Chương 33:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Anh không nói nữa, cánh tay còn lại vỗ nhè nhẹ lên lưng cô dỗ dành.
Kết thúc suy nghĩ, Tang Ngâm liếc nhìn Hoắc Nghiên Hành đi ở phía trước.
Bước chân của người đàn ông lớn, cô lại mang giày cao gót thành ra không mấy thuận tiện, bị bỏ lại đằng sau khoảng nửa bước.
Cô khịt mũi.
Quả nhiên, mộng đẹp đến đâu cũng chỉ là hư vô, chẳng tài nào thay đổi được hình tượng người đàn ông tồi tệ ngoài đời thật.
Càng nghĩ càng thấy bực bội, cô nghiến răng, nắm lấy quai túi xách rồi ném vào lưng anh.
Vừa khéo đập vào bả vai mà hồi nãy cô mới gối đầu lên.
Bước chân của Hoắc Nghiên Hành dừng lại, anh quay đầu lại, nhăn mặt và nhìn cô một cách khó hiểu.
Mặc dù không dùng ngôn từ để biểu đạt, nhưng Tang Ngâm vẫn có thể đọc được ẩn ý “cô lại nổi điên cái gì đó” được viết trên khuôn mặt của anh.
Cô hừ một tiếng: “Khốn kiếp.”
Quăng chiếc túi ra phía sau, cô hất vai anh rồi sải bước lướt qua anh đi vào nhà.
“?”
Chân mày của Hoắc Nghiên Hành càng nhíu chặt hơn.
Quay đầu nhìn lại đằng sau, tài xế đã lái xe đi rồi, cổng sân không một bóng người, chỉ còn lại chiếc ghế dài dưới ánh đèn đường chiếu rọi xuống mặt đất, tạo ra hình ảnh cô liêu.
Cô biết rồi sao?
***
Trên đường đi, Trần Hoà gọi điện thoại tới hỏi chừng nào thì Hoắc Nghiên Hành về đến nhà, sau khi nhận được câu trả lời, dì tranh thủ thời gian để nấu ăn.
Khi hai người về đến nơi vẫn phải chờ một thêm một lúc nữa mới được ăn.
Tang Ngâm chạy quanh nhà nhưng không thấy ông lão đâu, hỏi ra mới biết ông đang ở sân sau.
Sở thích của ông lão Hoắc nhiều vô số kể, đánh cờ uống trà, đánh mạt chược, lúc rảnh rỗi ông còn thích cả việc trồng trọt.
Không gian sân sau được chia làm hai, một nửa là ruộng rau và một nửa là vườn hoa.
Khi Tang Ngâm đi bộ tới sân sau, ông lão đang ngồi xổm trên ruộng rau nhổ cỏ và diệt sâu bọ.
Cô xắn tay áo lên, nói: “Ông nội, để cháu lại giúp ông.”
Ông lão nghe thấy giọng nói mới biết Tang Ngâm đã đến, ông cầm lấy cái xẻng nho nhỏ bằng sắt phất phất tay: “Không cần tới cháu, con gái sạch sẽ làm mấy việc bẩn thỉu thế này làm gì.”
Khoé mắt ông lão bắt gặp Hoắc Nghiên Hành đi ngang qua cửa, ông gọi anh lại: “A Nghiên, lại đây nhổ cỏ.”
Thái thượng hoàng đã ra lệnh, tổng giám đốc Hoắc kiêu ngạo cũng phải xắn tay áo mà ra ruộng làm việc.
Sau khi Hoắc Nghiên Hành đến gần, ông lão lui ra ngoài, rửa tay sạch sẽ, ông cầm lấy chiếc ấm màu tím đan bằng mây tre ở trên cái bàn hình vuông, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Một cơn gió thoảng qua, ông lão cảm thấy hơi lạnh, ông buông ấm trà xuống rồi chuẩn bị trở về phòng mặc thêm quần áo, gọi Tang Ngâm: “Nhóc con Tang, chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tang Ngâm thì thấy mát mẻ, bèn lắc đầu: “Cháu không lạnh ạ, ông vào nhà trước đi, cháu ở lại thêm một lát nữa.”
