Chương 43:
Nhị Lưỡng Ngư Quyển
02/08/2023
Thật sự là một vở kịch hay. Nếu cô không phải là người góp mặt trong đó, cô cũng sẽ không nhịn được mà vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Bên kia, người người vẫn sôi động náo nhiệt. Vào thời điểm mà có lẽ bầu không khí đã nóng lên ở một mức nào đó, người xung quanh ồn ào bắt Sở Nhân và Triệu Nghệ Nghiên hôn nhau một cái.
Triệu Nghệ Nghiên cụp mắt xuống, mái tóc đen dài mềm mại xõa trước ngực, trông dáng vẻ của cô ta có vẻ ngại ngùng.
Sở Nhân thấy vậy lòng căng lên, vòng tay qua vai cô ta, định hôn cô ta.
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng hét chói tai. Ngay sau đó, Sở Nhân cảm giác được một dòng chất lỏng lạnh lẽo trộn với đá đang trượt từ đỉnh đầu xuống, đập mạnh vào da đầu cậu ấy.
Rượu và đá tạt vào người Triệu Nghệ Nghiên khiến cô ta nhỏ giọng kêu lên sợ hãi. Sở Nhân chửi "mẹ kiếp", đứng dậy khỏi sô pha, quay đầu nhìn người vừa tới, vẻ mặt tức giận của cậu ấy dại ra trong giây lát.
Tang Ngâm đứng cạnh bàn trà, trên tay cầm một chai Whiskey và một thùng đá.
Toàn bộ chai rượu và xô đá bấy giờ đã trống rỗng, rơi vãi khắp nơi.
Triệu Nghệ Nghiên nhìn thấy Tang Ngâm, cũng đứng dậy: "Tang Ngâm, cô làm cái gì vậy?"
"Học khiêu vũ nên xương cốt cũng mềm nhũn, khó trách lừa gạt người khác như vậy." Tang Ngâm tạm thời không trả lời Triệu Y Nghiên, nhìn chằm chằm vào Sở Nhân đang chật vật: "Nếu cảm thấy phải ăn xin vậy sao còn nhận? Không có thực lực lại còn giỏi ba hoa khoác lác, làm đàn ông mà không biết ngại."
Cô ném chai rượu và xô đá rỗng vào người Sở Nhân, cậu ấy theo bản năng tránh đi. Một tiếng "rầm" lớn vang lên, chai rượu rơi xuống mặt đất, mảnh thuỷ tinh vỡ ra tung tóe khắp nơi.
Xô đá lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng đụng vào chân bàn trà rồi dừng lại.
Mọi người xung quanh hoảng sợ, tất cả đều di chuyển ra ngoài.
Những người khác ngồi ở ghế dài nghe tiếng tò mò nhìn sang.
Triệu Nghệ Nghiên tức giận, kéo Sở Nhân ra phía sau mình, chỉ vào mũi Tang Ngâm giận dữ nói: "Tang Ngâm, cô giỏi lắm. Sở Nhân đã chia tay với cô rồi, cô còn chạy tới đây làm loạn cái gì!"
"Cô tự đi mà hỏi xem anh ta đã chia tay với tôi chưa?" Tang Ngâm hất tay Triệu Nghệ Nghiên ra, lạnh lùng nhìn cô ta: "Nói cô ngu thì đúng là không được khách sáo, chỉ cần nói mấy lời ngon tiếng ngọt dỗ cô hai câu cô đã thích không biết trời đâu đất đâu. Làm tiểu tam còn lên mặt hộ anh ta, cô thật sự có một không hai đấy.”
Tang Ngâm vung tay rất mạnh, Triệu Nghệ Nghiên là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, mu bàn tay lập tức đỏ ửng lên.
Tôn Hàm Vi tỷ muội tình thâm đỡ cánh tay giúp cô ta, tức giận bát bình nhìn Tang Ngâm: "Cô rảnh rỗi thì đi lo cho bản thân mình trước đi. Nhà cửa của cải sắp trống rỗng đến nơi còn nhàn hạ thoải mái đi uống rượu, đúng là con có hiếu."
Khuôn mặt Tang Ngâm dừng lại một chút: "Cô có ý gì?"
"Ý là gia đình cô sắp phá sản rồi." Một người đàn ông không thức thời xen vào, ngản ngớn huýt sáo: "Nhìn kĩ thật ra cũng xinh, có muốn cân nhắc đi theo anh không?"
Tang Ngâm đang nổi cáu mà người này còn không biết sống chết đổ thêm dầu vào lửa. Cô lập tức rót một ly rượu hất vào mặt anh ta: "Anh mà xứng à?"
