Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu

Chương 8

Bậc Thầy Mã Hóa - Hongmeng

05/01/2025

Trong khoảng thời gian này, lục thiếu phu nhân ngày ngày thờ Phật, không thích gặp người, Triệu Hi Nhi thấy Giang Văn Tự không để ý đến ta, cũng không thường xuyên đến tìm ta nữa.

Chỉ có Nguyên Nhi, yêu thích cả vườn hoa mẫu đơn rực rỡ của ta, thường xuyên đến thăm ta.

Mỗi khi đến, con bé thường mang theo một miếng điểm tâm, hoặc hái một bông hoa khác, đôi bàn tay nhỏ bé trắng nõn mềm mại, nâng cao món quà nhỏ: "Hạ di nương, con muốn đổi lấy hoa trong vườn của người!"

Ta vui vẻ cười rạng rỡ, trong lòng mềm nhũn: "Nguyên Nhi thích gì cứ lấy đi!"

Nguyên Nhi nhào vào lòng ta, một cục nhỏ bé ấm áp: "Nguyên Nhi còn thích Hạ di nương, cũng có thể mang Hạ di nương đi được không?"

Triệu Hi Nhi cả ngày chỉ nghĩ cách đấu đá với thiếu phu nhân, chẳng đoái hoài gì đến Nguyên Nhi.

Ngược lại ta nhàn rỗi không có việc gì, thường dẫn Nguyên Nhi viết chữ, dạo chơi trong vườn.

Ta để dành phần lớn số tiền, chờ để chuộc mẹ hai, mua nhà cho bà ấy, một mặt thấy Nguyên Nhi đáng thương, dùng số tiền nhỏ thuê nữ tú sư, dạy thêm cho con bé cầm kỳ thi họa, đọc sách biết lễ.

Xảo Ngữ thường thở dài với ta: "Tội nghiệp Tôn tiểu thư, cha không quan tâm, mẹ không yêu thương, chi bằng đưa đến chỗ chúng ta."

Ta cười Xảo Ngữ nói mớ, cũng chỉ có thể an ủi Nguyên Nhi: "Nguyên Nhi không cần mang Hạ di nương đi, Hạ di nương cũng là của Nguyên Nhi mà!"

Cứ như vậy, vừa giúp người khác nuôi con gái, vừa âm thầm tích góp tiền, sau khi vào phủ hơn một năm, cũng để dành được kha khá.

Ta thưởng cho Xảo Ngữ một khoản tiền lớn, yêu cầu nàng ta giữ kín miệng, nhờ nàng ta ra khỏi phủ, chuộc thân cho mẹ hai, còn mua một căn nhà nhỏ ở kinh thành, thuê hai nha hoàn chăm sóc mẹ hai.

Phủ Bá tước không cho ta ra ngoài, chỉ có Xảo Ngữ thường thay ta đến thăm nom.

Lại một ngày tuyết rơi mùa đông, nàng ta vui mừng khôn xiết đến báo tin vui cho ta: "Tiểu nương! Mau, mau xem thư!"

Là thư mẹ cả và mẹ ba viết cho ta, trong thư nói, từ khi hai người họ nghe nói ta đã chuộc thân và an trí cho mẹ hai, hai người họ cũng nảy sinh ý định đoàn tụ.



Mỗi người đều lập kế hoạch riêng, mẹ cả ở phủ dễ nói chuyện, chủ động xin từ chức, sớm chuyển đến đó; mẹ ba thì cố ý gây chuyện với chủ mẫu, bị đuổi ra khỏi nhà, cũng nhân cơ hội chuyển đến đó.

[Ba người chúng ta hiện giờ rất ổn, con đừng lo lắng.]

"Con đừng lo lắng."

Nhìn thấy dòng cuối thư, nghe Xảo Ngữ lải nhải nói, ba người họ ai phụ trách quản gia, ai phụ trách mua sắm, tụ tập một chỗ thế nào cũng có chuyện để nói.

Giống như trong ký ức của ta, lúc họ còn trẻ, cũng tươi đẹp sống động như vậy.

Quay đầu nhìn thấy gương đồng, ta mới giật mình nhận ra mình đã nước mắt đầm đìa.

Thật tốt.

Các người nuôi ta khôn lớn, ta nuôi các người đến già.

Ba người mẹ là nỗi bận tâm lớn nhất của ta trước khi vào phủ, giờ đã được giải quyết ổn thỏa, ta lại có chút không biết làm gì.

Người sống lay lắt qua ngày, nhất định phải có một niềm hy vọng mới được.

Nhìn bức tường phủ đầy bụi cao ngất, bao quanh một khoảng trời vuông vức, ta nói "nhớ Nguyên Nhi", nhưng trong lòng lại hiện lên một khuôn mặt khác...

Là khuôn mặt Thiệu Chu thời niên thiếu.

Lúc đó hắn còn trẻ con, mang vẻ đẹp nữ tính, ai nhìn thấy cũng muốn véo má hắn một cái.

Hắn không cho ai chạm vào, ai chạm vào hắn liền cắn người đó.



Sau đó, ta chăm sóc mẹ hắn khỏi cơn sốt, hắn lại chủ động đến gần: "Bảo Lương, mọi người đều thích véo má ta, nàng không muốn véo thử sao?"

Lời này nghe kỳ lạ, ta vội lắc đầu, giấu hai tay ra sau lưng: "Nếu huynh không thích, vậy ta sẽ không chạm vào huynh."

"Nàng không giống..."

Hắn cúi đầu, đáy mắt đỏ ửng.

"Nàng muốn chạm thì cứ chạm."

Lúc nhỏ không hiểu chuyện, khoác vai bá cổ là chuyện thường.

Sau này đến tuổi thanh xuân, ta lại nắm tay hắn, sắc đỏ đó, lại lan từ đáy mắt đến tận mang tai.

Hắn mím môi, mặc cho ta nắm tay.

Mùa đông ta ra ngoài quét dọn trở về, hai tay chắc chắn lạnh cóng đỏ bừng, vẫn như cũ nhét vào lòng hắn.

Tay ta vừa chạm vào eo hắn, hắn liền rụt lại, hai tay luống cuống không biết để đâu, chỉ còn biết nắm chặt lấy ống tay áo.

Ta khi ấy bật cười, trêu hắn: "Thiệu Chu, trong tay ta không cầm đao, sao huynh lại bày ra bộ dạng như sắp sửa chịu c.h.ế.t vậy?"

Thiệu Chu bỗng cúi đầu xuống, đôi môi ấm nóng lướt qua mi tâm ta, mang theo chút ngứa ngáy.

"Bảo Lương, ta thà nàng trong tay cầm đao..."

Về sau, ta thật sự tay cầm đao, kề vào yết hầu hắn.

Khi ấy, mặt đỏ đã đổi thành mắt đỏ, ta và hắn đều chẳng còn cười nổi nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook