Đừng Nghĩ Em Sẽ Thuộc Về Người Khác
Chương 110: Phần 2 Chương 1
Huỳnh Châu (Kiin)
05/07/2018
Một ngày, hai ngày...
Một tuần, hai tuần...
Một tháng, hai tháng....
Tôi luôn chờ em, chờ em để có thể trước mặt em nói một lời giải thích. Dù em hôn mê hay em thân thể đã nguội lạnh, tôi vẫn muốn nhìn em để nói một lời giải thích.
Tôi biết em sẽ chẳng thể nào tin tôi được nữa.
Chắc chắn em chỉ xem tôi đang biện hộ cho tất cả mọi việc xãy ra.
Nhưng em biết không? Tôi đã luôn dằn vặt chính mình.
Tôi đã không đủ sức mạnh để ngăn cản cha mình. Tay tôi không đủ lớn để có thể ôm em vào lòng, bảo vệ em.
Tôi cũng không đủ lòng vị tha để bỏ qua cho cái chết của mẹ mình.
Nếu tôi nói ra hết như vậy, em có thể quay trở lại bên tôi không?
Chắc là không...
Can đảm chạy trốn cùng em, tôi còn chẳng có.
Nếu như lúc đó tôi đủ can đảm, dắt em cùng chạy trốn, bỏ mặc tất cả, vậy thì có phải sẽ tốt hơn bây giờ?
Tôi sẽ không bất lực nhìn em, nhìn em đau buồn vì chứng kiến cái chết của cha mẹ mình.
Em sẽ không nhìn tôi với ánh mắt căm thù như lúc đó. Em sẽ không chạy trốn khỏi tôi.
Và em sẽ không nhận một kết cục đau buồn như vậy.
Em sẽ không biến mất.
Bây giờ tôi nhận ra rồi, em không cần tha thứ cho tôi sẽ tốt hơn. Chí ít cứ hận tôi như vậy thì em sẽ nhớ đến tôi.
Như vậy là đủ rồi nhỉ?
Em đi rồi tôi mới nhận ra, mẹ tôi chết cũng không đau đớn bằng việc em chết.
Em chết ngay trước mắt tôi.
Nhưng tôi không tin, tôi thực sự không tin điều đó. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Em đột nhiên biến mất, sống chết không rõ nên tôi vẫn nuôi hy vọng trong tuyệt vọng. Một phần trăm hay một phần nghìn hy vọng thì tôi vẫn sẽ nuôi nó.
Em xem có chuyện gì chưa yên lòng không?
À không, tôi lại đang suy nghĩ gì thế này. Chắc chắn em còn sống, em sẽ trở về. Sẽ trở về.
Cha mẹ em, tôi đã mai tán cẩn thận rồi. Nhà của em, tôi đã giữ lại, cho người dọn dẹp hằng ngày. Giữ lại nguyên vẹn mọi thứ, chờ em trở về.
Em làm ơn, trở về đi được không?
Một năm...
Đã qua một năm...
Tôi luôn nhốt mình trong một căn hộ không thấy ánh sáng mặt trời. Chờ em.
Mười tháng trước cảnh sát đã nói thế này: mặc dù không thấy thi thể, nhưng chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm là em đã chết. Họ sẽ không điều tra nữa.
Em xem có nực cười hay không?
Chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm, vậy còn cho tôi không phẩy không một phần trăm để hy vọng.
Tôi vẫn hy vọng đây.
Nhưng tôi không thể nào đối diện lại với ánh sáng được. Ánh sáng đó như muốn thiêu rụi tôi.
Tôi liền làm bạn tới bóng tối, với rượu.
Rượu ngọt, rượu ngon. Nó khiến tôi chìm vào huyễn cảnh, nơi đó có em, luôn luôn có em nhẹ nhàng, ngây thơ, tươi cười.
Thật đẹp biết bao.
Cứ như vậy tôi không cho phép tôi tỉnh. Nếu tôi tỉnh dậy, em cũng sẽ chẳng còn nữa.
Nên tôi cứ say, cứ say, tôi chẳng cần biết ngày sáng đêm tối làm gì nữa. Tôi chỉ cần em. Chỉ muốn em mà thôi....
Tôi mê man tỉnh dậy, ánh sáng quá chói mắt, tôi không thể nhìn ngay mà phải nhắm mắt lại điều chỉnh một hồi lâu.
Chuyện gì đang xãy ra?
Bóng tối của tôi đâu? Rượu của tôi đâu?
Ai đang cố gắng đưa tôi vào lại với ánh sáng này? Là đang muốn dằn vặt tôi sao?
Ai đang nắm lấy tay tôi? Mềm mại và ấm áp như vậy? Là em sao? Em đúng chứ?