Người đàn ông lau rượu trên mặt đi, theo bản năng giơ tay muốn đánh: "Mẹ kiếp, con đàn bà này, mày không cần mặt...."
"Có chuyện gì?" Tống Vận nghe thấy tiếng bèn đẩy đám người sang một bên, đứng cạnh Tang Ngâm, kéo cô ra phía sau. Anh ta nhìn thấy mảnh thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, trước tiên nhìn Tang Ngâm một lượt từ trên xuống dưới, xác định cô không có việc gì rồi thì nhìn về phía đối diện.
Từ trước tới nay, Feeling luôn là nơi tụ tập của nhóm người bọn họ, bọn họ tới đây thường xuyên, cũng đã gặp trực tiếp Tống Vận.
Tên vừa rồi nói năng lỗ mãng nhìn thấy Tống Vận rút điếu thuốc đã tắt trong miệng xuống: "Ông chủ Tống, anh cần chú ý thêm về vấn đề an ninh của quán bar này một chút. Đây là hành hung trước mặt mọi người đó. Còn có thể loại này thì làm sao có người dám vào được?"
Người đàn ông đó là con trai của một thương nhân nhỏ giàu có mới định cư ở thủ đô, gia thế không tệ, nhưng đặt ở trong nhóm bọn họ thì vẫn chưa đủ để để mắt tới.
Anh ta cảm thấy mình không vênh váo được với bọn Triệu Nghệ Nghiện, tình huống hiện giờ đã khơi dậy ý muốn bảo vệ rẻ tiền của anh ta, tranh giành công lý để thể hiện, khoe khoang.
Tống Vận mở quán bar hoan nghênh khách từ tứ phương đến, quen biết nhiều hạng người, tin tức cũng hỗn độn. Anh ta cau mày vài giây, nhận ra người đàn ông kia, cười nói: "Cửa của quán bar tôi có hơi thấp, loại người không đứng đắn đều có thể trà trộn vào, không chứa được đại phật như anh, hay là anh đổi chỗ đi?"
Dù không chỉ tên nói họ, nhưng bất kỳ ai có tôi và một chút IQ đều có thể biết được "kẻ không đứng đắn" trong miệng Tống Vận nói là ai.
Bị ông chủ làm nhục ngay tại chỗ, vẻ mặt của người đàn ông bỗng chốc trở nên khó coi.
Bên kia, người người vẫn sôi động náo nhiệt. Vào thời điểm mà có lẽ bầu không khí đã nóng lên ở một mức nào đó, người xung quanh ồn ào bắt Sở Nhân và Triệu Nghệ Nghiên hôn nhau một cái.
Triệu Nghệ Nghiên cụp mắt xuống, mái tóc đen dài mềm mại xõa trước ngực, trông dáng vẻ của cô ta có vẻ ngại ngùng.
Sở Nhân thấy vậy lòng căng lên, vòng tay qua vai cô ta, định hôn cô ta.
Xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng hét chói tai. Ngay sau đó, Sở Nhân cảm giác được một dòng chất lỏng lạnh lẽo trộn với đá đang trượt từ đỉnh đầu xuống, đập mạnh vào da đầu cậu ấy.
Rượu và đá tạt vào người Triệu Nghệ Nghiên khiến cô ta nhỏ giọng kêu lên sợ hãi. Sở Nhân chửi "mẹ kiếp", đứng dậy khỏi sô pha, quay đầu nhìn người vừa tới, vẻ mặt tức giận của cậu ấy dại ra trong giây lát.
Tang Ngâm đứng cạnh bàn trà, trên tay cầm một chai Whiskey và một thùng đá.
Toàn bộ chai rượu và xô đá bấy giờ đã trống rỗng, rơi vãi khắp nơi.
Triệu Nghệ Nghiên nhìn thấy Tang Ngâm, cũng đứng dậy: "Tang Ngâm, cô làm cái gì vậy?"
"Học khiêu vũ nên xương cốt cũng mềm nhũn, khó trách lừa gạt người khác như vậy." Tang Ngâm tạm thời không trả lời Triệu Y Nghiên, nhìn chằm chằm vào Sở Nhân đang chật vật: "Nếu cảm thấy phải ăn xin vậy sao còn nhận? Không có thực lực lại còn giỏi ba hoa khoác lác, làm đàn ông mà không biết ngại."
Cô ném chai rượu và xô đá rỗng vào người Sở Nhân, cậu ấy theo bản năng tránh đi. Một tiếng "rầm" lớn vang lên, chai rượu rơi xuống mặt đất, mảnh thuỷ tinh vỡ ra tung tóe khắp nơi.
