Chương 42:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Diễn viên nam thứ ba do Sở Nhân thủ vai nằm ở hàng thứ ba của văn bản poster.
Vậy là coi như đã rõ ràng.
Rốt cuộc Tang Ngâm vẫn mềm lòng, cho một chút tâm tư nho nhỏ vào tấm poster.
Nhưng những khía cạnh khác, không thể lại có nhiều đất hơn nữa.
Từ lần cãi nhau đó, cô và Sở Nhân vẫn không liên lạc với nhau. Vài ngày nay Tang Ngâm lại bận việc, vì vậy cô không có thời gian để suy nghĩ.
Phó đạo diễn đã liên hệ với người đại diện của Sở Nhân để xác định cậu ấy sẽ tham gia đóng phim, cuối cùng quyết định được đưa ra.
Tang Ngâm sẽ không đi dỗ người khác. Từ nhỏ đến lớn, phần lớn đều là người khác dỗ dành cô, mà cô cũng không có ý thức phải đi dỗ người khác. Cô nghĩ rằng mấy ngày nữa diễn viên tiến tổ, đọc kịch bản, nhìn thấy nhau thì mối quan hệ cứng ngắc sẽ tự nhiên có cơ hội được hòa giải.
Sau khi chính thức đăng Weibo, Tang Ngâm nhìn chằm chằm vào phần bình luận một lúc, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới nhét điện thoại vào trong túi, cùng Sài Khinh Nguyệt cổ vũ cho các dancer nam đang nhảy.
Hai người gọi một đống rượu, diện tích quầy bar trong nhà bị hai người chiếm gần hết. Tống Vận ở cạnh trông hai người họ, vô cùng an toàn.
Chỉ là hai cô gái đang ầm ĩ, đây thật sự không phải là việc người bình thường có thể tiếp thu, chỉ riêng tiếng thét chói tai cũng có thể xuyên qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong quán bar đánh thẳng vào màng nhĩ.
Tống Vận vừa chịu đựng thứ âm thanh ma quỷ, vừa phải chăm sóc hai tiểu tổ tông, hết rót rượu lại đến đưa trái cây.
Tang m uống hơi nhiều rượu, nhảy xuống ghế cao và đi về phía phòng tắm.
Tống Vận đỡ lấy cô: "Chờ một chút, tôi gọi người đi cùng cô."
"Tôi không uống bao nhiêu." Tang m nghi ngờ anh ta, tránh ra: "Anh cứ trông chừng Sài Khinh Nguyệt đi, cô ấy mới là người khiến mọi người lo lắng."
Sài Khinh Nguyệt đã uống rất nhiều, giờ đây trong đầu cô ấy chỉ còn ý nghĩ muốn lên quầy bar để nhảy một điệu thật đẹp.
Tống Vận dời lực chú ý sang Tang Ngâm một lúc, cô ấy đã quỳ trên ghế cao, chuẩn bị sẵn sàng leo lên trên quầy bar.
Tống Vận nhất thời không còn sức lực để quan tâm đến Tang m nữa, vội vã kéo Sài Khinh Nguyệt xuống dưới, đặt cô ấy lại trên ghế cẩn thận.
Nhưng anh ta vẫn không quên dặn dò Tang Ngâm: "Có việc gì thì gọi người."
Tang Ngâm khoát tay, tỏ vẻ đã biết.
Phòng vệ sinh ở phía trong cùng của quán bar, càng tới gần càng yên tĩnh, tiếng nhạc xập xình bên ngoài cũng dần thưa thớt đi.
Sau khi rửa tay, cô lấy ra một tờ giấy để lau khô. Sau đó đi ngang qua cửa, ném một phát chuẩn xác vào thùng rác.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo mơ hồ, tầm nhìn cũng không rõ ràng. Tang Ngâm buộc lại mái tóc, nghiêng người tránh một người đàn ông say rượu.
Chân trái vừa mới đặt trên bậc thang, tai cô đã nghe thấy tên của mình.
Cô dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.
Bức tường kính đen phản chiếu hình ảnh của vài người.
Thật trùng hợp, họ đều là người quen cũ của cô.
Ánh mắt cô lướt qua từng người một, không cần nghĩ cũng biết chính xác những người kia lại chuẩn bị cho cô trò gì.
Tang Ngâm sớm đã không quan tâm đến những lời chửi bới từ những người trong nhóm Triệu Nghệ Nghiên. Tương tự, lần này cô cũng lười phản ứng, nhưng sau khi cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô đứng sững người tại chỗ.
Trong đầu cô trong nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh, bức ảnh do bạn bè chụp, tin tức trên Weibo, thậm chí cả giọng nói hụt hơi mà cậu ấy trả lời cô sau khi cô gọi điện thoại cho cậu ấy.
Trên ghế dài, Sở Nhân ôm chặt vai Triệu Nghệ Nghiên, dáng vẻ thân mật thâm tình: "Tính cách của Tang Ngâm thực sự không có cách nào để miêu tả, không dịu dàng bằng một nửa Nghiên Nghiên. Trong mắt cô ta chỉ có công việc, lại còn cứng nhắc. Anh đi thử vai phim của cô ta, cô ta lại để anh đóng vai nam ba, chẳng khác gì thằng ăn xin. Đến cuối cùng vẫn là Nghiên Nghiên tốt nhất."
Tôn Hàm Vi phụ hoạ: "Cậu chia tay Tang Ngâm rồi đến với Nghiên Nghiên của chúng tôi là được rồi."
Tang Ngâm: "?"
Đúng là không uổng công uống rượu hôm nay.
Cô không chỉ biết được bộ mặt thật của người bạn trai dịu dàng chu đáo trong quá khứ mà còn bị đá đi không hề hay biết.