Đối diện lại với ánh sáng sau một khoảng thời gian dài trong bóng tối thật sự rất khó khăn. Khoảnh khắc vừa mở mắt ra khi nãy đôi mắt tôi như muốn mù đi. Nhìn vào ánh sáng nhưng mọi thứ lại chợt tối đi.
Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay, muốn nhìn xem là ai đó. Có phải em quay về hay không! Tôi muốn biết, ngay lập tức.
Tôi cố mở mắt ra mấy lần đều khá thất bại.
Lần cuối cùng cũng đã quen, trong tôi hồi hộp đến thót tim, tôi mở mắt ra nhìn.
"Gia Phúc anh tỉnh rồi."
Là giọng phụ nữ nhưng không phải em.
Là mặt nhỏ, tóc dài nhưng không phải em.
Tôi cảm thấy tức giận vô cùng.
"Cô đã làm gì? Không phải bảo cô không cần quan tâm tôi sao? Bao lâu rồi giờ lại ở đây."
Tôi ra giọng truy xét người trước mặt. Người đó tỏ vẻ tủi thân, nước mắt thi nhau chảy.
"Em lo cho anh. Nhưng vì con em không thể quan tâm anh được."
Con? Ờ phải, tôi đã có con với người đó sau chỉ với một lần. Tôi thật không nghĩ mình lại mạnh đến vậy.
"Không cần cô quan tâm. Hãy chăm sóc con thật tốt là được. Đừng xen vào chuyện của tôi."
Tôi tỏ vẻ chán ghét, tôi không hề tin đứa con này cũng không thích đứa con này.
"Gia Phúc. Con nó..."
Không hiểu sao càng nhìn người đó tôi lại càng tức giận. Nghe đến đứa con đó lại càng tức giận hơn.
"Tôi quên nói với cô. Tôi thật sự không phải Gia Phúc bạn học cũ của cô. Đó chỉ là một cái tên giả để phục vụ nhiệm vụ lúc đó với cha mà thôi."
"Vậy Tạ Kỳ Hách của em thì sao? Con đã lấy họ...."
"Chuyện đó thật sự tôi không biết. Tôi không liên quan. Tôi hứa lo chu toàn cho hai người thì nhất định sẽ giữ lời. Nhưng bây giờ tôi không còn là Tạ Gia phúc nữa."
"Tôi là Lại Ngạn Vũ, tôi không phải Tạ Gia Phúc."
Một tuần, hai tuần...
Một tháng, hai tháng....
Tôi luôn chờ em, chờ em để có thể trước mặt em nói một lời giải thích. Dù em hôn mê hay em thân thể đã nguội lạnh, tôi vẫn muốn nhìn em để nói một lời giải thích.
Tôi biết em sẽ chẳng thể nào tin tôi được nữa.
Chắc chắn em chỉ xem tôi đang biện hộ cho tất cả mọi việc xãy ra.
Nhưng em biết không? Tôi đã luôn dằn vặt chính mình.
Tôi đã không đủ sức mạnh để ngăn cản cha mình. Tay tôi không đủ lớn để có thể ôm em vào lòng, bảo vệ em.
Tôi cũng không đủ lòng vị tha để bỏ qua cho cái chết của mẹ mình.
Nếu tôi nói ra hết như vậy, em có thể quay trở lại bên tôi không?
Chắc là không...
Can đảm chạy trốn cùng em, tôi còn chẳng có.
Nếu như lúc đó tôi đủ can đảm, dắt em cùng chạy trốn, bỏ mặc tất cả, vậy thì có phải sẽ tốt hơn bây giờ?
Tôi sẽ không bất lực nhìn em, nhìn em đau buồn vì chứng kiến cái chết của cha mẹ mình.
Em sẽ không nhìn tôi với ánh mắt căm thù như lúc đó. Em sẽ không chạy trốn khỏi tôi.
Và em sẽ không nhận một kết cục đau buồn như vậy.
Em sẽ không biến mất.
Bây giờ tôi nhận ra rồi, em không cần tha thứ cho tôi sẽ tốt hơn. Chí ít cứ hận tôi như vậy thì em sẽ nhớ đến tôi.
Như vậy là đủ rồi nhỉ?
Em đi rồi tôi mới nhận ra, mẹ tôi chết cũng không đau đớn bằng việc em chết.
Em chết ngay trước mắt tôi.
Nhưng tôi không tin, tôi thực sự không tin điều đó. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Em đột nhiên biến mất, sống chết không rõ nên tôi vẫn nuôi hy vọng trong tuyệt vọng. Một phần trăm hay một phần nghìn hy vọng thì tôi vẫn sẽ nuôi nó.
