Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác
Chương 111
Huỳnh Châu (Kiin)
05/07/2018
Đó là thứ gì vậy?
Đó là ai?
Tôi đang ở đâu?
Mắt tôi bị mờ sao? Mọi thứ sao cứ nhòe ra thế này?
Bóng đen đó... là một người sao?
Là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Tôi chợt tỉnh dậy và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng có một sự thật là đầu tôi trống rỗng, như vừa mới bị càn quét hết tất cả. Tôi không nhớ gì hết. Không biết mình là ai, làm gì, ở đâu.
Thật khó chịu. Cảm giác đó thật khó chịu.
Nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu tôi nhưng tôi lại không thể lí giải được điều gì cả. Tôi thật sự suy nghĩ không ra gì cả.
Đầu tôi gần sắp phát nổ.
Thật đáng ghét.
Aaaaa. Tôi thật sự muốn hét lên, cổ họng lại cứ bị cô đặc.
Rốt cuộc là tại sao? Tôi đang bị làm sao thế này?
Mọi thứ thật khác lạ.
Ai đó hãy giải thích cho tôi gì đi. Làm ơn. Không tôi sẽ chết mất.
Tôi đang ôm đầu đau đớn suy nghĩ thì có ánh sáng từ bên ngoài cánh cửa, có người đi vào.
Nhờ chút ánh sáng mà tôi có thể xác định mình đang ở đâu: là một căn nhà gỗ cũ kĩ, nhỏ và chật hẹp. Người đi vào là một người đàn ông trung niên, trông không được chỉnh chu cho lắm.
Nhìn hẳn ra ngoài cửa thì thấy một khu rừng khá rộng lớn.
Người đàn ông đó là ai?
Tôi không hề có chút ấn tượng nào cả. Nhưng ít nhất ông ta bây giờ là manh mối chủ yếu nhất của tôi lúc này.
Ông ta đang tiến lại chỗ tôi, ngồi xuống, nhìn gần mặt ông ta rất ôn nhu, phong thái bình thản, nhưng lại khá thần bí.
"Đã tỉnh rồi. Ăn chút đi."
Ông ta đưa một rổ hoa quả cho tôi. Tôi khá khó tin, ông ta chỉ ăn hoa quả là được sao? Tuy tôi không nhớ gì nhưng tôi vừa mới tỉnh dậy đấy.
Tôi nhìn ông ta với ánh mắt kì quái. Ông ta đặt xuống rồi cắn một miếng táo. "Cây rừng nhưng rất tốt, rất tự nhiên, chê sao? Lúc cô bất tỉnh vẫn chỉ uống nước hoa quả ép và cháo loãng thôi."
Tôi đã bất tỉnh sao? Tại sao lại bất tỉnh? Và tại sao lại ở chỗ ông ta? Bắt cóc sao? Nhìn ông ta không giống như vậy.
Tôi vẫn tiếp tục nhìn ông ta và không nói gì.
Ông ta vẫn ung dung ăn hết quả táo trên tay. "Vì nuôi cô một khoảng thời gian quá dài, lúa chưa gặt được, gạo thì cứ ngày càng cạn kiệt, hôm nay chỉ có thể ăn hoa quả thôi."
Một khoảng thời gian quá dài...
Là bao lâu? Tôi đã bất tỉnh như vậy bao lâu? Tôi thật sự chẳng nhớ gì về quá khứ cả. Không hề nhớ.
Ông ta lại chỉ ăn và không nói gì. Tôi chần chừ một lúc rồi mới nói "Sao tôi lại ở đây? Tôi đã bất tỉnh sao? Bao lâu? Ông là ai? Và tôi là ai?"
Nói xong tôi liền cảm nhận cổ họng mình khô rát, toàn thân khó chịu vì nằm lâu, bụng lại đói.
Tôi nhìn vào rổ hoa quả ông ta đưa đến, rất tươi và màu cũng khá hấp dẫn. Bụng đói khiến cơn thèm ăn nhanh chóng ập đến. Tôi bóc một quả táo và ăn.
"Cũng chịu ăn rồi à? Ta nghĩ cô còn chê đồ ăn lão già này chứ." Miệng thì trách móc nhưng gương mặt ông ta lại vui vẻ mấy phần.
Tôi lắc đầu, tôi vẫn đang chờ ông ta trả lời câu hỏi của tôi cơ mà, nhanh nói gì đi.
Tôi nhìn ông ta với ánh mắt trông đợi. Ông ta nhìn thấy, lờ đi.
Tôi hơi tức giận, cau mày. Chuyện đáng nói lại không nói sao? Ông già này thật là kì quái.
Tôi trừng mắt nhìn ông ta, cạp mạnh vào quả táo một phát. Tôi càng lúc càng khẩn trương thì ông ta lại trái ngược hoàn toàn.
Ông ta nâng cốc trà lên nhâm nhi. "Sáu tháng năm ngày."
Ông ta bất chợt mở miệng nói khiến tôi nghe mà chẳng hiểu gì.
Tôi đang định hỏi lại thì ông ta tiếp lời "Cô đã bất tỉnh sáu tháng năm ngày, lão già này cứ nghĩ cô đi tong rồi."
Tôi nghe xong liền đơ ra. Sáu tháng năm ngày, tôi bất tỉnh lâu như vậy? Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì khiến tôi đã bất tỉnh lâu như vậy?
Nghe được một điều tôi lại càng khẩn trương muốn nghe tiếp. Tôi muốn biết tất cả, đầu tôi lại sắp nổ tung rồi.
"Làm ơn nói rõ ràng mọi chuyện một chút được không? Ông làm tôi sốt ruột chết đây này. Tôi là ai? Tôi rốt cuộc là ai? Tôi đã bị làm sao mà đến tên của mình cũng không nhớ. Ông mau nói nhanh đi. Nói nhanh đi."
Tôi nói một tràn, ông ta vẫn không thay đổi, ông ta nhìn tôi rồi mỉm cười "Người trẻ bây giờ cứ hấp tấp thế nhỉ? Không có gì phải vội cả. Ăn hết quả táo đi này."
Tôi thật sự bị ông già này làm cho tức chết. Tâm tình gì giờ này mà ăn với uống.
Ông ta không muốn nói, tôi lại càng không thể ép được. Đúng là tức điên.
Ông ta lại nhâm nhi trà của mình. Tôi biết tiếp theo ông ta sẽ nói về điều gì đó như vừa nãy, tôi luôn sẵn sàng lắng nghe.
Nhưng ông ta lại bảo "Trà ngon."
Thật sự là tôi muốn đá ông ta một cái thật mạnh. Tôi sắp không chịu được rồi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi "Ông già..."
"Ể, con nhóc này láo toét thật. Ta đã cứu cô đấy biết chưa? Lại dám gọi ân nhân của mình là ông già? Không biết phép tắc."
"Nhưng ông phải nói rõ đầu đuôi cho tôi chứ. Ông biết tôi đang khó chịu thế nào không hả?"
"Ta bảo cô ăn hết quả táo, đã ăn chưa?"
Tôi không biết cái lý lẽ của ông ta từ đâu mà ra nữa. Tôi không ăn mắc gì tới ông ta cơ chứ.
Nhưng không ăn thì ông ta lại không chịu mở miệng. Đúng là một ông già lắm chuyện
Đó là ai?
Tôi đang ở đâu?
Mắt tôi bị mờ sao? Mọi thứ sao cứ nhòe ra thế này?
Bóng đen đó... là một người sao?
Là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi là ai?
Tôi chợt tỉnh dậy và nhận ra đó chỉ là một giấc mơ.
Nhưng có một sự thật là đầu tôi trống rỗng, như vừa mới bị càn quét hết tất cả. Tôi không nhớ gì hết. Không biết mình là ai, làm gì, ở đâu.
Thật khó chịu. Cảm giác đó thật khó chịu.
Nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu tôi nhưng tôi lại không thể lí giải được điều gì cả. Tôi thật sự suy nghĩ không ra gì cả.
Đầu tôi gần sắp phát nổ.
Thật đáng ghét.
Aaaaa. Tôi thật sự muốn hét lên, cổ họng lại cứ bị cô đặc.
Rốt cuộc là tại sao? Tôi đang bị làm sao thế này?
Mọi thứ thật khác lạ.
Ai đó hãy giải thích cho tôi gì đi. Làm ơn. Không tôi sẽ chết mất.
Tôi đang ôm đầu đau đớn suy nghĩ thì có ánh sáng từ bên ngoài cánh cửa, có người đi vào.
Nhờ chút ánh sáng mà tôi có thể xác định mình đang ở đâu: là một căn nhà gỗ cũ kĩ, nhỏ và chật hẹp. Người đi vào là một người đàn ông trung niên, trông không được chỉnh chu cho lắm.
Nhìn hẳn ra ngoài cửa thì thấy một khu rừng khá rộng lớn.
Người đàn ông đó là ai?
Tôi không hề có chút ấn tượng nào cả. Nhưng ít nhất ông ta bây giờ là manh mối chủ yếu nhất của tôi lúc này.
Ông ta đang tiến lại chỗ tôi, ngồi xuống, nhìn gần mặt ông ta rất ôn nhu, phong thái bình thản, nhưng lại khá thần bí.
"Đã tỉnh rồi. Ăn chút đi."
Ông ta đưa một rổ hoa quả cho tôi. Tôi khá khó tin, ông ta chỉ ăn hoa quả là được sao? Tuy tôi không nhớ gì nhưng tôi vừa mới tỉnh dậy đấy.
Tôi nhìn ông ta với ánh mắt kì quái. Ông ta đặt xuống rồi cắn một miếng táo. "Cây rừng nhưng rất tốt, rất tự nhiên, chê sao? Lúc cô bất tỉnh vẫn chỉ uống nước hoa quả ép và cháo loãng thôi."
