Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu
Chương 7
Bậc Thầy Mã Hóa - Hongmeng
05/01/2025
Ký xong khế ước bán thân, Tú bà càng ra sức đốc thúc ta luyện tập, vết nứt nẻ trên chân ta, chính là sinh ra vào năm đó.
Cúi mắt, nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Thiệu Chu, ta nhẹ nhàng sờ lên má hắn: "Thiệu Chu, chúng ta đều phải bước tiếp. Chỉ cần còn sống, thì phải tìm cách sống sót, phải không?"
Đó là lần đầu tiên hắn khuyên ta đợi hắn, đó là lần đầu tiên ta khuyên hắn đừng quay đầu lại.
Bát thuốc tránh thai đó, cuối cùng là do Thiệu Chu quỳ xuống tự tay đút cho ta uống.
Mắt hắn đầy m.á.u và nước mắt, giọng khàn khàn thề: "Những kẻ đáng chết, ta một tên cũng sẽ không tha..."
Ngày Thiệu Chu an táng mẹ hắn, im lặng không nói, không nói với ai một lời nào.
Đêm hôm đó, hắn liền biến mất, chỉ để lại trên khung cửa sổ của ta một túi bạc.
Ngay sau đó, trời vừa sáng liền truyền đến tin tức Lưu Tứ bị ám sát...
Nghe nói trên người hắn có hàng trăm vết kiếm, là bị lăng trì mà chết.
Ta biết, là Thiệu Chu ra tay, mà đây chỉ là mới bắt đầu...
Đúng như lời hắn nói, sau này mỗi một người đã từng làm hại chúng ta, hắn đều không bỏ qua.
Mà sau đó, bốn năm rưỡi, ta không còn gặp lại Thiệu Chu.
Chỉ có thư từ và bạc thỉnh thoảng được gửi đến, để ta biết, hắn vẫn luôn nhớ đến ta.
Tú bà muốn bán ta với giá cao, nên giấu ta đi, ngày đêm huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đồng thời ra sức tạo thanh thế bên ngoài, nói rằng kỹ nữ đứng đầu mới của lầu xanh có tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung hàng đầu kinh thành, chỉ khi được mời mới lộ diện.
Sau khi ký khế ước bán thân, trong vòng ba năm ta ngày đêm khổ luyện cưỡi ngựa, học được kỹ thuật "xuyên cửa kiếm".
Cưỡi ngựa phi nhanh qua cửa kiếm, rồi liên tiếp b.ắ.n ba mũi tên trúng hồng tâm, quả là mới lạ, hấp dẫn.
Một năm rưỡi sau đó, ta thường xuyên được mời dự tiệc, qua lại giữa các vương tôn công tử, nhất thời danh tiếng vang xa, trở thành vật cá cược sáng giá nhất giữa bọn họ.
Họ cá cược xem cuối cùng ta sẽ thuộc về ai.
Giống như một bộ y phục, một thanh bảo đao, ai có được cũng sẽ nổi danh theo.
Ta nhìn rất rõ, tuyệt đối không cho rằng có công tử nào thật lòng.
Cuối cùng, ta thuộc về lục công tử Giang Văn Tự, thứ tử của phủ Bá tước Giang gia.
Hắn là gia thế tốt nhất mà ta có thể với tới, hắn không chỉ đưa ra cái giá làm tú bà hài lòng, còn hứa với ta không phải làm ngoại thất, sẽ đón ta vào phủ làm thiếp.
Khế ước bán thân ở trong tay tú bà, ta không có tư cách từ chối, trơ mắt nhìn bà ta một tay nhận tiền, một tay giao khế ước cho quản sự của phủ Bá tước.
Bà ta vui vẻ đếm tiền, ta tháo chiếc vòng ngọc chất lượng thượng hạng xuống, đưa đến trước mặt bà ta: "Ma ma, trước tiên hãy giúp con chăm sóc mẹ hai một thời gian. Đợi con đứng vững gót chân, con nhất định sẽ đến chuộc thân cho bà ấy."
