Chương 27:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Sáng sớm, khi Tang Ngâm còn đang đắm chìm trong giấc mộng không biết trời đất ngày đêm thế nào, Hoắc Nghiên Hành đã bị ông lão tập thể dục buổi sáng cho bằng cách gọi tới thư phòng dạy dỗ.
Từ nhỏ anh đã là người cẩn trọng, bất luận là học tập hay công việc, chưa bao giờ anh khiến người khác phải bận lòng hay nghi ngờ. Lý do khiến anh bị mắng là do Tang Ngâm đi mách lẻo.
Từ nhỏ đến lớn, nếu bị mắng, nhất định sẽ là chuyện liên quan đến Tang Ngâm.
Cô quen mách lẻo. Nếu cô không thể làm gì được anh, cô sẽ đi thưa chuyện với trưởng bối trong gia đình.
Hai người đã đấu trí so mưu trong nhiều năm, Hoắc Nghiên Hành từ lâu đã coi chuyện này thành vô thưởng vô phạt.
Tang Ngâm thoáng nhìn dáng vẻ trầm lặng không nói của anh, tâm trạng rất tốt.
Ai có thể ngờ rằng Hoắc tổng ngoài thương trường oai phong là thế, ở nhà lại bị trưởng bối, người lớn mắng mỏ chỉ trích vì lời nói của cô.
Nghĩ kỹ lại, trong ba mươi năm thuận buồm xuôi gió của Hoắc Nghiên Hành, anh đuổi kịp và vượt qua hầu hết bạn bè đồng trang lứa, khiến mọi người ngưỡng mộ cuộc sống tươi sáng của anh. Cô hẳn là một trong số ít những người thuộc phần còn lại.
Khi còn bé, cô và Trần Tự Chu thật sự từng là hai vị "hỗn thế ma vương" trong thiên hạ, cứ gặp nhau là lại phá nhà phá cửa, chỉ có ở trước mặt Hoắc Nghiên Hành mới nghiêm túc hơn một chút.
Có một lần hai người đi chơi với Hoắc Nghiên Hành, nhưng những thứ Hoắc Nghiên Hành thích lại rất nhàm chán. Ngồi bên cạnh nhìn anh giải hai câu hỏi Olympic mà đến câu hỏi cũng không hiểu, bọn họ không ngồi yên được nửa tiếng, chạy đi trèo cây ở sân sau. Kết quả bị trượt chân té ngã. May mắn thay, bên dưới có một bể bơi, giúp cô giảm được lực va chạm khi rơi xuống.
Lúc đó cô mới có bốn, năm tuổi. Sau khi nghịch ngợm như vậy vô cùng sợ hãi. Khi Hoắc Nghiên Hành lao đến đỡ lấy cô, cô như một con bạch tuộc bám lên người anh, mê man không ngừng ho ra nước.
Trên cánh tay cô có vài chỗ bị thương do cành cây cắt phải. Bác sĩ gia đình được gọi tới để xử lý những vết thương đó.
Cơ thể Tang Ngâm khi còn bé rất đúng, rất vừa vặn với hai chữ “nhạy cảm”. Cô vừa rơi xuống nước chưa được một hai phút đã được cứu lên nhưng vẫn liên tục hắt hơi, cuối cùng thì sốt hầm hập.
Sau khi ông lão Hoắc phát hiện ra, ông lão đã trách móc Hoắc Nghiên Hành không chăm sóc trông nom cô cẩn thận chu đáo, phạt anh ra sân sau đứng phơi nắng, đồng thời lấy ra một cuốn "Tiểu song u ký" cho cậu chép.
Trần Tự Du cũng không thoát được, nhưng lúc đó cậu ta ỷ vào tuổi nhỏ, tình huống cũng đỡ hơn Hoắc Nghiên Hành nên chỉ phải đứng ở chỗ râm chép "Tam Tự kinh"
Tang Ngâm uống thuốc ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy biết chuyện này, cô nhìn thấy Hoắc Nghiên Hành đang đứng trong sân qua cửa sổ.
Thiếu niên mười tuổi đứng sau chiếc bàn vuông, ánh nắng chiều chiếu xuống, bao quanh người cậu tạo thành một vầng hào quang nhẹ.
