Chương 34:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Một giây sau, biểu cảm khinh thường dừng lại, chiếc cằm nhỏ kiêu ngạo dần biến mất.
Cô nhíu mày nhìn cái van trong tay, kết cấu không quá phức tạp nhưng mà có hơi chặt, không dễ để vặn mở.
Hoắc Nghiên Hành thu hết mọi hành động của cô vào trong mắt: “Sao thế?”
Tang Ngâm cúi đầu, hơi khom người, cô cầm cái van chống ở ngay bụng, còn một tay trống thì ra hiệu với anh: “Không sao, tôi rất ổn!”
“...”
Anh có bị mù đâu.
“Được rồi, để tôi.” Hoắc Nghiên Hành vứt xẻng sang một bên, đi qua chỗ cô.
“Không cần! Tôi làm được!”
Lời nói rít qua kẽ răng, lực tăng lên, Tang Ngâm dồn thêm sức vào tay, cuối cùng van cũng được mở ra.
Dòng nước tức khắc phun ra khỏi ống nước, bắn thẳng về hướng Hoắc Nghiên Hành.
“Ấy…”
Tang Ngâm định gọi Hoắc Nghiên Hành mau né đi, nhưng mà tốc độ phản ứng của hai người không bì được với tốc độ bắn của nước.
Chỉ trong chớp mắt, Hoắc Nghiên Hành đã hoàn toàn ướt sũng từ đầu đến chân.
“...”
Tang Ngâm nhanh tay đóng van lại, có phần chột dạ mà chắp tay ra sau lưng.
Tiếng nước chảy róc rách chợt im bặt, gió chiều thổi qua, tiếng lá cây xào xạc trở thành giai điệu duy nhất trong bầu không khí yên tĩnh này.
Hai người họ đứng đối diện nhau cách mấy hàng cải thìa, ánh sáng màu cam hắt ra từ trong ngôi nhà đằng sau lưng Tang Ngâm, chiếu vào cơ thể của Hoắc Nghiên Hành.
Đôi mắt đen như mực vì bị ướt mà càng thêm trong veo, giọt nước trượt xuống từ sống mũi cao thẳng, đến môi, cuối cùng là rơi xuống mặt đất.
Áo sơ mi trắng thấm ướt, hơi dán vào cơ thể, những múi cơ bắp phía dưới lớp vải dần dần hiện rõ.
Hoắc Nghiên Hành vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, khuôn mặt vô cảm nhìn Tang Ngâm, bày ra thái độ khinh thường lúc trước, anh đáp: “Coi thường cô.”
Tang Ngâm lại khiến Hoắc Nghiên Hành “ướt sũng” sau nhiều năm, không quan tâm đến lời mỉa mai của anh, cô chỉ ấp úng há to miệng, cúi đầu, sờ lên chóp mũi, nhịn cười sau đó vội vàng đưa anh lên lầu đi tắm rửa và thay quần áo.
Anh đi rồi, Tang Ngâm chạy vào phòng bếp bảo dì nấu nấu canh gừng trước, sau đó quay lại sau nhà rửa cho xong bát đĩa, đợi làm xong việc, thì canh gừng cũng nấu xong.
Cô vội vàng đem lên đưa cho Hoắc Nghiên Hành.
Mắng thì mắng, chửi thì chửi, nhưng nếu anh có mệnh hệ gì thì cô sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.
Về sau có cãi nhau với anh cũng vô dụng.
Cũng không biết Hoắc Nghiên Hành quên hay sao mà cửa lại không có khoá.
Tang Ngâm sốt ruột quên gõ cửa, lấy cùi chỏ ấn xuống tay nắm cửa, khom người, đi thẳng vào trong phòng.
“Hoắc Nghiên Hành, tôi kêu dì nấu canh gừng cho anh rồi này, mau uống đi…”
Tang Ngâm đang cầm bát canh vội vàng đi vào phòng, vừa nói vừa ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy Hoắc Nghiên Hành vừa từ phòng tắm đi ra, giọng nói của cô lập tức tắc nghẹn.
Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị nuốt trở về.
Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.
Giọt nước chưa được lau khô chảy xuống dưới thuận theo phần ngực và chui vào mép khăn tắm theo đường nhân ngư.
Anh đang lau tóc, những thớ cơ bắp ở cánh tay cong lên một cách lưu loát.
Có cơ.
Đó là phản ứng đầu tiên của Tang Ngâm khi nhìn thấy bức tranh trước mặt mình.
Cô nuốt nước miếng, làn gió bên ngoài sân thổi tới dần dần biến mất, không hiểu sao lại có chút nóng.
Cô muốn xoay người tránh đi, nhưng lại cảm thấy nếu như vậy thì mình quá nhát gan, thế là cô chớp mắt hai cái, cuối cùng nhìn lên mặt anh, hung hăng nói: “Anh thích khoả thân, không mặc quần áo à?”
Hoắc Nghiên Hành cũng không ngờ cô đột nhiên xông vào, động tác lau tóc dừng lại: “Ai biết được cô sẽ vào chứ.”
Tang Ngâm nghẹn ngào trả lời anh: “Vậy tại sao anh lại không khoá cửa lại?”
Mặt Hoắc Nghiên Hành lộ vẻ nghi hoặc: “Tôi đang trong nhà mình cần gì khoá cửa?”
“Ở nhà mình không cần khoá cửa sao? Trong nhà không phải chỉ có một mình anh, anh không muốn việc riêng tư tốt xấu cũng cân nhắc ánh mắt của mọi người, nhỡ đâu dì Tôn hoặc là những người khác nghĩ anh không có ở đây, đẩy cửa đi vào, kết quả lại thấy anh không một mảnh vải che thân rồi bị cay mắt thì phải làm sao?”