Ông lão không ép buộc cô, ông chắp tay sau lưng đi vào trong nhà, bước được vài bước thì ông dừng lại, quay người dặn dò: “Nhổ cỏ xong thì nhớ tưới chút nước nữa nhé.”
Hoắc Nghiên Hành cúi đầu đáp: “Cháu biết rồi.”
Cùng lấy đấy, anh trông thấy Tang Ngâm đanh giơ điện thoại về phía anh để chụp ảnh.
Cô thay đổi tư thế, chụp tất cả góc độ của anh, khóe miệng vểnh lên tận trời.
Nhìn Hoắc Nghiên Hành ở trong camera, Tang Ngâm cố nén lại nụ cười nhạo kiêu căng, điện thoại cũng được cất vào túi quần.
Cô giấu đầu hở đuôi mà ho nhẹ hai tiếng, đi lại gần anh: “Để tôi phụ anh một tay, tôi tưới nước nha.”
Hoắc Nghiên Hành nhướng lông mày: “Cô?”
Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi chưa kịp thay, tay áo xắn lên tận khuỷu, ống quần cũng cuộn lên mấy lớp, cà vạt đã được tháo ra, hai cúc áo trên cùng rộng mở, trên tay anh đang cầm một chiếc xẻng sắt nho nhỏ dính đầy bùn đất.
Khí chất thanh tao và xa cách lúc này lại có vẻ vô cùng giản dị và thân thiện, hoàn toàn tương phản.
Nhưng một chữ mà anh hỏi, lọt vào tai Tang Ngâm lại biến thành sự khiêu khích trắng trợn.
Chẳng có chút thân thiện nào, mà là cực kỳ chói tai.
“Tưới nước thôi mà, anh coi thường ai vậy?”
Cô ngay lập tức tiến tới vài bước, cầm lấy cái ống nước nằm dưới đất, hất cằm và nhìn về phía Hoắc Nghiên Hành. Cô sờ cái van ở trước ống nước, chuẩn bị bộc lộ tài năng cho anh xem.
Kết thúc suy nghĩ, Tang Ngâm liếc nhìn Hoắc Nghiên Hành đi ở phía trước.
Bước chân của người đàn ông lớn, cô lại mang giày cao gót thành ra không mấy thuận tiện, bị bỏ lại đằng sau khoảng nửa bước.
Cô khịt mũi.
Quả nhiên, mộng đẹp đến đâu cũng chỉ là hư vô, chẳng tài nào thay đổi được hình tượng người đàn ông tồi tệ ngoài đời thật.
Càng nghĩ càng thấy bực bội, cô nghiến răng, nắm lấy quai túi xách rồi ném vào lưng anh.
Vừa khéo đập vào bả vai mà hồi nãy cô mới gối đầu lên.
Bước chân của Hoắc Nghiên Hành dừng lại, anh quay đầu lại, nhăn mặt và nhìn cô một cách khó hiểu.
Mặc dù không dùng ngôn từ để biểu đạt, nhưng Tang Ngâm vẫn có thể đọc được ẩn ý “cô lại nổi điên cái gì đó” được viết trên khuôn mặt của anh.
Cô hừ một tiếng: “Khốn kiếp.”
Quăng chiếc túi ra phía sau, cô hất vai anh rồi sải bước lướt qua anh đi vào nhà.
“?”
Chân mày của Hoắc Nghiên Hành càng nhíu chặt hơn.
Quay đầu nhìn lại đằng sau, tài xế đã lái xe đi rồi, cổng sân không một bóng người, chỉ còn lại chiếc ghế dài dưới ánh đèn đường chiếu rọi xuống mặt đất, tạo ra hình ảnh cô liêu.
Cô biết rồi sao?
***
Trên đường đi, Trần Hoà gọi điện thoại tới hỏi chừng nào thì Hoắc Nghiên Hành về đến nhà, sau khi nhận được câu trả lời, dì tranh thủ thời gian để nấu ăn.
Khi hai người về đến nơi vẫn phải chờ một thêm một lúc nữa mới được ăn.