Thân cao thẳng tắp, giống như cây bạch dương ngược chiều gió, bất kể thời tiết có nóng như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ lười nhác anh thể hiện ra bên ngoài.
Chỉ là lúc đó Tang Ngâm không có tâm tình thưởng thức. Cô không muốn anh vì cô mà chịu phạt, cho nên cô khóc kêu hắn đi lên, nếu không cô sẽ không uống thuốc.
Lúc này ông lão Hoắc mới tha cho anh.
Ký ức năm xưa chóng váng hiện lên trong đầu, sự đồng cảm nảy ra, Tang Ngâm tốt bụng nói thay anh vài câu: "Hôm qua đúng lúc đó cháu cũng ở Lai Kinh, không phiền.
Hoắc Nghiên Hành nãy giờ vẫn chưa có phản ứng gì, nghe thấy lời cô nói bèn tặng cô một ánh nhìn nghi hoặc. Anh không biết tiểu hồ ly này lại đang nảy sinh tâm tư xấu xa gì nữa.
Cô bất động thanh sắc ấn cốc sữa đầy trong tay, cảm giác hơi nguội bèn đứng dậy, vào phòng bếp lấy hai cốc nóng ra, một cốc cho cô, một cốc để trước mặt mình.
Cả ông lão và Trần Hoà đều đang nói chuyện với Tang Ngâm, một mình cô giữ cân bằng với cả hai người. Hành động của Hoắc Nghiên Hành không thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng Hoắc Chấn Khải trong lúc vô tình nhìn thấy một loạt hành động của con trai mình, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn anh.
Chỉ với một cái nhìn thoáng qua, Hoắc Nghiên Hành đã nhạy cảm bắt được tần số.
Anh nâng mắt nhìn.
Anh và Hoắc Chấn Khải cách một cái bàn nhìn nhau.
Mặc dù có thể nhìn thấy sự dò hỏi tìm tòi trong mắt ông, nhưng vẻ mặt của anh vẫn như cũ.
Không có một chút gì lúng túng hay né tránh.
Hoắc Chấn Khải trong lòng thầm mắng "thằng nhóc thối". Cuối cùng cũng thu ánh mắt lại đầu tiên.
Ông lười nhìn thằng con trai của mình giả vờ kín đáo.
Từ nhỏ anh đã là người cẩn trọng, bất luận là học tập hay công việc, chưa bao giờ anh khiến người khác phải bận lòng hay nghi ngờ. Lý do khiến anh bị mắng là do Tang Ngâm đi mách lẻo.
Từ nhỏ đến lớn, nếu bị mắng, nhất định sẽ là chuyện liên quan đến Tang Ngâm.
Cô quen mách lẻo. Nếu cô không thể làm gì được anh, cô sẽ đi thưa chuyện với trưởng bối trong gia đình.
Hai người đã đấu trí so mưu trong nhiều năm, Hoắc Nghiên Hành từ lâu đã coi chuyện này thành vô thưởng vô phạt.
Tang Ngâm thoáng nhìn dáng vẻ trầm lặng không nói của anh, tâm trạng rất tốt.
Ai có thể ngờ rằng Hoắc tổng ngoài thương trường oai phong là thế, ở nhà lại bị trưởng bối, người lớn mắng mỏ chỉ trích vì lời nói của cô.
Nghĩ kỹ lại, trong ba mươi năm thuận buồm xuôi gió của Hoắc Nghiên Hành, anh đuổi kịp và vượt qua hầu hết bạn bè đồng trang lứa, khiến mọi người ngưỡng mộ cuộc sống tươi sáng của anh. Cô hẳn là một trong số ít những người thuộc phần còn lại.
Khi còn bé, cô và Trần Tự Chu thật sự từng là hai vị "hỗn thế ma vương" trong thiên hạ, cứ gặp nhau là lại phá nhà phá cửa, chỉ có ở trước mặt Hoắc Nghiên Hành mới nghiêm túc hơn một chút.
Có một lần hai người đi chơi với Hoắc Nghiên Hành, nhưng những thứ Hoắc Nghiên Hành thích lại rất nhàm chán. Ngồi bên cạnh nhìn anh giải hai câu hỏi Olympic mà đến câu hỏi cũng không hiểu, bọn họ không ngồi yên được nửa tiếng, chạy đi trèo cây ở sân sau. Kết quả bị trượt chân té ngã. May mắn thay, bên dưới có một bể bơi, giúp cô giảm được lực va chạm khi rơi xuống.