Cô nhíu mày nhìn cái van trong tay, kết cấu không quá phức tạp nhưng mà có hơi chặt, không dễ để vặn mở.
Hoắc Nghiên Hành thu hết mọi hành động của cô vào trong mắt: “Sao thế?”
Tang Ngâm cúi đầu, hơi khom người, cô cầm cái van chống ở ngay bụng, còn một tay trống thì ra hiệu với anh: “Không sao, tôi rất ổn!”
“...”
Anh có bị mù đâu.
“Được rồi, để tôi.” Hoắc Nghiên Hành vứt xẻng sang một bên, đi qua chỗ cô.
“Không cần! Tôi làm được!”
Lời nói rít qua kẽ răng, lực tăng lên, Tang Ngâm dồn thêm sức vào tay, cuối cùng van cũng được mở ra.
Dòng nước tức khắc phun ra khỏi ống nước, bắn thẳng về hướng Hoắc Nghiên Hành.
“Ấy…”
Tang Ngâm định gọi Hoắc Nghiên Hành mau né đi, nhưng mà tốc độ phản ứng của hai người không bì được với tốc độ bắn của nước.
Chỉ trong chớp mắt, Hoắc Nghiên Hành đã hoàn toàn ướt sũng từ đầu đến chân.
“...”
Tang Ngâm nhanh tay đóng van lại, có phần chột dạ mà chắp tay ra sau lưng.
Tiếng nước chảy róc rách chợt im bặt, gió chiều thổi qua, tiếng lá cây xào xạc trở thành giai điệu duy nhất trong bầu không khí yên tĩnh này.
Hai người họ đứng đối diện nhau cách mấy hàng cải thìa, ánh sáng màu cam hắt ra từ trong ngôi nhà đằng sau lưng Tang Ngâm, chiếu vào cơ thể của Hoắc Nghiên Hành.
Đôi mắt đen như mực vì bị ướt mà càng thêm trong veo, giọt nước trượt xuống từ sống mũi cao thẳng, đến môi, cuối cùng là rơi xuống mặt đất.
Áo sơ mi trắng thấm ướt, hơi dán vào cơ thể, những múi cơ bắp phía dưới lớp vải dần dần hiện rõ.
Hoắc Nghiên Hành vuốt ngược mái tóc ướt ra sau, khuôn mặt vô cảm nhìn Tang Ngâm, bày ra thái độ khinh thường lúc trước, anh đáp: “Coi thường cô.”
Tang Ngâm lại khiến Hoắc Nghiên Hành “ướt sũng” sau nhiều năm, không quan tâm đến lời mỉa mai của anh, cô chỉ ấp úng há to miệng, cúi đầu, sờ lên chóp mũi, nhịn cười sau đó vội vàng đưa anh lên lầu đi tắm rửa và thay quần áo.
Anh đi rồi, Tang Ngâm chạy vào phòng bếp bảo dì nấu nấu canh gừng trước, sau đó quay lại sau nhà rửa cho xong bát đĩa, đợi làm xong việc, thì canh gừng cũng nấu xong.
Cô vội vàng đem lên đưa cho Hoắc Nghiên Hành.
Mắng thì mắng, chửi thì chửi, nhưng nếu anh có mệnh hệ gì thì cô sẽ cảm thấy áy náy trong lòng.
Về sau có cãi nhau với anh cũng vô dụng.
Cũng không biết Hoắc Nghiên Hành quên hay sao mà cửa lại không có khoá.
Tang Ngâm sốt ruột quên gõ cửa, lấy cùi chỏ ấn xuống tay nắm cửa, khom người, đi thẳng vào trong phòng.
“Hoắc Nghiên Hành, tôi kêu dì nấu canh gừng cho anh rồi này, mau uống đi…”
Tang Ngâm đang cầm bát canh vội vàng đi vào phòng, vừa nói vừa ngước mắt lên, sau khi nhìn thấy Hoắc Nghiên Hành vừa từ phòng tắm đi ra, giọng nói của cô lập tức tắc nghẹn.
Lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị nuốt trở về.
Người đàn ông chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông.
Giọt nước chưa được lau khô chảy xuống dưới thuận theo phần ngực và chui vào mép khăn tắm theo đường nhân ngư.
Anh đang lau tóc, những thớ cơ bắp ở cánh tay cong lên một cách lưu loát.
Có cơ.
Đó là phản ứng đầu tiên của Tang Ngâm khi nhìn thấy bức tranh trước mặt mình.
Cô nuốt nước miếng, làn gió bên ngoài sân thổi tới dần dần biến mất, không hiểu sao lại có chút nóng.
Cô muốn xoay người tránh đi, nhưng lại cảm thấy nếu như vậy thì mình quá nhát gan, thế là cô chớp mắt hai cái, cuối cùng nhìn lên mặt anh, hung hăng nói: “Anh thích khoả thân, không mặc quần áo à?”
Hoắc Nghiên Hành cũng không ngờ cô đột nhiên xông vào, động tác lau tóc dừng lại: “Ai biết được cô sẽ vào chứ.”
Tang Ngâm nghẹn ngào trả lời anh: “Vậy tại sao anh lại không khoá cửa lại?”
Mặt Hoắc Nghiên Hành lộ vẻ nghi hoặc: “Tôi đang trong nhà mình cần gì khoá cửa?”
“Ở nhà mình không cần khoá cửa sao? Trong nhà không phải chỉ có một mình anh, anh không muốn việc riêng tư tốt xấu cũng cân nhắc ánh mắt của mọi người, nhỡ đâu dì Tôn hoặc là những người khác nghĩ anh không có ở đây, đẩy cửa đi vào, kết quả lại thấy anh không một mảnh vải che thân rồi bị cay mắt thì phải làm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.