Tang Ngâm chạy quanh nhà nhưng không thấy ông lão đâu, hỏi ra mới biết ông đang ở sân sau.
Sở thích của ông lão Hoắc nhiều vô số kể, đánh cờ uống trà, đánh mạt chược, lúc rảnh rỗi ông còn thích cả việc trồng trọt.
Không gian sân sau được chia làm hai, một nửa là ruộng rau và một nửa là vườn hoa.
Khi Tang Ngâm đi bộ tới sân sau, ông lão đang ngồi xổm trên ruộng rau nhổ cỏ và diệt sâu bọ.
Cô xắn tay áo lên, nói: “Ông nội, để cháu lại giúp ông.”
Ông lão nghe thấy giọng nói mới biết Tang Ngâm đã đến, ông cầm lấy cái xẻng nho nhỏ bằng sắt phất phất tay: “Không cần tới cháu, con gái sạch sẽ làm mấy việc bẩn thỉu thế này làm gì.”
Khoé mắt ông lão bắt gặp Hoắc Nghiên Hành đi ngang qua cửa, ông gọi anh lại: “A Nghiên, lại đây nhổ cỏ.”
Thái thượng hoàng đã ra lệnh, tổng giám đốc Hoắc kiêu ngạo cũng phải xắn tay áo mà ra ruộng làm việc.
Sau khi Hoắc Nghiên Hành đến gần, ông lão lui ra ngoài, rửa tay sạch sẽ, ông cầm lấy chiếc ấm màu tím đan bằng mây tre ở trên cái bàn hình vuông, nhàn nhã nhấp một ngụm trà.
Một cơn gió thoảng qua, ông lão cảm thấy hơi lạnh, ông buông ấm trà xuống rồi chuẩn bị trở về phòng mặc thêm quần áo, gọi Tang Ngâm: “Nhóc con Tang, chúng ta vào nhà thôi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tang Ngâm thì thấy mát mẻ, bèn lắc đầu: “Cháu không lạnh ạ, ông vào nhà trước đi, cháu ở lại thêm một lát nữa.”
Ông lão không ép buộc cô, ông chắp tay sau lưng đi vào trong nhà, bước được vài bước thì ông dừng lại, quay người dặn dò: “Nhổ cỏ xong thì nhớ tưới chút nước nữa nhé.”
Hoắc Nghiên Hành cúi đầu đáp: “Cháu biết rồi.”
Cùng lấy đấy, anh trông thấy Tang Ngâm đanh giơ điện thoại về phía anh để chụp ảnh.
Cô thay đổi tư thế, chụp tất cả góc độ của anh, khóe miệng vểnh lên tận trời.
Nhìn Hoắc Nghiên Hành ở trong camera, Tang Ngâm cố nén lại nụ cười nhạo kiêu căng, điện thoại cũng được cất vào túi quần.
Cô giấu đầu hở đuôi mà ho nhẹ hai tiếng, đi lại gần anh: “Để tôi phụ anh một tay, tôi tưới nước nha.”
Hoắc Nghiên Hành nhướng lông mày: “Cô?”
Trên người anh vẫn là chiếc áo sơ mi chưa kịp thay, tay áo xắn lên tận khuỷu, ống quần cũng cuộn lên mấy lớp, cà vạt đã được tháo ra, hai cúc áo trên cùng rộng mở, trên tay anh đang cầm một chiếc xẻng sắt nho nhỏ dính đầy bùn đất.
Khí chất thanh tao và xa cách lúc này lại có vẻ vô cùng giản dị và thân thiện, hoàn toàn tương phản.
Nhưng một chữ mà anh hỏi, lọt vào tai Tang Ngâm lại biến thành sự khiêu khích trắng trợn.
Chẳng có chút thân thiện nào, mà là cực kỳ chói tai.
“Tưới nước thôi mà, anh coi thường ai vậy?”
Cô ngay lập tức tiến tới vài bước, cầm lấy cái ống nước nằm dưới đất, hất cằm và nhìn về phía Hoắc Nghiên Hành. Cô sờ cái van ở trước ống nước, chuẩn bị bộc lộ tài năng cho anh xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.