Vậy là coi như đã rõ ràng.
Rốt cuộc Tang Ngâm vẫn mềm lòng, cho một chút tâm tư nho nhỏ vào tấm poster.
Nhưng những khía cạnh khác, không thể lại có nhiều đất hơn nữa.
Từ lần cãi nhau đó, cô và Sở Nhân vẫn không liên lạc với nhau. Vài ngày nay Tang Ngâm lại bận việc, vì vậy cô không có thời gian để suy nghĩ.
Phó đạo diễn đã liên hệ với người đại diện của Sở Nhân để xác định cậu ấy sẽ tham gia đóng phim, cuối cùng quyết định được đưa ra.
Tang Ngâm sẽ không đi dỗ người khác. Từ nhỏ đến lớn, phần lớn đều là người khác dỗ dành cô, mà cô cũng không có ý thức phải đi dỗ người khác. Cô nghĩ rằng mấy ngày nữa diễn viên tiến tổ, đọc kịch bản, nhìn thấy nhau thì mối quan hệ cứng ngắc sẽ tự nhiên có cơ hội được hòa giải.
Sau khi chính thức đăng Weibo, Tang Ngâm nhìn chằm chằm vào phần bình luận một lúc, xác nhận không có vấn đề gì rồi mới nhét điện thoại vào trong túi, cùng Sài Khinh Nguyệt cổ vũ cho các dancer nam đang nhảy.
Hai người gọi một đống rượu, diện tích quầy bar trong nhà bị hai người chiếm gần hết. Tống Vận ở cạnh trông hai người họ, vô cùng an toàn.
Chỉ là hai cô gái đang ầm ĩ, đây thật sự không phải là việc người bình thường có thể tiếp thu, chỉ riêng tiếng thét chói tai cũng có thể xuyên qua tiếng nhạc đinh tai nhức óc trong quán bar đánh thẳng vào màng nhĩ.
Tống Vận vừa chịu đựng thứ âm thanh ma quỷ, vừa phải chăm sóc hai tiểu tổ tông, hết rót rượu lại đến đưa trái cây.
Tang m uống hơi nhiều rượu, nhảy xuống ghế cao và đi về phía phòng tắm.
Tống Vận đỡ lấy cô: "Chờ một chút, tôi gọi người đi cùng cô."
"Tôi không uống bao nhiêu." Tang m nghi ngờ anh ta, tránh ra: "Anh cứ trông chừng Sài Khinh Nguyệt đi, cô ấy mới là người khiến mọi người lo lắng."
Sài Khinh Nguyệt đã uống rất nhiều, giờ đây trong đầu cô ấy chỉ còn ý nghĩ muốn lên quầy bar để nhảy một điệu thật đẹp.
Tống Vận dời lực chú ý sang Tang Ngâm một lúc, cô ấy đã quỳ trên ghế cao, chuẩn bị sẵn sàng leo lên trên quầy bar.
Tống Vận nhất thời không còn sức lực để quan tâm đến Tang m nữa, vội vã kéo Sài Khinh Nguyệt xuống dưới, đặt cô ấy lại trên ghế cẩn thận.
Nhưng anh ta vẫn không quên dặn dò Tang Ngâm: "Có việc gì thì gọi người."
Tang Ngâm khoát tay, tỏ vẻ đã biết.
Phòng vệ sinh ở phía trong cùng của quán bar, càng tới gần càng yên tĩnh, tiếng nhạc xập xình bên ngoài cũng dần thưa thớt đi.
Sau khi rửa tay, cô lấy ra một tờ giấy để lau khô. Sau đó đi ngang qua cửa, ném một phát chuẩn xác vào thùng rác.
Ánh sáng trong quán bar mờ ảo mơ hồ, tầm nhìn cũng không rõ ràng. Tang Ngâm buộc lại mái tóc, nghiêng người tránh một người đàn ông say rượu.
Chân trái vừa mới đặt trên bậc thang, tai cô đã nghe thấy tên của mình.
Cô dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.
Bức tường kính đen phản chiếu hình ảnh của vài người.
Thật trùng hợp, họ đều là người quen cũ của cô.
Ánh mắt cô lướt qua từng người một, không cần nghĩ cũng biết chính xác những người kia lại chuẩn bị cho cô trò gì.
Tang Ngâm sớm đã không quan tâm đến những lời chửi bới từ những người trong nhóm Triệu Nghệ Nghiên. Tương tự, lần này cô cũng lười phản ứng, nhưng sau khi cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô đứng sững người tại chỗ.
Trong đầu cô trong nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh, bức ảnh do bạn bè chụp, tin tức trên Weibo, thậm chí cả giọng nói hụt hơi mà cậu ấy trả lời cô sau khi cô gọi điện thoại cho cậu ấy.
Trên ghế dài, Sở Nhân ôm chặt vai Triệu Nghệ Nghiên, dáng vẻ thân mật thâm tình: "Tính cách của Tang Ngâm thực sự không có cách nào để miêu tả, không dịu dàng bằng một nửa Nghiên Nghiên. Trong mắt cô ta chỉ có công việc, lại còn cứng nhắc. Anh đi thử vai phim của cô ta, cô ta lại để anh đóng vai nam ba, chẳng khác gì thằng ăn xin. Đến cuối cùng vẫn là Nghiên Nghiên tốt nhất."
Tôn Hàm Vi phụ hoạ: "Cậu chia tay Tang Ngâm rồi đến với Nghiên Nghiên của chúng tôi là được rồi."
Tang Ngâm: "?"
Đúng là không uổng công uống rượu hôm nay.
Cô không chỉ biết được bộ mặt thật của người bạn trai dịu dàng chu đáo trong quá khứ mà còn bị đá đi không hề hay biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.