Chương 204: Là anh đăng lên đó
Nam Nam Lý
11/03/2022
Hứa Thanh Tri trừng cô: “Cậu không có nghịch thì sao lại nhất quyết chọn giữa trưa mười hai giờ để tung tin tức chứ!
Thẩm Phồn Tinh cười mỉm, nhún vai mà không nói gì.
-
Nhà họ Thẩm.
Tô Hằng nhìn tấm hình trong điện thoại của Thẩm Thiên Nhu, sắc mặt rất khó coi, nhìn vào đôi mắt của cô ta, đầy sự ám.
Từ trước đến nay, Thẩm Thiên Nhu chưa bao giờ thấy Tô Hằng dùng vẻ mặt đó nhìn cô ta.
Cô ta liền nhanh chóng ôm trọn cánh tay của Tô Hằng, liền bị anh ta lôi vào trong phòng ngủ.
“Anh Hằng, em thật sự không còn cách nào rồi......”
Thẩm Thiên Nhu ôm chặt eo của Tô Hằng, khuôn mặt khóc kiểu uất ức.
“Là chị ấy...... tối hôm qua chị ấy làm quá đáng lắm rồi......”
Con ngươi của Tô Hằng đột nhiên sáng lên. Sự việc tối hôm qua, đích thực là Thẩm Phồn Tinh làm quá thật.
Cô hoàn toàn không màn tới thể diện của nhà họ Thẩm và nhà họ Tô, khiến cho anh ta và Thiên Nhu bị tìm ra chuyện xấu mặt như thế.
Nhưng mà, rốt cuộc thì do anh ta có lỗi với cô, dù cho có là như thế thì anh ta cũng không oán giận cô!
Dù sao, tối hôm qua cô cũng nói rồi, điều cô nói đều là sự thật mà thôi.
Sự việc thành ra như vậy, chả trách, Khương Đổng có lòng tham vô đáy.
Nhìn thấy Tô Hằng có chút dao động, Thẩm Thiên Nhu tiếp tục nói:
“Anh Hằng, em là nghệ sĩ, Lam Vận vẫn còn dựa vào em để được chống lưng, bà nội đem tất cả hy vọng đều đặt hết lên người của em. Nếu như, dựa vào tình thế vừa nãy mà diễn biến thêm nữa, em chỉ có thể bị cấm diễn, như thế thì Lam Vận coi như xong đời rồi. Hơn nữa, Tô Thị nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng nữa! Chị ấy, chị ấy dù sao vẫn không phải là người của công chúng. Loại tin tức này, sớm muộn gì cũng bị dìm xuống thôi. Chỉ là, vấn đề thời gian là sớm hay muộn mà thôi. Giai đoạn này qua rồi, cuộc sống của chị ấy sẽ quay về lại quỹ đạo thôi mà, đúng không anh?”
“Anh Hằng, em cũng chỉ vì là suy nghĩ cho mọi chuyện thôi mà! Đúng vậy, có lẽ anh có thể sẽ nghĩ em ích kỷ, nhưng mà, nếu như lúc đó em tỏ ra vẻ thanh cao, vậy thì đời em coi như toang rồi. Bao gồm nhà họ Thẩm, nhà họ Tô, cả anh và còn có chúng ta nữa........”
Con ngươi của Tô Hằng rưng rưng, nhìn thấy bức ảnh trong tay, sự phức tạp hiện lên trong con ngươi sâu thẳm đấy.
Anh ta liền trả điện thoại lại cho Thẩm Thiên Nhu, và rồi đẩy Thẩm Thiên Nhu ra khỏi lòng mình.
Anh ta đi về hướng cánh cửa
“Anh Hằng, anh đi đâu vậy?”
Trong lòng Thẩm Thiên Nhu vội vã, liền nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
“Anh còn có vài việc cần phải xử lý, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu trắng bệt, cắn lấy môi. Nhìn thấy bóng dáng phía sau của Tô Hằng đang rời khỏi, trên mặt cô ta dần dần trở nên u ám.
-....
Sắc trời có chút u ám, gió xuân bây giờ không đến nổi nói là cắt da thịt, nhưng vẫn có chút lạnh.
Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri, hai người vừa mới tới công ty, điện thoại liền nổi lên tiếng chuông.
Đứng tại chỗ, cô cầm điện thoại ra nhìn người gọi đến, nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Phồn Tinh dần dần biến mất, hoàn toàn biến thành khối băng lạnh.