Tú bà luôn xử sự khéo léo, trước tiên vỗ vỗ mu bàn tay ta, rồi mới nhận lấy chiếc vòng, cười nói: "Nhìn cô nương Bảo Lương nói này—— Ôi chao!"
Bà ta đứng dậy, cả người béo ú nần nẫn, làm bộ làm tịch hành lễ với ta như đang hát hí khúc: "Phải gọi người một tiếng "Hạ di nương" rồi! Người xem người nói kìa, cho dù phủ Bá tước không quan tâm đến người, thì vị Diêm Vương mặt lạnh chống lưng cho người kia, lão thân cũng phải nể mặt ba phần chứ!"
Mấy năm đó, ta cố ý không nghe ngóng tin tức của Thiệu Chu.
Ta không muốn biết hắn sống ra sao, làm quan chức gì.
Thư hắn gửi đến ta đều không xem, chỉ cần nhận được là yên tâm rồi.
Chỉ cần trên phong thư là chữ viết của hắn, vậy thì chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Còn sống là đủ rồi.
Ta không muốn, cũng không dám nghe thêm gì nữa.
Ta sợ ta bất lực, nhưng vẫn muốn bảo vệ hắn bình an cả đời.
Cho nên Thiệu Chu chắn trước kiệu hoa của ta, nói gì đó bảo ta chờ hắn, chắc là viết trong một bức thư nào đó, mà ta đã không xem.
Ta biết, ta đợi không được, ta thậm chí ngay cả tư cách chờ đợi cũng không có.
Thiệu Chu, chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước.
Không ngoảnh đầu lại mà tiến về phía trước.
Đắm chìm trong những chuyện cũ đầy m.á.u và nước mắt, tiếng bước chân vội vã của một tên tiểu đồng làm ta bừng tỉnh.
Hắn đến truyền lời cho Giang Văn Tự: "Lục gia, có một vị đại nhân ở tiền sảnh muốn gặp ngài."
Giang Văn Tự trừng mắt nhìn ta: "Đại nhân nào?"
Tim ta cũng đập nhanh một cách kỳ lạ, nghe tiểu đồng nói: "Vô Lượng Vệ, Thiệu Chu, Thiệu thiên hộ."
Xem ra, có người căn bản không định bỏ qua chuyện cũ.
.........................
Kỳ lạ là, Giang Văn Tự đi rồi, thì không quay lại tìm ta nữa.
Hắn giống như chưa từng nghe nói chuyện của ta và Thiệu Chu, càng giống như chưa từng mua ta vào phủ, khi ở trong phủ, hoặc là ngủ lại chỗ thiếu phu nhân, hoặc là đi tìm Triệu Hi Nhi, cứ như không có ta vậy.
Không cần ta hầu hạ, còn thường xuyên ban thưởng.
Xảo Ngữ vui vẻ ra mặt, vừa giúp ta thu dọn, vừa cười nói: "Còn có chuyện tốt nhàn hạ thế này sao, tiểu nương thật là có phúc khí!"
Ta lại nhíu chặt mày, không nói gì.
Điều này chỉ có thể nói lên rằng, Thiệu Chu đã nhúng tay vào, hắn chắc hẳn đã cảnh cáo Giang Văn Tự, bảo hắn đối xử tốt với ta.
Hành động này thật sự rất mạnh mẽ, rõ ràng không có ý định tha cho ta.
Ta thở dài một tiếng, cố gắng giãn lông mày: "Đã có chuyện tốt như vậy, thì ta cứ nhận hết. Phiền não một ngày cũng trôi qua, vui vẻ một ngày cũng trôi qua, hà tất phải tự làm khó mình chứ."
Vì vậy, ta nhanh chóng đổi những bức thư họa, đồ trang sức có thể bán được thành vàng bạc thật, chỉ mất hơn một năm, đã tích góp được một hộp lớn.