Tôi đã bất tỉnh sao? Tại sao lại bất tỉnh? Và tại sao lại ở chỗ ông ta? Bắt cóc sao? Nhìn ông ta không giống như vậy.
Tôi vẫn tiếp tục nhìn ông ta và không nói gì.
Ông ta vẫn ung dung ăn hết quả táo trên tay. "Vì nuôi cô một khoảng thời gian quá dài, lúa chưa gặt được, gạo thì cứ ngày càng cạn kiệt, hôm nay chỉ có thể ăn hoa quả thôi."
Một khoảng thời gian quá dài...
Là bao lâu? Tôi đã bất tỉnh như vậy bao lâu? Tôi thật sự chẳng nhớ gì về quá khứ cả. Không hề nhớ.
Ông ta lại chỉ ăn và không nói gì. Tôi chần chừ một lúc rồi mới nói "Sao tôi lại ở đây? Tôi đã bất tỉnh sao? Bao lâu? Ông là ai? Và tôi là ai?"
Nói xong tôi liền cảm nhận cổ họng mình khô rát, toàn thân khó chịu vì nằm lâu, bụng lại đói.
Tôi nhìn vào rổ hoa quả ông ta đưa đến, rất tươi và màu cũng khá hấp dẫn. Bụng đói khiến cơn thèm ăn nhanh chóng ập đến. Tôi bóc một quả táo và ăn.
"Cũng chịu ăn rồi à? Ta nghĩ cô còn chê đồ ăn lão già này chứ." Miệng thì trách móc nhưng gương mặt ông ta lại vui vẻ mấy phần.
Tôi lắc đầu, tôi vẫn đang chờ ông ta trả lời câu hỏi của tôi cơ mà, nhanh nói gì đi.
Tôi nhìn ông ta với ánh mắt trông đợi. Ông ta nhìn thấy, lờ đi.
Tôi hơi tức giận, cau mày. Chuyện đáng nói lại không nói sao? Ông già này thật là kì quái.
Tôi trừng mắt nhìn ông ta, cạp mạnh vào quả táo một phát. Tôi càng lúc càng khẩn trương thì ông ta lại trái ngược hoàn toàn.
Ông ta nâng cốc trà lên nhâm nhi. "Sáu tháng năm ngày."
Ông ta bất chợt mở miệng nói khiến tôi nghe mà chẳng hiểu gì.
Tôi đang định hỏi lại thì ông ta tiếp lời "Cô đã bất tỉnh sáu tháng năm ngày, lão già này cứ nghĩ cô đi tong rồi."
Tôi nghe xong liền đơ ra. Sáu tháng năm ngày, tôi bất tỉnh lâu như vậy? Rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì khiến tôi đã bất tỉnh lâu như vậy?
Nghe được một điều tôi lại càng khẩn trương muốn nghe tiếp. Tôi muốn biết tất cả, đầu tôi lại sắp nổ tung rồi.
"Làm ơn nói rõ ràng mọi chuyện một chút được không? Ông làm tôi sốt ruột chết đây này. Tôi là ai? Tôi rốt cuộc là ai? Tôi đã bị làm sao mà đến tên của mình cũng không nhớ. Ông mau nói nhanh đi. Nói nhanh đi."
Tôi nói một tràn, ông ta vẫn không thay đổi, ông ta nhìn tôi rồi mỉm cười "Người trẻ bây giờ cứ hấp tấp thế nhỉ? Không có gì phải vội cả. Ăn hết quả táo đi này."
Tôi thật sự bị ông già này làm cho tức chết. Tâm tình gì giờ này mà ăn với uống.
Ông ta không muốn nói, tôi lại càng không thể ép được. Đúng là tức điên.
Ông ta lại nhâm nhi trà của mình. Tôi biết tiếp theo ông ta sẽ nói về điều gì đó như vừa nãy, tôi luôn sẵn sàng lắng nghe.
Nhưng ông ta lại bảo "Trà ngon."
Thật sự là tôi muốn đá ông ta một cái thật mạnh. Tôi sắp không chịu được rồi.
Tôi nghiến răng nghiến lợi "Ông già..."
"Ể, con nhóc này láo toét thật. Ta đã cứu cô đấy biết chưa? Lại dám gọi ân nhân của mình là ông già? Không biết phép tắc."
"Nhưng ông phải nói rõ đầu đuôi cho tôi chứ. Ông biết tôi đang khó chịu thế nào không hả?"
"Ta bảo cô ăn hết quả táo, đã ăn chưa?"
Tôi không biết cái lý lẽ của ông ta từ đâu mà ra nữa. Tôi không ăn mắc gì tới ông ta cơ chứ.
Nhưng không ăn thì ông ta lại không chịu mở miệng. Đúng là một ông già lắm chuyện
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.