Chương 38:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
"Hạ chỗ này."
Tang Ngâm sửng sốt, ngẩng đầu.
Bắt gặp Hoắc Nghiên Hành đang đứng cạnh mình, không biết xuống tầng từ bao giờ.
Hoắc Nghiên Hành đối mắt với cô một giây ngắn ngủi, lòng bàn tay chụp lấy đầu cô, xoay về phía bàn cờ: "Chú tâm, xem cờ."
"Ồ." Tang Ngâm thu ánh mắt, định đưa tách trà để bên miệng.
Hoắc Nghiên Hành đưa tay hơi cản lại: "Đừng cắn."
Lúc Tang Ngâm suy nghĩ, cô thường thích cắn thứ này thứ kia. Khi làm bài thì cắn nắp bút, lúc ăn cơm thì cắn đũa, còn trường hợp tại thời điểm đó không có gì cắn thì cô sẽ gặm móng tay.
Hoắc Nghiên Hành không biết tại sao cô lại có tật xấu này, nhắc tới nhắc lui tám trăm lần cô vẫn không sửa được.
Tang Ngâm vẫn suy nghĩ chưa phản ứng lại, trong đầu vô thức hiện ra ba chữ "không được cắn" của Hoắc Nghiên Hành. Cô liếc nhìn bàn tay trước mặt vẫn chưa rút về, lại liếc mắt nhìn tách trà.
Tránh đi, tiếp tục cắn.
Sau đó cô liếc nhìn Hoắc Nghiên Hành đầy khiêu khích.
Tuyên bố rõ cô và anh ở hai chiến tuyến khác nhau.
"..."
Anh nhíu mày, chưa kịp nói gì, Tang Ngâm đã quay đầu đi, từ chối nói chuyện với anh.
Ông nội ngồi đối diện nhìn, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ lắc đầu nói: "Thất thủ rồi."
Ông lão cầm tách trà lên, thong thả nhấp một trà, xong đó xua tay sai Hoắc Nghiên Hành: "A Nghiên châm trà."
Ngay sau đó, Tang Ngâm cũng vứt tách trà trống rỗng đến trước mặt anh: "Rót cho tôi nữa."
Hoắc Nghiên Hành: "..."
Vừa xuống tầng anh đã thành tiểu nhị trong quán trà.
Anh lại cắm nước nóng để phao trà, tráng qua cái chén Tang Ngâm đã cắn một lần, dùng nhíp gắp vài mẩu lá trà bỏ vào trong chén sứ.
Bàn cờ và bàn trà được đặt cạnh nhau ngoài ban công, rất tiện cho ông nội thưởng thức hưởng thụ.
Tang Ngâm và ông nội hạ cờ, Hoắc Nghiên Hàn ở bên kia pha trà.
Thỉnh thoảng, những ngón tay với khớp xương rõ ràng sẽ lọt vào khoé mắt của Tang Ngâm. Cô vốn là người rất dễ bị phân tâm, do đó nên dễ dàng bị anh thu hút.
Tay của Hoắc Nghiên Hành rất đẹp, ngón tay thon thả mà có lực. Bàn tay như thế này đeo trang sức gì cũng phù hợp ăn nhập vô cùng, nhưng anh không thích loè loẹt phô trương, ngoại trừ chiếc đồng hồ đeo tay bên trái thì anh không có bất kỳ phụ kiện nào.
Suy đi tính lại, thế cờ vừa được xoa dịu đi nhờ có sự can thiệp của Hoắc Nghiên Hành đã chuyển thành bất lợi vì sự mất tập trung của Tang Ngâm.
Tang Ngâm không nhìn ra được điểm sáng nào của ván cờ, vò đầu bứt tai.
Hoắc Nghiên Hành liếc mắt nhìn bàn cờ một cái, nhàn nhạt nhắc nhở: "Chiếm đại thế khác với ăn."
Anh nắm chặt quai bình cát màu tím, gân trên mu bàn tay hơi co giật, nước từ trong vòi chảy ra rơi xuống đáy cốc, bắn tung tóe.
Lá trà khô quắt gặp nước nóng dần dần cuộn lại.