Cúi mắt, nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Thiệu Chu, ta nhẹ nhàng sờ lên má hắn: "Thiệu Chu, chúng ta đều phải bước tiếp. Chỉ cần còn sống, thì phải tìm cách sống sót, phải không?"
Đó là lần đầu tiên hắn khuyên ta đợi hắn, đó là lần đầu tiên ta khuyên hắn đừng quay đầu lại.
Bát thuốc tránh thai đó, cuối cùng là do Thiệu Chu quỳ xuống tự tay đút cho ta uống.
Mắt hắn đầy m.á.u và nước mắt, giọng khàn khàn thề: "Những kẻ đáng chết, ta một tên cũng sẽ không tha..."
Ngày Thiệu Chu an táng mẹ hắn, im lặng không nói, không nói với ai một lời nào.
Đêm hôm đó, hắn liền biến mất, chỉ để lại trên khung cửa sổ của ta một túi bạc.
Ngay sau đó, trời vừa sáng liền truyền đến tin tức Lưu Tứ bị ám sát...
Nghe nói trên người hắn có hàng trăm vết kiếm, là bị lăng trì mà chết.
Ta biết, là Thiệu Chu ra tay, mà đây chỉ là mới bắt đầu...
Đúng như lời hắn nói, sau này mỗi một người đã từng làm hại chúng ta, hắn đều không bỏ qua.
Mà sau đó, bốn năm rưỡi, ta không còn gặp lại Thiệu Chu.
Chỉ có thư từ và bạc thỉnh thoảng được gửi đến, để ta biết, hắn vẫn luôn nhớ đến ta.
Tú bà muốn bán ta với giá cao, nên giấu ta đi, ngày đêm huấn luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung, đồng thời ra sức tạo thanh thế bên ngoài, nói rằng kỹ nữ đứng đầu mới của lầu xanh có tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung hàng đầu kinh thành, chỉ khi được mời mới lộ diện.
Sau khi ký khế ước bán thân, trong vòng ba năm ta ngày đêm khổ luyện cưỡi ngựa, học được kỹ thuật "xuyên cửa kiếm".
Cưỡi ngựa phi nhanh qua cửa kiếm, rồi liên tiếp b.ắ.n ba mũi tên trúng hồng tâm, quả là mới lạ, hấp dẫn.
Một năm rưỡi sau đó, ta thường xuyên được mời dự tiệc, qua lại giữa các vương tôn công tử, nhất thời danh tiếng vang xa, trở thành vật cá cược sáng giá nhất giữa bọn họ.
Họ cá cược xem cuối cùng ta sẽ thuộc về ai.
Giống như một bộ y phục, một thanh bảo đao, ai có được cũng sẽ nổi danh theo.
Ta nhìn rất rõ, tuyệt đối không cho rằng có công tử nào thật lòng.
Cuối cùng, ta thuộc về lục công tử Giang Văn Tự, thứ tử của phủ Bá tước Giang gia.
Hắn là gia thế tốt nhất mà ta có thể với tới, hắn không chỉ đưa ra cái giá làm tú bà hài lòng, còn hứa với ta không phải làm ngoại thất, sẽ đón ta vào phủ làm thiếp.
Khế ước bán thân ở trong tay tú bà, ta không có tư cách từ chối, trơ mắt nhìn bà ta một tay nhận tiền, một tay giao khế ước cho quản sự của phủ Bá tước.
Bà ta vui vẻ đếm tiền, ta tháo chiếc vòng ngọc chất lượng thượng hạng xuống, đưa đến trước mặt bà ta: "Ma ma, trước tiên hãy giúp con chăm sóc mẹ hai một thời gian. Đợi con đứng vững gót chân, con nhất định sẽ đến chuộc thân cho bà ấy."
