Chương 31:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Người tài xế hôm nay không phải là chú Lý, đây chắc hẳn là người mà Hoắc Nghiên Hành vừa mới thuê, anh vừa dứt lời thì người tài xế liền làm y hệt theo những gì anh đã nói.
Tang Ngâm suýt chút nữa đã nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: “Tôi nói mở điều hòa lên mà, anh cho cửa sổ lên làm gì, muốn khiến tôi ngạt thở chết à?”
Hoắc Nghiên Hành nheo mắt nhìn cô: “Xe của tôi tôi có quyền quyết định.”
“?”
Tốt lắm.
Thì ra sáng hôm qua anh ta chỉ vì muốn đi quá giang nên mồm miệng mới nói mấy lời dễ nghe như vậy.
Tang Ngâm vô thức chạm tay vào nắm cửa nhưng chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập qua lại trên đường. Cô đã bỏ lỡ cơ hội nên đành tức giận mà ngả người ra phía sau ghế.
“Cô càng tức giận thì càng nóng thôi.”
Câu nói không nặng không nhẹ của Hoắc Nghiên Hành đã khi lọt vào tai Tang Ngâmđúng thực đã biến thành một câu nói khích tướng, cố tình trêu ngứa cô.
Cô dám cá rằng anh từ khi rời khỏi văn phòng đã trực tiếp lên xe, chẳng có ai thúc giục nên đương nhiên chẳng có gì mà phải vội vàng.
“Anh không nóng à”” Tang Ngâm nghi ngờ nhìn dáng vẻ mặc âu phục của anh.
“Không nóng.”
“Ồ.” Tang Ngâm dường như đã đoán trước được câu trả lời của anh, cô gật gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu: “Tôi hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì?” Lần này đổi lại Hoắc Nghiên Hành là người không hiểu.
“Đàn ông thận hư thì đâu có biết nóng là gì.”
Bởi vì một câu nói của Tang Ngâm mà suốt quãng đường đi từ trung tâm thành phố đến nhà họ Hoắc, bầu không khí trong xe đều yên tĩnh đến quỷ dị.
Sau khi Hoắc Nghiên Hành nghe thấy vậy, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một hồi lâu.
Tang Ngâm nhìn anh chăm chú, không hề nhún nhường.
Cuối cùng Hoắc Nghiên Hành là người thu hồi ánh nhìn trước, anh hừ nhẹ một tiếng đầy sự mập mờ để kết thúc trận chiến đọ sức trong thầm lặng này.
Cách nhà cũ một quãng, mấy ngày nay Tang Ngâm toàn ngủ muộn dậy sớm, cô bị thiếu ngủ trầm trọng, chiếc xe tiến về phía trước một cách vững vàng, chẳng bao lâu sau cô đã dựa mình vào lưng ghế và ngủ thiếp đi.
Người ở bên cạnh quá đỗi im lìm, Hoắc Nghiên Hành cảm thấy hơi kinh ngạc, bèn ngẩng đầu lên khỏi chiếc máy tính rồi nhìn sang kế bên.
Ánh chiều lờ mờ phủ kín chân trời phía tây, vầng trăng lưỡi liềm ẩn giấu dưới những tầng mây, lặng lẽ lộ ra một góc.
Tia sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường dần dần lướt qua khuôn mặt của cô.
Hàng long mi cong vút tạo thành chiếc bóng nhỏ dưới mi mắt, cái cằm ngước lên cao vì tư thế dựa ra đằng sau, cần cổ thẳng tắp và thon dài, mái tóc đen hơi xoăn buông xõa trước người, có một đường cong nhỏ ở phần ngực phập phồng nhấp nhô, và phần đuôi tóc nhẹ nhàng rũ xuống nơi ấy.
Hai chân bắt chéo, ống quần tây rộng thùng thình được vén lên, lộ ra phần cổ chân mảnh khảnh.
Ánh mắt của Hoắc Nghiên Hành lướt qua từng tấc da thịt trên người cô, như thể dù có nhìn thế nào cũng không đủ.
Tài xế ngồi lái xe ở đằng trước vô tình liếc qua kính chiếu hậu, trông thấy tổng giám đốc Hoắc ngày thường lúc nào cũng thanh tâm quả dục, lại đang chăm chú nhìn vào người bên cạnh.
Ánh mắt lạnh nhạt với vạn vật giờ đây cũng thay đổi, giống như thưởng thức một món châu báu quý hiếm, hoặc là đang quan sát con mồi đã chờ mong từ lâu.
Thoáng lộ ra vài phần lưu luyến.
Người tài xế cảm thấy ngạc nhiên như là vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Hoá ra tổng giám đốc Hoắc không phải người vô dục vô cầu, mọi ham muốn của anh có lẽ đều dồn hết vào người ngồi bên cạnh rồi.
Tài xế mất tập trung, không chú ý tới gờ giảm tốc ngay phía trước, chiếc xe chạy nhanh qua nó rồi nảy lên.
Đầu của Tang Ngâm cũng theo đó mà lắc qua lắc lại, không được ổn định.
Tài xế vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Hoắc, tôi không để ý đến nó.”
“Không sao.” Hoắc Nghiên Hành khép máy tính lại và để qua một bên, nhìn đường đi phía trước: “Chẳng phải nên rẽ phải rồi sao?”
“À, không phải đâu tổng giám đốc Hoắc. Rẽ phải ở con đường đằng trước thì sẽ đi đường vòng xa…” Tài xế giải thích theo bản năng, nói được nửa chừng, anh ấy nhìn thấy ánh mắt bình thản của Hoắc Nghiên Hành, mặt trời chân lý chói qua tim, anh ấy lập tức thay đổi câu nói tiếp theo: “Đúng là nên rẽ phải, anh xem trí nhớ của tôi này.”
