Chương 59: Anh Họ Của Hắc Tử
Lưu Manh Tang
28/02/2021
Tô Mục Nhiên tổng cộng chỉ mới thấy Lý Mộc Đồng ba lần.
Một lần là nửa đêm ở vùng ngoại thành, Lý Mộc Đồng lái xe chở hắn về nội thành.
Ngày đó Tô Mục Nhiên ngồi ở ghế sau, Lý Mộc Đồng lái xe, hai người chỉ nhìn thoáng qua nhau.
Lần thứ hai là ở bệnh viện.
Lúc đó, tâm tư của Tô Mục Nhiên đều đang dồn hết vào chuyện tìm Liễu Thiểu Long kiếm điểm công đức, cũng không quá chú ý tới Lý Mộc Đồng.
Lần thứ ba là ở trong nhà của Lý Mộc Đồng.
Hôm đó cô ấy mặc nội y, đang ném đĩa, bát… xuống đất, ném một lần lại thét chói tai một lần.
Ngày hôm nay.
Là lần thứ tư.
Từ tổng thể đến nói, Tô Mục Nhiên có ấn tượng khá tốt đối với Lý Mộc Đồng.
Cô ấy không có loại kiêu ngạo của con gái cưng nhà giàu có, hơn nữa tâm địa thiện lương.
Lý Mộc Đồng mặc một chiếc T-shirt ngắn tay, chính là loại áo có cổ áo tương đối rộng rãi mát mẻ, bên dưới lại mặc một chiếc quần short denim cao bồi.
Cô ấy ngồi trên ghế đẩu.
Tô Mục Nhiên lại ngồi trên ghế tương đối cao hơn.
Khoảng cách giữa hai người lại rất gần, cho nên Tô Mục Nhiên chỉ hơi nghiêng đầu đã có thể dùng góc 45 độ thấy được một cặp no đủ.
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, gặp được cơ hội như vậy làm sao có thể buông tha, đương nhiên phải nhìn nhiều thêm mấy lần.
Lý Mộc Đồng kéo kéo cổ áo.
"Mấy lời tôi nói ngày đó đều là những lời trong cơn tức giận, hy vọng anh bỏ qua cho tôi, anh đã cứu tôi một mạng, Lý Mộc Đồng tôi không thể nào lấy oán trả ơn đi vu oan cho anh được." Lý Mộc Đồng nhỏ giọng, trước đây cô ấy luôn là người mạnh mẽ cứng rắn, rất ít khi tỏ ra yếu thế.
Nhưng chuyện cô ấy đã gặp phải ngày đó...
Lại nghĩ tới trước khi mình gặp chuyện Tô Mục Nhiên đã gọi điện thoại nhắc nhở mình, ngay trước khi mình hôn mê dường như còn nhìn thấy Tô Mục Nhiên phá cửa mà vào cứu mình, Lý Mộc Đồng lập tức nảy sinh lòng hiếu kỳ vô hạn đối với Tô Mục Nhiên.
Khi một người phụ nữ bắt đầu tò mò về một người đàn ông, thì khoảng cách rơi vào tay giặc cũng không còn xa nữa.
Nhất là dáng dấp của người đàn ông này còn cao to, đẹp trai, vô cùng có khí chất.
Ha ha.
Tô Mục Nhiên nhếch miệng.
Thì ra là cố tình chạy tới đây để xin lỗi?
Hắn còn chưa mở miệng, Lý Mộc Đồng lại nói tiếp: "Anh có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời anh đi ăn một bữa để tỏ lòng biết ơn."
Nói xong, cô ấy cúi đầu.
Trên gương mặt hiện lên hai rặng mây đỏ, nhỏ giọng nói: "Đây chính là lần thứ hai tôi mời nam sinh ăn cơm."
"..."
Tô Mục Nhiên há to miệng, hỏi: "Lần đầu tiên thì sao?"
"Lần trước tôi mời anh đi ăn không phải anh không đi sao?"
"A?"
"Cô đã mời tôi đi ăn lúc nào vậy?"
Tô Mục Nhiên ngẩn người.
Chuyện cô ấy đã từng mời hay chưa mời tạm thời không nhắc tới, mấu chốt là giọng điệu u oán này của cô là thế nào?
"A?"
Lý Mộc Đồng sửng sốt một chút.
Sau đó trở nên vô cùng phẫn nộ.
"Chết tiệt Lý Tiểu Long!"
"Hại lão... chị đây chờ uổng công suốt ba giờ!"
Cô ấy kịp phản ứng lại.
Nhất định là tên lưu manh Lý Tiểu Long kia chưa chuyển lời cho người ta.