Tang Ngâm quay lại nhìn, bàn tay đang cầm quân cờ nghe theo lời chỉ của anh.
Ông nội "này này" vài tiếng: "Phạm quy rồi. Làm gì có chuyện người bên ngoài mách nước hai đánh một, bắt nạt lão già này có phải không?"
Một tiếng "cạch" vang lên, Tang Ngâm đặt quân cờ đen của mình ở vị trí thích hợp, nháy mắt trở mặt đứng về phía ông nội bên kia, dạy dỗ Hoắc Nghiên Hành chung với ông lão: "Đúng vậy, sao anh không tuân thủ quy tắc, không tôn trọng người già gì cả."
"...."
Hoắc Nghiên Hành khẽ cười, không để ý tới đôi già trẻ liên hợp công kích mình nữa.
Anh đưa trà đã pha xong cho hai người bọn họ, ngồi trên ghế quan sát.
Tang Ngâm ngoài miệng vừa dứt câu Hoắc Nghiên Hành không biết tuân thủ luật lệ, kết quả trong lúc dầu sôi nước bỏng, chém giết với ông nội lại nhờ anh ngồi ngoài hỗ trợ cô.
Ba ông cháu ngồi túm tụm lại ngoài ban công, bầu không khí rất sôi nổi.
Trần Hoà ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình, thấy bọn họ nói chuyện sôi nổi, bèn vào bếp gọt hoa quả.
Vì Hoắc Nghiên Hành ngồi mách nước cho Tang Ngâm nên trong lúc giằng co, chiếc ghế đã vô tình dựa sát vào ghế của cô, song song ngồi cạnh nhau.
Khi Trần Hoà bưng đĩa hoa quả tới, vừa lúc thấy Tang Ngâm nghiêng người dựa vào Hoắc Nghiên Hành, đôi mắt lấp lánh mong đợi nhìn anh. Hoắc Nghiên Hành đoan chính dựa vào ghế, đầu hơi quay về phía cô, dáng vẻ hai người như đang bàn tính âm mưu nào đó, khoảng cách rất gần.
Tang Ngâm sửng sốt, ngẩng đầu.
Bắt gặp Hoắc Nghiên Hành đang đứng cạnh mình, không biết xuống tầng từ bao giờ.
Hoắc Nghiên Hành đối mắt với cô một giây ngắn ngủi, lòng bàn tay chụp lấy đầu cô, xoay về phía bàn cờ: "Chú tâm, xem cờ."
"Ồ." Tang Ngâm thu ánh mắt, định đưa tách trà để bên miệng.
Hoắc Nghiên Hành đưa tay hơi cản lại: "Đừng cắn."
Lúc Tang Ngâm suy nghĩ, cô thường thích cắn thứ này thứ kia. Khi làm bài thì cắn nắp bút, lúc ăn cơm thì cắn đũa, còn trường hợp tại thời điểm đó không có gì cắn thì cô sẽ gặm móng tay.
Hoắc Nghiên Hành không biết tại sao cô lại có tật xấu này, nhắc tới nhắc lui tám trăm lần cô vẫn không sửa được.
Tang Ngâm vẫn suy nghĩ chưa phản ứng lại, trong đầu vô thức hiện ra ba chữ "không được cắn" của Hoắc Nghiên Hành. Cô liếc nhìn bàn tay trước mặt vẫn chưa rút về, lại liếc mắt nhìn tách trà.
Tránh đi, tiếp tục cắn.
Sau đó cô liếc nhìn Hoắc Nghiên Hành đầy khiêu khích.
Tuyên bố rõ cô và anh ở hai chiến tuyến khác nhau.
"..."
Anh nhíu mày, chưa kịp nói gì, Tang Ngâm đã quay đầu đi, từ chối nói chuyện với anh.
Ông nội ngồi đối diện nhìn, vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ lắc đầu nói: "Thất thủ rồi."
Ông lão cầm tách trà lên, thong thả nhấp một trà, xong đó xua tay sai Hoắc Nghiên Hành: "A Nghiên châm trà."
Ngay sau đó, Tang Ngâm cũng vứt tách trà trống rỗng đến trước mặt anh: "Rót cho tôi nữa."