Nhìn một hồi, cô vẫn quyết định nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Phồn Tinh...... bây giờ em đang ở đâu? Anh ...... anh muốn gặp em.”
“Nhưng tôi không muốn gặp anh.”
Lời nói lạnh nhạt như băng của Thẩm Phồn Tinh vừa mới phát ra, bên cạnh cô đã xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen.
Nhanh chóng, kính của cánh cửa xe từ từ hạ xuống.
Khuôn mặt của Tô Hằng quay về hướng của cô, anh ta cắn môi hướng về phía cô nói: “Phồn Tinh....”
“Tô Hằng, anh....”
Hứa Thanh Tri định nói điều gì đó, nhưng kết quả bị Thẩm Phồn Tinh ngăn lại: “Cậu đi lên trước đi, tớ không sao.....”
Hứa Thanh Tri ngưng lại một lát, thỏa hiệp: “Vậy cậu cẩn thận một chút nha!”
“Ừm.”
-........
Thời tiết càng trở nên u ám hơn, một đợt gió xuân đã thổi bay chiếc áo sơ mi trên người của Thẩm Phồn Tinh, đung đưa qua lại, xinh đẹp vô cùng.
Tô Hằng nhìn cô, liền vứt điện thoại sang một bên, đối diện với Thẩm Phồn Tinh nói:
“Em lên xe đi.......”
Thẩm Phồn Tinh lui về sau một bước, sắc mặt lạnh lùng: “Anh muốn nói gì?”
Nhận thấy được Thẩm Phồn Tinh không có ý định lên xe, Tô Hằng chỉ còn biết xuống xe, sau đó, từ bên trong lấy ra một tấm chi phiếu, viết gửi cho Thẩm Phồn Tinh.
Con ngươi của Thẩm Phồn Tinh cúi xuống nhìn thứ anh ta đang cầm trong tay, cười khinh hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
Sắc mặt của Tô Hằng mang một chút phức tạp nhìn cô: “Anh đến đây là để xin lỗi em, những tấm ảnh trên mạng đó..... là do anh đăng lên.....”
Sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh ngưng lại một chút,sau đó khẽ cười nói: “Là anh đăng lên sao?’
Thẩm Phồn Tinh cười mỉm, nhún vai mà không nói gì.
-
Nhà họ Thẩm.
Tô Hằng nhìn tấm hình trong điện thoại của Thẩm Thiên Nhu, sắc mặt rất khó coi, nhìn vào đôi mắt của cô ta, đầy sự ám.
Từ trước đến nay, Thẩm Thiên Nhu chưa bao giờ thấy Tô Hằng dùng vẻ mặt đó nhìn cô ta.
Cô ta liền nhanh chóng ôm trọn cánh tay của Tô Hằng, liền bị anh ta lôi vào trong phòng ngủ.
“Anh Hằng, em thật sự không còn cách nào rồi......”
Thẩm Thiên Nhu ôm chặt eo của Tô Hằng, khuôn mặt khóc kiểu uất ức.
“Là chị ấy...... tối hôm qua chị ấy làm quá đáng lắm rồi......”
Con ngươi của Tô Hằng đột nhiên sáng lên. Sự việc tối hôm qua, đích thực là Thẩm Phồn Tinh làm quá thật.
Cô hoàn toàn không màn tới thể diện của nhà họ Thẩm và nhà họ Tô, khiến cho anh ta và Thiên Nhu bị tìm ra chuyện xấu mặt như thế.
Nhưng mà, rốt cuộc thì do anh ta có lỗi với cô, dù cho có là như thế thì anh ta cũng không oán giận cô!
Dù sao, tối hôm qua cô cũng nói rồi, điều cô nói đều là sự thật mà thôi.
Sự việc thành ra như vậy, chả trách, Khương Đổng có lòng tham vô đáy.
Nhìn thấy Tô Hằng có chút dao động, Thẩm Thiên Nhu tiếp tục nói:
“Anh Hằng, em là nghệ sĩ, Lam Vận vẫn còn dựa vào em để được chống lưng, bà nội đem tất cả hy vọng đều đặt hết lên người của em. Nếu như, dựa vào tình thế vừa nãy mà diễn biến thêm nữa, em chỉ có thể bị cấm diễn, như thế thì Lam Vận coi như xong đời rồi. Hơn nữa, Tô Thị nhất định cũng sẽ bị ảnh hưởng nữa! Chị ấy, chị ấy dù sao vẫn không phải là người của công chúng. Loại tin tức này, sớm muộn gì cũng bị dìm xuống thôi. Chỉ là, vấn đề thời gian là sớm hay muộn mà thôi. Giai đoạn này qua rồi, cuộc sống của chị ấy sẽ quay về lại quỹ đạo thôi mà, đúng không anh?”