Cô ấy hấp tấp lái xe đến lại hấp tấp lái xe đi.
Lưu lại một mình Tô Mục Nhiên đen mặt ngồi đó.
Có phải cô đã quên mất chính sự gì đó rồi không?
Không phải cô nói muốn mời tôi ăn cơm sao?
Cho dù cô chỉ mời tôi ăn một tô bún thập cẩm cay giá sáu đồng thôi cũng không tồi mà.
Lý Mộc Đồng đi rồi, Tô Mục Nhiên lại bắt đầu nghiên cứu Đạo pháp, bùa chú.
Huyền Binh Giáp tương đối dễ tu hành.
Nhưng Thủy Long Ngâm cùng Hỏa Long Ngâm...
"Ý cảnh Thủy, ý cảnh Hỏa là thứ gì bản thân mình còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nếu có thể mượn thế nước, thế lửa ngưng tụ, không phải đã nói rõ chỉ cần có nước và có lửa là được sao?"
Trong lòng hắn hơi động.
Nguồn nước rất phổ biến.
Đừng nói nơi này cách công viên Hoàng Hà không xa, ở Linh Châu này chỉ cần vừa đi tới vùng ngoại thành đã thấy đầy ruộng đồng, cũng có rất nhiều kênh nước.
Tô Mục Nhiên còn đang suy nghĩ xem bản thân có nên đi tu luyện thử một phen không, đột nhiên Hắc Tử Dương Vạn Thành gọi điện thoại tới.
"Alo, lão Tô à, tôi lại tới Linh Châu rồi."
"Bây giờ tôi đang ở nhà ga, tôi sẽ tới tìm cậu ngay thôi, cậu theo tôi tới cục cảnh sát một chuyến được không?"
Thằng này vừa mở miệng ra đã bắt đầu xổ một tràng tiếng địa phương.
"Cậu tới cục cảnh sát để làm gì? Quên đi, chờ gặp mặt lại nói tiếp, cậu không cần tới quán của tôi làm gì, trực tiếp bắt xe đến cửa cục cảnh sát chờ tôi đi, tránh phiền toái."
Tô Mục Nhiên cúp điện thoại.
Hắn khóa cửa hàng Zhizha xong, phải đợi suốt vài phút mới có thể bắt được một chiếc taxi.
Đợi khi hắn tới cửa cục cảnh sát thành phố, Dương Vạn Thành đã đến.
"Hắc Tử, làm sao vậy? Vừa xuống xe khách đã chạy tới cục cảnh sát là sao?"
Tô Mục Nhiên đi tới.
Hắc Tử lại cười khổ nói: "Còn không phải do người phụ nữ tên Nghiên Nghiên kia sao, cô ấy gọi điện thoại cho tôi nói rằng bản thân đang bị bắt giam trong cục cảnh sát, nguyên nhân cụ thể cô ấy cũng không nói rõ ràng trong điện thoại, nhưng đại khái hẳn là cần người bảo lãnh."
"Cậu cũng thực thích lo chuyện bao đồng, một nữ streamer mà thôi, chơi thì chơi, còn ôm mấy việc nhỏ này vào người để làm chi?"
Tô Mục Nhiên khinh bỉ nhìn Hắc Tử.
Loại nữ streamer này luôn biểu hiện ra dáng vẻ nữ thần trong những lần livestream, mà mỗi lần có người nào bình luận thô tục một chút thôi chắc chắn sẽ bị chê bai khủng khiếp.
Nhưng phía sau màn ảnh thì sao nào?
Trên internet có một câu nói rất hay.
Nữ thần của bọn nhà nghèo, đồ chơi của bọn nhà giàu.
"Ôi."
Đương nhiên Hắc Tử cũng biết vậy, thở dài nói: "Thế nhưng nói tôi vô tình mặc kệ cô ấy thì tôi lại không thể làm được, mới hôm qua còn chơi đùa cùng nhau, vậy mà chỉ có chút chuyện cỏn con này cũng không giúp được, tôi cảm thấy thật mất hết mặt mũi."
"Vậy được rồi."
"Chúng ta vào thôi."
Tô Mục Nhiên đi thẳng về phía trước.
Lại bị Hắc Tử kéo lại.
"Chúng ta chờ thêm một chút đã, anh họ tôi cũng tới."
"Anh ta là nhân viên cảnh sát của cục cảnh sát Thông Thành, có người nói anh ta có một người bạn học làm ở cục cảnh sát thành phố, nếu có mối quan hệ thì mọi chuyện cũng dễ xử lý hơn mà."
Hắc Tử chỉ chỉ người ở vị trí cách đó chừng mười mét.