Lúc đó cô mới có bốn, năm tuổi. Sau khi nghịch ngợm như vậy vô cùng sợ hãi. Khi Hoắc Nghiên Hành lao đến đỡ lấy cô, cô như một con bạch tuộc bám lên người anh, mê man không ngừng ho ra nước.
Trên cánh tay cô có vài chỗ bị thương do cành cây cắt phải. Bác sĩ gia đình được gọi tới để xử lý những vết thương đó.
Cơ thể Tang Ngâm khi còn bé rất đúng, rất vừa vặn với hai chữ “nhạy cảm”. Cô vừa rơi xuống nước chưa được một hai phút đã được cứu lên nhưng vẫn liên tục hắt hơi, cuối cùng thì sốt hầm hập.
Sau khi ông lão Hoắc phát hiện ra, ông lão đã trách móc Hoắc Nghiên Hành không chăm sóc trông nom cô cẩn thận chu đáo, phạt anh ra sân sau đứng phơi nắng, đồng thời lấy ra một cuốn "Tiểu song u ký" cho cậu chép.
Trần Tự Du cũng không thoát được, nhưng lúc đó cậu ta ỷ vào tuổi nhỏ, tình huống cũng đỡ hơn Hoắc Nghiên Hành nên chỉ phải đứng ở chỗ râm chép "Tam Tự kinh"
Tang Ngâm uống thuốc ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy biết chuyện này, cô nhìn thấy Hoắc Nghiên Hành đang đứng trong sân qua cửa sổ.
Thiếu niên mười tuổi đứng sau chiếc bàn vuông, ánh nắng chiều chiếu xuống, bao quanh người cậu tạo thành một vầng hào quang nhẹ.
Thân cao thẳng tắp, giống như cây bạch dương ngược chiều gió, bất kể thời tiết có nóng như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến dáng vẻ lười nhác anh thể hiện ra bên ngoài.
Chỉ là lúc đó Tang Ngâm không có tâm tình thưởng thức. Cô không muốn anh vì cô mà chịu phạt, cho nên cô khóc kêu hắn đi lên, nếu không cô sẽ không uống thuốc.
Lúc này ông lão Hoắc mới tha cho anh.
Ký ức năm xưa chóng váng hiện lên trong đầu, sự đồng cảm nảy ra, Tang Ngâm tốt bụng nói thay anh vài câu: "Hôm qua đúng lúc đó cháu cũng ở Lai Kinh, không phiền.
Hoắc Nghiên Hành nãy giờ vẫn chưa có phản ứng gì, nghe thấy lời cô nói bèn tặng cô một ánh nhìn nghi hoặc. Anh không biết tiểu hồ ly này lại đang nảy sinh tâm tư xấu xa gì nữa.
Cô bất động thanh sắc ấn cốc sữa đầy trong tay, cảm giác hơi nguội bèn đứng dậy, vào phòng bếp lấy hai cốc nóng ra, một cốc cho cô, một cốc để trước mặt mình.
Cả ông lão và Trần Hoà đều đang nói chuyện với Tang Ngâm, một mình cô giữ cân bằng với cả hai người. Hành động của Hoắc Nghiên Hành không thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng Hoắc Chấn Khải trong lúc vô tình nhìn thấy một loạt hành động của con trai mình, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn anh.
Chỉ với một cái nhìn thoáng qua, Hoắc Nghiên Hành đã nhạy cảm bắt được tần số.
Anh nâng mắt nhìn.
Anh và Hoắc Chấn Khải cách một cái bàn nhìn nhau.
Mặc dù có thể nhìn thấy sự dò hỏi tìm tòi trong mắt ông, nhưng vẻ mặt của anh vẫn như cũ.
Không có một chút gì lúng túng hay né tránh.
Hoắc Chấn Khải trong lòng thầm mắng "thằng nhóc thối". Cuối cùng cũng thu ánh mắt lại đầu tiên.
Ông lười nhìn thằng con trai của mình giả vờ kín đáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.