Tú bà luôn xử sự khéo léo, trước tiên vỗ vỗ mu bàn tay ta, rồi mới nhận lấy chiếc vòng, cười nói: "Nhìn cô nương Bảo Lương nói này—— Ôi chao!"
Bà ta đứng dậy, cả người béo ú nần nẫn, làm bộ làm tịch hành lễ với ta như đang hát hí khúc: "Phải gọi người một tiếng "Hạ di nương" rồi! Người xem người nói kìa, cho dù phủ Bá tước không quan tâm đến người, thì vị Diêm Vương mặt lạnh chống lưng cho người kia, lão thân cũng phải nể mặt ba phần chứ!"
Mấy năm đó, ta cố ý không nghe ngóng tin tức của Thiệu Chu.
Ta không muốn biết hắn sống ra sao, làm quan chức gì.
Thư hắn gửi đến ta đều không xem, chỉ cần nhận được là yên tâm rồi.
Chỉ cần trên phong thư là chữ viết của hắn, vậy thì chứng tỏ hắn vẫn còn sống.
Còn sống là đủ rồi.
Ta không muốn, cũng không dám nghe thêm gì nữa.
Ta sợ ta bất lực, nhưng vẫn muốn bảo vệ hắn bình an cả đời.
Cho nên Thiệu Chu chắn trước kiệu hoa của ta, nói gì đó bảo ta chờ hắn, chắc là viết trong một bức thư nào đó, mà ta đã không xem.
Ta biết, ta đợi không được, ta thậm chí ngay cả tư cách chờ đợi cũng không có.
Thiệu Chu, chúng ta chỉ có thể tiến về phía trước.
Không ngoảnh đầu lại mà tiến về phía trước.
Đắm chìm trong những chuyện cũ đầy m.á.u và nước mắt, tiếng bước chân vội vã của một tên tiểu đồng làm ta bừng tỉnh.
Hắn đến truyền lời cho Giang Văn Tự: "Lục gia, có một vị đại nhân ở tiền sảnh muốn gặp ngài."
Giang Văn Tự trừng mắt nhìn ta: "Đại nhân nào?"
Tim ta cũng đập nhanh một cách kỳ lạ, nghe tiểu đồng nói: "Vô Lượng Vệ, Thiệu Chu, Thiệu thiên hộ."
Xem ra, có người căn bản không định bỏ qua chuyện cũ.
.........................
Kỳ lạ là, Giang Văn Tự đi rồi, thì không quay lại tìm ta nữa.
Hắn giống như chưa từng nghe nói chuyện của ta và Thiệu Chu, càng giống như chưa từng mua ta vào phủ, khi ở trong phủ, hoặc là ngủ lại chỗ thiếu phu nhân, hoặc là đi tìm Triệu Hi Nhi, cứ như không có ta vậy.
Không cần ta hầu hạ, còn thường xuyên ban thưởng.
Xảo Ngữ vui vẻ ra mặt, vừa giúp ta thu dọn, vừa cười nói: "Còn có chuyện tốt nhàn hạ thế này sao, tiểu nương thật là có phúc khí!"
Ta lại nhíu chặt mày, không nói gì.
Điều này chỉ có thể nói lên rằng, Thiệu Chu đã nhúng tay vào, hắn chắc hẳn đã cảnh cáo Giang Văn Tự, bảo hắn đối xử tốt với ta.
Hành động này thật sự rất mạnh mẽ, rõ ràng không có ý định tha cho ta.
Ta thở dài một tiếng, cố gắng giãn lông mày: "Đã có chuyện tốt như vậy, thì ta cứ nhận hết. Phiền não một ngày cũng trôi qua, vui vẻ một ngày cũng trôi qua, hà tất phải tự làm khó mình chứ."
Vì vậy, ta nhanh chóng đổi những bức thư họa, đồ trang sức có thể bán được thành vàng bạc thật, chỉ mất hơn một năm, đã tích góp được một hộp lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.