“Anh Hằng, em cũng chỉ vì là suy nghĩ cho mọi chuyện thôi mà! Đúng vậy, có lẽ anh có thể sẽ nghĩ em ích kỷ, nhưng mà, nếu như lúc đó em tỏ ra vẻ thanh cao, vậy thì đời em coi như toang rồi. Bao gồm nhà họ Thẩm, nhà họ Tô, cả anh và còn có chúng ta nữa........”
Con ngươi của Tô Hằng rưng rưng, nhìn thấy bức ảnh trong tay, sự phức tạp hiện lên trong con ngươi sâu thẳm đấy.
Anh ta liền trả điện thoại lại cho Thẩm Thiên Nhu, và rồi đẩy Thẩm Thiên Nhu ra khỏi lòng mình.
Anh ta đi về hướng cánh cửa
“Anh Hằng, anh đi đâu vậy?”
Trong lòng Thẩm Thiên Nhu vội vã, liền nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
“Anh còn có vài việc cần phải xử lý, em nghỉ ngơi cho tốt.”
Sắc mặt của Thẩm Thiên Nhu trắng bệt, cắn lấy môi. Nhìn thấy bóng dáng phía sau của Tô Hằng đang rời khỏi, trên mặt cô ta dần dần trở nên u ám.
-....
Sắc trời có chút u ám, gió xuân bây giờ không đến nổi nói là cắt da thịt, nhưng vẫn có chút lạnh.
Thẩm Phồn Tinh và Hứa Thanh Tri, hai người vừa mới tới công ty, điện thoại liền nổi lên tiếng chuông.
Đứng tại chỗ, cô cầm điện thoại ra nhìn người gọi đến, nụ cười trên khuôn mặt của Thẩm Phồn Tinh dần dần biến mất, hoàn toàn biến thành khối băng lạnh.
Nhìn một hồi, cô vẫn quyết định nghe máy.
“Chuyện gì?”
“Phồn Tinh...... bây giờ em đang ở đâu? Anh ...... anh muốn gặp em.”
“Nhưng tôi không muốn gặp anh.”
Lời nói lạnh nhạt như băng của Thẩm Phồn Tinh vừa mới phát ra, bên cạnh cô đã xuất hiện một chiếc xe hơi màu đen.
Nhanh chóng, kính của cánh cửa xe từ từ hạ xuống.
Khuôn mặt của Tô Hằng quay về hướng của cô, anh ta cắn môi hướng về phía cô nói: “Phồn Tinh....”
“Tô Hằng, anh....”
Hứa Thanh Tri định nói điều gì đó, nhưng kết quả bị Thẩm Phồn Tinh ngăn lại: “Cậu đi lên trước đi, tớ không sao.....”
Hứa Thanh Tri ngưng lại một lát, thỏa hiệp: “Vậy cậu cẩn thận một chút nha!”
“Ừm.”
-........
Thời tiết càng trở nên u ám hơn, một đợt gió xuân đã thổi bay chiếc áo sơ mi trên người của Thẩm Phồn Tinh, đung đưa qua lại, xinh đẹp vô cùng.
Tô Hằng nhìn cô, liền vứt điện thoại sang một bên, đối diện với Thẩm Phồn Tinh nói:
“Em lên xe đi.......”
Thẩm Phồn Tinh lui về sau một bước, sắc mặt lạnh lùng: “Anh muốn nói gì?”
Nhận thấy được Thẩm Phồn Tinh không có ý định lên xe, Tô Hằng chỉ còn biết xuống xe, sau đó, từ bên trong lấy ra một tấm chi phiếu, viết gửi cho Thẩm Phồn Tinh.
Con ngươi của Thẩm Phồn Tinh cúi xuống nhìn thứ anh ta đang cầm trong tay, cười khinh hỏi: “Anh có ý gì vậy?”
Sắc mặt của Tô Hằng mang một chút phức tạp nhìn cô: “Anh đến đây là để xin lỗi em, những tấm ảnh trên mạng đó..... là do anh đăng lên.....”
Sắc mặt của Thẩm Phồn Tinh ngưng lại một chút,sau đó khẽ cười nói: “Là anh đăng lên sao?’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.