tính bảng.
Ông lão cũng chào cô rồi ngồi xuống ăn cơm.
Tang Ngâm nhẹ nhàng tiêu sái bước tới, đưa một tay ra sau lưng, để ý phía sau không có ai, giơ ngón cái ra hiệu với Hoắc Nghiên Hành.
Người khác không chú ý tới động tác nhỏ của cô, nhưng Hoắc Nghiên Hành lại quan sát được hết bọn họ, âm thầm giật giật khóe miệng, từ chối bình luận hành động trẻ con này của cô.
Anh vắt chiếc áo vest lên lưng ghế sofa, bước vào phòng ăn, kéo chiếc ghế ở phía bên kia của Tang Ngâm và ngồi xuống.
Ông lão đang ngồi ở chủ vị, đang hỏi Tang Ngâm tối qua ngủ có ngon không, thấy Hoắc Nghiên Hành đi tới, chủ đề cuộc nói chuyện đột nhiên thay đổi: “Thằng nhóc thối, hơn nửa đêm còn bắt con gái nhà người ta phải đi đón, mát mặt thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.