Em xem có chuyện gì chưa yên lòng không?
À không, tôi lại đang suy nghĩ gì thế này. Chắc chắn em còn sống, em sẽ trở về. Sẽ trở về.
Cha mẹ em, tôi đã mai tán cẩn thận rồi. Nhà của em, tôi đã giữ lại, cho người dọn dẹp hằng ngày. Giữ lại nguyên vẹn mọi thứ, chờ em trở về.
Em làm ơn, trở về đi được không?
Một năm...
Đã qua một năm...
Tôi luôn nhốt mình trong một căn hộ không thấy ánh sáng mặt trời. Chờ em.
Mười tháng trước cảnh sát đã nói thế này: mặc dù không thấy thi thể, nhưng chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm là em đã chết. Họ sẽ không điều tra nữa.
Em xem có nực cười hay không?
Chín mươi chín phẩy chín chín phần trăm, vậy còn cho tôi không phẩy không một phần trăm để hy vọng.
Tôi vẫn hy vọng đây.
Nhưng tôi không thể nào đối diện lại với ánh sáng được. Ánh sáng đó như muốn thiêu rụi tôi.
Tôi liền làm bạn tới bóng tối, với rượu.
Rượu ngọt, rượu ngon. Nó khiến tôi chìm vào huyễn cảnh, nơi đó có em, luôn luôn có em nhẹ nhàng, ngây thơ, tươi cười.
Thật đẹp biết bao.
Cứ như vậy tôi không cho phép tôi tỉnh. Nếu tôi tỉnh dậy, em cũng sẽ chẳng còn nữa.
Nên tôi cứ say, cứ say, tôi chẳng cần biết ngày sáng đêm tối làm gì nữa. Tôi chỉ cần em. Chỉ muốn em mà thôi....
Tôi mê man tỉnh dậy, ánh sáng quá chói mắt, tôi không thể nhìn ngay mà phải nhắm mắt lại điều chỉnh một hồi lâu.
Chuyện gì đang xãy ra?
Bóng tối của tôi đâu? Rượu của tôi đâu?
Ai đang cố gắng đưa tôi vào lại với ánh sáng này? Là đang muốn dằn vặt tôi sao?
Ai đang nắm lấy tay tôi? Mềm mại và ấm áp như vậy? Là em sao? Em đúng chứ?
Đối diện lại với ánh sáng sau một khoảng thời gian dài trong bóng tối thật sự rất khó khăn. Khoảnh khắc vừa mở mắt ra khi nãy đôi mắt tôi như muốn mù đi. Nhìn vào ánh sáng nhưng mọi thứ lại chợt tối đi.
Tôi cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay, muốn nhìn xem là ai đó. Có phải em quay về hay không! Tôi muốn biết, ngay lập tức.
Tôi cố mở mắt ra mấy lần đều khá thất bại.
Lần cuối cùng cũng đã quen, trong tôi hồi hộp đến thót tim, tôi mở mắt ra nhìn.
"Gia Phúc anh tỉnh rồi."
Là giọng phụ nữ nhưng không phải em.
Là mặt nhỏ, tóc dài nhưng không phải em.
Tôi cảm thấy tức giận vô cùng.
"Cô đã làm gì? Không phải bảo cô không cần quan tâm tôi sao? Bao lâu rồi giờ lại ở đây."
Tôi ra giọng truy xét người trước mặt. Người đó tỏ vẻ tủi thân, nước mắt thi nhau chảy.
"Em lo cho anh. Nhưng vì con em không thể quan tâm anh được."
Con? Ờ phải, tôi đã có con với người đó sau chỉ với một lần. Tôi thật không nghĩ mình lại mạnh đến vậy.
"Không cần cô quan tâm. Hãy chăm sóc con thật tốt là được. Đừng xen vào chuyện của tôi."
Tôi tỏ vẻ chán ghét, tôi không hề tin đứa con này cũng không thích đứa con này.
"Gia Phúc. Con nó..."
Không hiểu sao càng nhìn người đó tôi lại càng tức giận. Nghe đến đứa con đó lại càng tức giận hơn.
"Tôi quên nói với cô. Tôi thật sự không phải Gia Phúc bạn học cũ của cô. Đó chỉ là một cái tên giả để phục vụ nhiệm vụ lúc đó với cha mà thôi."
"Vậy Tạ Kỳ Hách của em thì sao? Con đã lấy họ...."
"Chuyện đó thật sự tôi không biết. Tôi không liên quan. Tôi hứa lo chu toàn cho hai người thì nhất định sẽ giữ lời. Nhưng bây giờ tôi không còn là Tạ Gia phúc nữa."
"Tôi là Lại Ngạn Vũ, tôi không phải Tạ Gia Phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.