Hoắc Nghiên Hành: "..."
Vừa xuống tầng anh đã thành tiểu nhị trong quán trà.
Anh lại cắm nước nóng để phao trà, tráng qua cái chén Tang Ngâm đã cắn một lần, dùng nhíp gắp vài mẩu lá trà bỏ vào trong chén sứ.
Bàn cờ và bàn trà được đặt cạnh nhau ngoài ban công, rất tiện cho ông nội thưởng thức hưởng thụ.
Tang Ngâm và ông nội hạ cờ, Hoắc Nghiên Hàn ở bên kia pha trà.
Thỉnh thoảng, những ngón tay với khớp xương rõ ràng sẽ lọt vào khoé mắt của Tang Ngâm. Cô vốn là người rất dễ bị phân tâm, do đó nên dễ dàng bị anh thu hút.
Tay của Hoắc Nghiên Hành rất đẹp, ngón tay thon thả mà có lực. Bàn tay như thế này đeo trang sức gì cũng phù hợp ăn nhập vô cùng, nhưng anh không thích loè loẹt phô trương, ngoại trừ chiếc đồng hồ đeo tay bên trái thì anh không có bất kỳ phụ kiện nào.
Suy đi tính lại, thế cờ vừa được xoa dịu đi nhờ có sự can thiệp của Hoắc Nghiên Hành đã chuyển thành bất lợi vì sự mất tập trung của Tang Ngâm.
Tang Ngâm không nhìn ra được điểm sáng nào của ván cờ, vò đầu bứt tai.
Hoắc Nghiên Hành liếc mắt nhìn bàn cờ một cái, nhàn nhạt nhắc nhở: "Chiếm đại thế khác với ăn."
Anh nắm chặt quai bình cát màu tím, gân trên mu bàn tay hơi co giật, nước từ trong vòi chảy ra rơi xuống đáy cốc, bắn tung tóe.
Lá trà khô quắt gặp nước nóng dần dần cuộn lại.
Tang Ngâm quay lại nhìn, bàn tay đang cầm quân cờ nghe theo lời chỉ của anh.
Ông nội "này này" vài tiếng: "Phạm quy rồi. Làm gì có chuyện người bên ngoài mách nước hai đánh một, bắt nạt lão già này có phải không?"
Một tiếng "cạch" vang lên, Tang Ngâm đặt quân cờ đen của mình ở vị trí thích hợp, nháy mắt trở mặt đứng về phía ông nội bên kia, dạy dỗ Hoắc Nghiên Hành chung với ông lão: "Đúng vậy, sao anh không tuân thủ quy tắc, không tôn trọng người già gì cả."
"...."
Hoắc Nghiên Hành khẽ cười, không để ý tới đôi già trẻ liên hợp công kích mình nữa.
Anh đưa trà đã pha xong cho hai người bọn họ, ngồi trên ghế quan sát.
Tang Ngâm ngoài miệng vừa dứt câu Hoắc Nghiên Hành không biết tuân thủ luật lệ, kết quả trong lúc dầu sôi nước bỏng, chém giết với ông nội lại nhờ anh ngồi ngoài hỗ trợ cô.
Ba ông cháu ngồi túm tụm lại ngoài ban công, bầu không khí rất sôi nổi.
Trần Hoà ngồi ở phòng khách xem phim truyền hình, thấy bọn họ nói chuyện sôi nổi, bèn vào bếp gọt hoa quả.
Vì Hoắc Nghiên Hành ngồi mách nước cho Tang Ngâm nên trong lúc giằng co, chiếc ghế đã vô tình dựa sát vào ghế của cô, song song ngồi cạnh nhau.
Khi Trần Hoà bưng đĩa hoa quả tới, vừa lúc thấy Tang Ngâm nghiêng người dựa vào Hoắc Nghiên Hành, đôi mắt lấp lánh mong đợi nhìn anh. Hoắc Nghiên Hành đoan chính dựa vào ghế, đầu hơi quay về phía cô, dáng vẻ hai người như đang bàn tính âm mưu nào đó, khoảng cách rất gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.