Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu

Chương 9

Bậc Thầy Mã Hóa - Hongmeng

05/01/2025

Mùa thu năm thứ hai sau khi vào phủ Bá Tước, chốn hậu viện lắm chuyện lại thêm một lời đồn.

Nguyên Nhi nay đã yêu thích vẽ tranh, nàng đang ngồi tỉ mỉ sao chép những chiếc lá thu trong vườn, ta ngồi bên cạnh lặng lẽ ngắm nhìn.

Xảo Ngữ hớt hải chạy đến, nhìn thấy Nguyên Nhi thì lại ấp úng.

Ta đoán chắc là chuyện của Triệu Hi Nhi.

Nàng ta mấy hôm trước còn đến chỗ ta khoe khoang, nói rằng mình hai tháng chưa thấy kinh nguyệt.

Vẻ mặt nàng ta vô cùng vui mừng, còn dạy ta cách lén đổ thuốc tránh thai vào chậu hoa.

Lục thiếu phu nhân có lẽ cũng nghe được phong thanh, thường xuyên gọi Triệu Hi Nhi đến phòng mình chép kinh Phật, vừa chép là mất nửa ngày.

Giang Văn Tự chưa từng gặp ta, Triệu Hi Nhi biết ta không phải kẻ thù, nên ngược lại nói hết với ta: "Cái thứ lòng dạ bồ tát giả tạo của nàng ta, có thể lừa được người khác, nhưng lừa không được ta! Ta nhất định phải sinh ra một cậu thiếu gia, để cho nàng ta ôm tượng Phật mà khóc!"

Ta có chút tò mò, bèn hỏi Triệu Hi Nhi có thật lòng thích Giang Văn Tự hay không.

Nàng liếc xéo ta một cái, cười khẩy nói: "Thế còn muội? Bị Lục gia mua vào phủ, chẳng lẽ cũng sinh ra chân tình với hắn?"

Ta hiểu ý nàng ta. Ta là kỹ nữ bị mua vào phủ, còn nàng là nha hoàn hầu phủ được nâng đỡ.

Quan hệ của chúng ta với Giang Văn Tự, ngay từ đầu đã không bình đẳng.

Nói gì đến chân tình, chẳng qua là mỗi người đều dùng chút thủ đoạn, để bản thân không bị bài bố quá khó coi mà thôi.



Nàng ta kể với ta một chuyện cũ: Năm năm trước, nhà nàng gửi thư đến, nói muội muội nàng bệnh nặng, muốn nàng gửi tiền về lo liệu hậu sự.

"Hai lão già không biết chết! Nhất định phải ép con gái trong nhà c.h.ế.t hết, bọn họ mới yên tâm! Nói gì mà lo liệu hậu sự, ta không cho phép!”

“Ta nhất định phải lấy thật nhiều tiền chữa bệnh cho muội muội ta! Nhưng tiền lương tháng ta dành dụm không đủ dùng, bèn đi tìm Lục thiếu phu nhân mà mọi người đều ca ngợi là có lòng dạ Bồ Tát để vay tiền.”

“Muội đoán xem nàng ta nói gì?"

Năm năm rồi, nhắc lại chuyện này, Triệu Hi Nhi vẫn đỏ hoe mắt: "Nàng ta không những một đồng cũng không cho vay, còn nói với ta rằng 'Xuất thân như các ngươi, cứu cũng chỉ phí tiền bạc, chi bằng để muội muội ngươi sớm đầu thai chuyển kiếp'."

Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, siết mạnh đến nỗi mu bàn tay ta đau nhói: "Xuất thân như chúng ta, ngay cả sống cũng không xứng sao? Chẳng lẽ vừa sinh ra đã phải đi tìm cái chết?"

Nói ra, Triệu Hi Nhi dù sao cũng xuất thân từ thường dân, tình cảnh vẫn tốt hơn ta.

Ta vô cùng tán đồng, người đã sống trên đời, dù sao cũng phải cố gắng sống cho ra sống.

Người có thể nghèo, nhưng chí không thể ngắn.

Ta cùng ba người mẹ, cùng Thiệu Chu, đều dựa vào điều này mà sống sót.

Triệu Hi Nhi bởi vậy sinh lòng oán hận, sinh lòng muốn tranh đấu, liền câu dẫn Giang Văn Tự, leo lên vị trí thiếp thất.

Nhưng nàng ta cụ thể làm sao câu dẫn được, nàng ta giấu kín như bưng, chuyện trong thư phòng bí mật, nào có ai biết được.

Cho đến hôm nay, ta lấy cớ rời khỏi Nguyên nhi, nghe Xảo Ngữ hớt hải chạy đến truyền lời: "Thật là xấu hổ c.h.ế.t người! Tranh mỹ nhân tắm của Triệu tiểu nương đã truyền khắp phố phường, làm ầm ĩ đến mức lão gia cũng biết được, vừa rồi đã trách mắng Lục gia trước mặt mọi người, muốn ngài ấy chỉnh đốn hậu viện đấy!"



Hiện nay người thừa kế tước vị Bá tước là cha của Giang Văn Tự.

Nhưng Giang Văn Tự từ nhỏ là thứ tử không được sủng ái, luôn muốn làm chút việc lớn, để trước mặt cha mình nở mày nở mặt, ai ngờ lần đầu tiên lại là chuyện xấu hổ thế này.

Ta vừa lo lắng cho Triệu Hi Nhi, lại vừa lo cho Nguyên Nhi, một nỗi lo lắng trong lòng khiến ta không thể yên.

Nhưng ta đang buồn rầu, Triệu Hi Nhi lại bất ngờ xuất hiện ở ngoài cửa viện của ta.

Ngày thu sương nặng lạnh lẽo, nàng ta lại mặc một bộ váy hồng mỏng manh.

Đôi mắt hạnh long lanh, hai gò má ửng hồng, bộ dạng thê thảm đáng thương.

Nàng ta không phải đến tìm ta, nàng ta đến để chặn đường Giang Văn Tự.

Nàng đứng giữa đường, vừa cởi bỏ y phục, vừa cười thê lương: "Mọi người đều cho rằng, ta là ở thư phòng quyến rũ chàng. Kỳ thực không phải, là hồ sen phía sau thư phòng, ngày lạnh như vậy, ta không mảnh vải che thân, từ trong nước bước ra, cầu xin chàng vì ta vẽ một bức tranh."

Giang Văn Tự vốn đã tức giận không thể kìm nén, xa xa nghe thấy lời của Triệu Hi Nhi, lại càng vừa xấu hổ vừa tức giận: "Kẻ ti tiện không biết xấu hổ! Ta xé rách miệng ngươi!"

Triệu Hi Nhi cũng không ngậm miệng, y phục thướt tha rơi trên mặt đất, vai lưng gầy yếu, giống như cánh hoa sen cuối cùng sắp tàn úa.

"Bức tranh như vậy, chỉ có chàng từng vẽ!"

Triệu Hi Nhi cuồng loạn gào thét vài tiếng, trước khi Giang Văn Tự xông lại che miệng nàng, gào lớn: "Chỉ có chàng coi ta như đồ chơi, mới có thể truyền ra ngoài cho bọn bạn xấu xem! Chính chàng gây ra rắc rối, cớ gì trách ta!"

Nàng nhớ tới điều gì, như phát điên nhìn về phía phòng Lục thiếu phu nhân: "Còn có nàng ta, lòng dạ ác độc! Ta không tin nàng ta không giúp lan truyền! Chàng, các người, lũ súc sinh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Nói Rằng Phiêu Bạt Đã Lâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook