Chương 39:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Thoạt nhìn phía sau trông rất xứng đôi.
Trần hoà đặt đĩa hoa quả đã chuẩn bị xuống định rời đi, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xoay người đánh cho Hoắc Nghiên Hành một cái.
Là một cái đập vào lưng.
m thanh trầm đục vang lên từ lưng Hoắc Nghiên Hành, cắt đứt lời anh đang nói.
Tang Ngâm quay ra nhìn trước, không hiểu gì nhìn Trần hoà.
Hoắc Nghiên Hành cũng không hiểu tại sao tự nhiên mình bị đánh: "Mẹ?"
"Không có gì." Trần Hoà nhìn Tang Ngâm cười tủm tỉm, giải thích: "Vừa rồi trên lưng Hoắc Nghiên Hành có con muỗi, mẹ đánh chết nó rồi."
Hoắc Nghiên Hành: "..."
Lúc anh ba tuổi cũng sẽ không tin cái cớ vụng về này.
Tang Ngâm gật đầu.
Tuy rằng cô vẫn cảm giác có chút là lạ.
Có Hoắc Nghiên Hành ngồi bên cạnh mách nước, cuối cùng Tang Ngâm cũng thắng ông nội một ván. Kết thúc ván cờ thì cũng đã là mười giờ tối, cô không ngủ lại ở Hoắc gia giống hôm trước, khoác túi xách chuẩn bị về.
Ông nội gọi cô lại: "Bên ngoài trời tối rồi, để A Nghiên đưa cháu về."
Tang Ngâm đang muốn từ chối thì Hoắc Nghiên Hành đã bước ra, nói trước: "Cháu còn có công việc chưa xử lý xong."
Ông nội lườm anh: "Công việc gì mà công việc, bảo cháu đưa thì cháu phải đưa. Đi làm cần chân dài để làm gì, xử lý xong có còn chạy được không?"
Lời từ chối rõ ràng lưu loát của Tang Ngâm đã được đặt ở bên miệng, nghe thấy Hoắc Nghiên Hành có việc cần xử lý lại lập tức nuốt trở về, ra vẻ ân cần hiểu chuyện: "Không sao đâu ông nội, anh A Nghiên có việc thì cứ để cho anh ấy làm. Cháu tự về cũng được, trời có hơi tối, không có đèn đường cũng không sao, khoảng cách lại không xa, ngay đằng sau thôi."
Ánh mắt Hoắc Nghiên Hành dừng lại, ném ánh nhìn dò xét về phía Tang Ngâm.
Ông nội nghe vậy chỉ vào cửa ra lệnh cho Hoắc Nghiên Hành: "Đưa con bé Tang đến tận cửa, nếu không cháu cũng đừng về nữa."
"..." Anh đáp lại một tiếng: "Đã biết."
Tang Ngâm nhịn cười. Ngoài ông nội ra còn có Trần Hào và Hoắc Chấn Khải ra chào cô, đi theo sau Hoắc Nghiên Hành ra ngoài.
Ra khỏi cửa, thoát khỏi tầm mắt của các vị trưởng bối, Tang Ngâm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng tiêu sái bước cạnh Hoắc Nghiên Hành: "Ôi dào, tôi sẽ không làm lỡ việc của anh A Nghiên đâu. Nếu anh vì đưa tôi về một chuyến này mà phải thức đêm, trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu."
"Năng suất của tôi cao, sẽ không thức đêm."
"...."
Thật sự là một câu trả lời rất tự phụ.
Thế nhưng Tang Ngâm biết lời anh nói là thật.
Hoắc Nghiên Hành chính là con nhà người ta điển hình trong mắt người khác. Thời còn đi học anh không cần lo lắng chuyện học hành, vượt xa bạn bè đồng trang lứa. Sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, sự nghiệp của anh cũng phát triển vượt bậc, dẫn dắt Hoa Thần lên một tầng cao mới.
Đúng là tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn.
"Thật đúng là khiến cho người khác phải ghen tị." Tang Ngâm lẩm bẩm nói trong miệng.
Hai nhà Hoắc Tang toà xếp trước toà xếp sau, đi không đến hai bước đã tới.
Có hai cửa, sườn nhà mở ra hai bên, trong sân biệt thự của Tang gia trồng đầy hoa lài mà mẹ Tang yêu thích. Sau khi mẹ Tang qua đời, Tang Ngâm chăm sóc những đóa hoa lài này vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Gió đêm khe khẽ lướt qua, mùi thơm ngào ngạt của hoa lài xộc vào xoang mũi, thấm vào ruột gan.
Tang Ngâm dừng chân trước cửa: "Được rồi, anh mau trở về đi."
Hoắc Nghiên Hành hất cằm chỉ vào trong sân: "Không hơn kém bao nhiêu, tôi nhìn cô vào."
Tang Ngâm cũng không tiếp tục giả đò khách sáo với anh nữa, bước qua bậc cửa đi vào: "Tôi vào đây, ngủ ngon."
"Ừ."
Hoắc Nghiên Hành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của cô. Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, cô đi từng bước về phía nguồn sáng đó, quanh người bị bao phủ một tầng ánh sáng nhè nhẹ, cái bóng chiếu trên mặt đất khẽ lay động đung đưa.
Cô không hề quay đầu lại nhìn một lần.
Giống như năm đó, anh được mời đến trường cấp hai Trường Lập diễn thuyết. Kết thúc buổi hôm đó anh muốn tìm cô để đi ăn tối, kết quả lại thấy cô cùng một nam sinh khác nói chuyện vui vẻ rồi cùng nhau rời đi.
Trần hoà đặt đĩa hoa quả đã chuẩn bị xuống định rời đi, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xoay người đánh cho Hoắc Nghiên Hành một cái.
Là một cái đập vào lưng.
m thanh trầm đục vang lên từ lưng Hoắc Nghiên Hành, cắt đứt lời anh đang nói.
Tang Ngâm quay ra nhìn trước, không hiểu gì nhìn Trần hoà.
Hoắc Nghiên Hành cũng không hiểu tại sao tự nhiên mình bị đánh: "Mẹ?"
"Không có gì." Trần Hoà nhìn Tang Ngâm cười tủm tỉm, giải thích: "Vừa rồi trên lưng Hoắc Nghiên Hành có con muỗi, mẹ đánh chết nó rồi."
Hoắc Nghiên Hành: "..."
Lúc anh ba tuổi cũng sẽ không tin cái cớ vụng về này.
Tang Ngâm gật đầu.
Tuy rằng cô vẫn cảm giác có chút là lạ.
Có Hoắc Nghiên Hành ngồi bên cạnh mách nước, cuối cùng Tang Ngâm cũng thắng ông nội một ván. Kết thúc ván cờ thì cũng đã là mười giờ tối, cô không ngủ lại ở Hoắc gia giống hôm trước, khoác túi xách chuẩn bị về.
Ông nội gọi cô lại: "Bên ngoài trời tối rồi, để A Nghiên đưa cháu về."
Tang Ngâm đang muốn từ chối thì Hoắc Nghiên Hành đã bước ra, nói trước: "Cháu còn có công việc chưa xử lý xong."
Ông nội lườm anh: "Công việc gì mà công việc, bảo cháu đưa thì cháu phải đưa. Đi làm cần chân dài để làm gì, xử lý xong có còn chạy được không?"
Lời từ chối rõ ràng lưu loát của Tang Ngâm đã được đặt ở bên miệng, nghe thấy Hoắc Nghiên Hành có việc cần xử lý lại lập tức nuốt trở về, ra vẻ ân cần hiểu chuyện: "Không sao đâu ông nội, anh A Nghiên có việc thì cứ để cho anh ấy làm. Cháu tự về cũng được, trời có hơi tối, không có đèn đường cũng không sao, khoảng cách lại không xa, ngay đằng sau thôi."
Ánh mắt Hoắc Nghiên Hành dừng lại, ném ánh nhìn dò xét về phía Tang Ngâm.
Ông nội nghe vậy chỉ vào cửa ra lệnh cho Hoắc Nghiên Hành: "Đưa con bé Tang đến tận cửa, nếu không cháu cũng đừng về nữa."
"..." Anh đáp lại một tiếng: "Đã biết."
Tang Ngâm nhịn cười. Ngoài ông nội ra còn có Trần Hào và Hoắc Chấn Khải ra chào cô, đi theo sau Hoắc Nghiên Hành ra ngoài.
Ra khỏi cửa, thoát khỏi tầm mắt của các vị trưởng bối, Tang Ngâm chắp tay sau lưng, nhẹ nhàng tiêu sái bước cạnh Hoắc Nghiên Hành: "Ôi dào, tôi sẽ không làm lỡ việc của anh A Nghiên đâu. Nếu anh vì đưa tôi về một chuyến này mà phải thức đêm, trong lòng tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu."
"Năng suất của tôi cao, sẽ không thức đêm."
"...."
Thật sự là một câu trả lời rất tự phụ.
Thế nhưng Tang Ngâm biết lời anh nói là thật.
Hoắc Nghiên Hành chính là con nhà người ta điển hình trong mắt người khác. Thời còn đi học anh không cần lo lắng chuyện học hành, vượt xa bạn bè đồng trang lứa. Sau khi tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, sự nghiệp của anh cũng phát triển vượt bậc, dẫn dắt Hoa Thần lên một tầng cao mới.
Đúng là tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn.
"Thật đúng là khiến cho người khác phải ghen tị." Tang Ngâm lẩm bẩm nói trong miệng.
Hai nhà Hoắc Tang toà xếp trước toà xếp sau, đi không đến hai bước đã tới.
Có hai cửa, sườn nhà mở ra hai bên, trong sân biệt thự của Tang gia trồng đầy hoa lài mà mẹ Tang yêu thích. Sau khi mẹ Tang qua đời, Tang Ngâm chăm sóc những đóa hoa lài này vô cùng cẩn thận tỉ mỉ.
Gió đêm khe khẽ lướt qua, mùi thơm ngào ngạt của hoa lài xộc vào xoang mũi, thấm vào ruột gan.
Tang Ngâm dừng chân trước cửa: "Được rồi, anh mau trở về đi."
Hoắc Nghiên Hành hất cằm chỉ vào trong sân: "Không hơn kém bao nhiêu, tôi nhìn cô vào."
Tang Ngâm cũng không tiếp tục giả đò khách sáo với anh nữa, bước qua bậc cửa đi vào: "Tôi vào đây, ngủ ngon."
"Ừ."
Hoắc Nghiên Hành đứng tại chỗ nhìn bóng dáng của cô. Trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng, cô đi từng bước về phía nguồn sáng đó, quanh người bị bao phủ một tầng ánh sáng nhè nhẹ, cái bóng chiếu trên mặt đất khẽ lay động đung đưa.
Cô không hề quay đầu lại nhìn một lần.
Giống như năm đó, anh được mời đến trường cấp hai Trường Lập diễn thuyết. Kết thúc buổi hôm đó anh muốn tìm cô để đi ăn tối, kết quả lại thấy cô cùng một nam sinh khác nói chuyện vui vẻ rồi cùng nhau rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.