Tang Ngâm suýt chút nữa đã nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề: “Tôi nói mở điều hòa lên mà, anh cho cửa sổ lên làm gì, muốn khiến tôi ngạt thở chết à?”
Hoắc Nghiên Hành nheo mắt nhìn cô: “Xe của tôi tôi có quyền quyết định.”
“?”
Tốt lắm.
Thì ra sáng hôm qua anh ta chỉ vì muốn đi quá giang nên mồm miệng mới nói mấy lời dễ nghe như vậy.
Tang Ngâm vô thức chạm tay vào nắm cửa nhưng chiếc xe đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập qua lại trên đường. Cô đã bỏ lỡ cơ hội nên đành tức giận mà ngả người ra phía sau ghế.
“Cô càng tức giận thì càng nóng thôi.”
Câu nói không nặng không nhẹ của Hoắc Nghiên Hành đã khi lọt vào tai Tang Ngâmđúng thực đã biến thành một câu nói khích tướng, cố tình trêu ngứa cô.
Cô dám cá rằng anh từ khi rời khỏi văn phòng đã trực tiếp lên xe, chẳng có ai thúc giục nên đương nhiên chẳng có gì mà phải vội vàng.
“Anh không nóng à”” Tang Ngâm nghi ngờ nhìn dáng vẻ mặc âu phục của anh.
“Không nóng.”
“Ồ.” Tang Ngâm dường như đã đoán trước được câu trả lời của anh, cô gật gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu: “Tôi hiểu rồi.”
“Hiểu cái gì?” Lần này đổi lại Hoắc Nghiên Hành là người không hiểu.
“Đàn ông thận hư thì đâu có biết nóng là gì.”
Bởi vì một câu nói của Tang Ngâm mà suốt quãng đường đi từ trung tâm thành phố đến nhà họ Hoắc, bầu không khí trong xe đều yên tĩnh đến quỷ dị.
Sau khi Hoắc Nghiên Hành nghe thấy vậy, ánh mắt anh dừng lại trên người cô một hồi lâu.
Tang Ngâm nhìn anh chăm chú, không hề nhún nhường.
Cuối cùng Hoắc Nghiên Hành là người thu hồi ánh nhìn trước, anh hừ nhẹ một tiếng đầy sự mập mờ để kết thúc trận chiến đọ sức trong thầm lặng này.
Cách nhà cũ một quãng, mấy ngày nay Tang Ngâm toàn ngủ muộn dậy sớm, cô bị thiếu ngủ trầm trọng, chiếc xe tiến về phía trước một cách vững vàng, chẳng bao lâu sau cô đã dựa mình vào lưng ghế và ngủ thiếp đi.
Người ở bên cạnh quá đỗi im lìm, Hoắc Nghiên Hành cảm thấy hơi kinh ngạc, bèn ngẩng đầu lên khỏi chiếc máy tính rồi nhìn sang kế bên.
Ánh chiều lờ mờ phủ kín chân trời phía tây, vầng trăng lưỡi liềm ẩn giấu dưới những tầng mây, lặng lẽ lộ ra một góc.
Tia sáng yếu ớt từ ngọn đèn đường dần dần lướt qua khuôn mặt của cô.
Hàng long mi cong vút tạo thành chiếc bóng nhỏ dưới mi mắt, cái cằm ngước lên cao vì tư thế dựa ra đằng sau, cần cổ thẳng tắp và thon dài, mái tóc đen hơi xoăn buông xõa trước người, có một đường cong nhỏ ở phần ngực phập phồng nhấp nhô, và phần đuôi tóc nhẹ nhàng rũ xuống nơi ấy.
Hai chân bắt chéo, ống quần tây rộng thùng thình được vén lên, lộ ra phần cổ chân mảnh khảnh.
Ánh mắt của Hoắc Nghiên Hành lướt qua từng tấc da thịt trên người cô, như thể dù có nhìn thế nào cũng không đủ.
Tài xế ngồi lái xe ở đằng trước vô tình liếc qua kính chiếu hậu, trông thấy tổng giám đốc Hoắc ngày thường lúc nào cũng thanh tâm quả dục, lại đang chăm chú nhìn vào người bên cạnh.
Ánh mắt lạnh nhạt với vạn vật giờ đây cũng thay đổi, giống như thưởng thức một món châu báu quý hiếm, hoặc là đang quan sát con mồi đã chờ mong từ lâu.
Thoáng lộ ra vài phần lưu luyến.
Người tài xế cảm thấy ngạc nhiên như là vừa phát hiện ra một lục địa mới.
Hoá ra tổng giám đốc Hoắc không phải người vô dục vô cầu, mọi ham muốn của anh có lẽ đều dồn hết vào người ngồi bên cạnh rồi.
Tài xế mất tập trung, không chú ý tới gờ giảm tốc ngay phía trước, chiếc xe chạy nhanh qua nó rồi nảy lên.
Đầu của Tang Ngâm cũng theo đó mà lắc qua lắc lại, không được ổn định.
Tài xế vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc Hoắc, tôi không để ý đến nó.”
“Không sao.” Hoắc Nghiên Hành khép máy tính lại và để qua một bên, nhìn đường đi phía trước: “Chẳng phải nên rẽ phải rồi sao?”
“À, không phải đâu tổng giám đốc Hoắc. Rẽ phải ở con đường đằng trước thì sẽ đi đường vòng xa…” Tài xế giải thích theo bản năng, nói được nửa chừng, anh ấy nhìn thấy ánh mắt bình thản của Hoắc Nghiên Hành, mặt trời chân lý chói qua tim, anh ấy lập tức thay đổi câu nói tiếp theo: “Đúng là nên rẽ phải, anh xem trí nhớ của tôi này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.