Xô đá lăn vài vòng trên mặt đất, cuối cùng đụng vào chân bàn trà rồi dừng lại.
Mọi người xung quanh hoảng sợ, tất cả đều di chuyển ra ngoài.
Những người khác ngồi ở ghế dài nghe tiếng tò mò nhìn sang.
Triệu Nghệ Nghiên tức giận, kéo Sở Nhân ra phía sau mình, chỉ vào mũi Tang Ngâm giận dữ nói: "Tang Ngâm, cô giỏi lắm. Sở Nhân đã chia tay với cô rồi, cô còn chạy tới đây làm loạn cái gì!"
"Cô tự đi mà hỏi xem anh ta đã chia tay với tôi chưa?" Tang Ngâm hất tay Triệu Nghệ Nghiên ra, lạnh lùng nhìn cô ta: "Nói cô ngu thì đúng là không được khách sáo, chỉ cần nói mấy lời ngon tiếng ngọt dỗ cô hai câu cô đã thích không biết trời đâu đất đâu. Làm tiểu tam còn lên mặt hộ anh ta, cô thật sự có một không hai đấy.”
Tang Ngâm vung tay rất mạnh, Triệu Nghệ Nghiên là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, mu bàn tay lập tức đỏ ửng lên.
Tôn Hàm Vi tỷ muội tình thâm đỡ cánh tay giúp cô ta, tức giận bát bình nhìn Tang Ngâm: "Cô rảnh rỗi thì đi lo cho bản thân mình trước đi. Nhà cửa của cải sắp trống rỗng đến nơi còn nhàn hạ thoải mái đi uống rượu, đúng là con có hiếu."
Khuôn mặt Tang Ngâm dừng lại một chút: "Cô có ý gì?"
"Ý là gia đình cô sắp phá sản rồi." Một người đàn ông không thức thời xen vào, ngản ngớn huýt sáo: "Nhìn kĩ thật ra cũng xinh, có muốn cân nhắc đi theo anh không?"
Tang Ngâm đang nổi cáu mà người này còn không biết sống chết đổ thêm dầu vào lửa. Cô lập tức rót một ly rượu hất vào mặt anh ta: "Anh mà xứng à?"
Người đàn ông lau rượu trên mặt đi, theo bản năng giơ tay muốn đánh: "Mẹ kiếp, con đàn bà này, mày không cần mặt...."
"Có chuyện gì?" Tống Vận nghe thấy tiếng bèn đẩy đám người sang một bên, đứng cạnh Tang Ngâm, kéo cô ra phía sau. Anh ta nhìn thấy mảnh thuỷ tinh vỡ trên mặt đất, trước tiên nhìn Tang Ngâm một lượt từ trên xuống dưới, xác định cô không có việc gì rồi thì nhìn về phía đối diện.
Từ trước tới nay, Feeling luôn là nơi tụ tập của nhóm người bọn họ, bọn họ tới đây thường xuyên, cũng đã gặp trực tiếp Tống Vận.
Tên vừa rồi nói năng lỗ mãng nhìn thấy Tống Vận rút điếu thuốc đã tắt trong miệng xuống: "Ông chủ Tống, anh cần chú ý thêm về vấn đề an ninh của quán bar này một chút. Đây là hành hung trước mặt mọi người đó. Còn có thể loại này thì làm sao có người dám vào được?"
Người đàn ông đó là con trai của một thương nhân nhỏ giàu có mới định cư ở thủ đô, gia thế không tệ, nhưng đặt ở trong nhóm bọn họ thì vẫn chưa đủ để để mắt tới.
Anh ta cảm thấy mình không vênh váo được với bọn Triệu Nghệ Nghiện, tình huống hiện giờ đã khơi dậy ý muốn bảo vệ rẻ tiền của anh ta, tranh giành công lý để thể hiện, khoe khoang.
Tống Vận mở quán bar hoan nghênh khách từ tứ phương đến, quen biết nhiều hạng người, tin tức cũng hỗn độn. Anh ta cau mày vài giây, nhận ra người đàn ông kia, cười nói: "Cửa của quán bar tôi có hơi thấp, loại người không đứng đắn đều có thể trà trộn vào, không chứa được đại phật như anh, hay là anh đổi chỗ đi?"
Dù không chỉ tên nói họ, nhưng bất kỳ ai có tôi và một chút IQ đều có thể biết được "kẻ không đứng đắn" trong miệng Tống Vận nói là ai.
Bị ông chủ làm nhục ngay tại chỗ, vẻ mặt của người đàn ông bỗng chốc trở nên khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.