Nơi đó có một người thanh niên mặc âu phục, miệng ngậm lấy điếu thuốc tay cầm điện thoại di động, đang đứng dưới tàng cây gọi điện thoại, trên gương mặt hiện lên nụ cười dâm đãng.
Trò chuyện trong chốc lát.
Anh ta cúp điện thoại, đi tới.
Sau khi anh ta nhìn thấy Tô Mục Nhiên lập tức nhíu mày, chẳng qua cũng không nói gì.
"Dương Vạn Thành, đợi lát nữa tới cục thành phố anh sẽ bắt chuyện với người bạn kia của anh trước, hẳn cũng không phải chuyện to tát gì, đợi sau khi bảo lãnh người xong buổi tối cậu lại làm chủ, gọi nữ streamer kia cùng mấy người bạn của cô ấy tới mời anh cùng bạn học của anh ăn một bữa cơm, sau đó lại này kia một chút là được."
Người thanh niên mặc tây trang dáng vẻ hừng hực khí thế.
Anh ta cũng giống như Hắc Tử, đều là người sinh ra ở nông thôn.
Nhưng mệnh của anh ta lại khác với số mệnh của Hắc Tử, anh ta thi lên đại học, cuối cùng lại nhờ quan hệ để vào làm việc trong cục cảnh sát Thông Thành, bởi vì anh ta là người trong biên chế nên vẫn luôn khinh thường Hắc Tử.
Một tên chăn dê thì có bản lãnh quái gì?
Giỏi lắm thì có thể nhờ giá dê leo thang suốt mấy năm nay mà kiếm chút tiền lời thôi.
Người thanh niên dẫn đầu đi vào cục cảnh sát thành phố.
Tô Mục Nhiên cùng Hắc Tử cùng đi phía sau, hắn thấp giọng nói: "Hắc Tử, người anh họ này của cậu có tâm lý ghét giàu hơi bị nặng đấy!"
Nộp tiền bảo lãnh thì chỉ cần đến cục cảnh sát nộp tiền xong nhận người là được.
Còn cần tìm quan hệ đi cửa sau sao?
Tô Mục Nhiên cảm thấy thật không còn lời gì để nói.
Mẹ nó tự nhiên đi tìm một đám thùng rỗng kêu to làm gì không biết!
Một lần là nửa đêm ở vùng ngoại thành, Lý Mộc Đồng lái xe chở hắn về nội thành.
Ngày đó Tô Mục Nhiên ngồi ở ghế sau, Lý Mộc Đồng lái xe, hai người chỉ nhìn thoáng qua nhau.
Lần thứ hai là ở bệnh viện.
Lúc đó, tâm tư của Tô Mục Nhiên đều đang dồn hết vào chuyện tìm Liễu Thiểu Long kiếm điểm công đức, cũng không quá chú ý tới Lý Mộc Đồng.
Lần thứ ba là ở trong nhà của Lý Mộc Đồng.
Hôm đó cô ấy mặc nội y, đang ném đĩa, bát… xuống đất, ném một lần lại thét chói tai một lần.
Ngày hôm nay.
Là lần thứ tư.
Từ tổng thể đến nói, Tô Mục Nhiên có ấn tượng khá tốt đối với Lý Mộc Đồng.
Cô ấy không có loại kiêu ngạo của con gái cưng nhà giàu có, hơn nữa tâm địa thiện lương.
Lý Mộc Đồng mặc một chiếc T-shirt ngắn tay, chính là loại áo có cổ áo tương đối rộng rãi mát mẻ, bên dưới lại mặc một chiếc quần short denim cao bồi.
Cô ấy ngồi trên ghế đẩu.
Tô Mục Nhiên lại ngồi trên ghế tương đối cao hơn.
Khoảng cách giữa hai người lại rất gần, cho nên Tô Mục Nhiên chỉ hơi nghiêng đầu đã có thể dùng góc 45 độ thấy được một cặp no đủ.
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ, gặp được cơ hội như vậy làm sao có thể buông tha, đương nhiên phải nhìn nhiều thêm mấy lần.
Lý Mộc Đồng kéo kéo cổ áo.
"Mấy lời tôi nói ngày đó đều là những lời trong cơn tức giận, hy vọng anh bỏ qua cho tôi, anh đã cứu tôi một mạng, Lý Mộc Đồng tôi không thể nào lấy oán trả ơn đi vu oan cho anh được." Lý Mộc Đồng nhỏ giọng, trước đây cô ấy luôn là người mạnh mẽ cứng rắn, rất ít khi tỏ ra yếu thế.
Nhưng chuyện cô ấy đã gặp phải ngày đó...
Lại nghĩ tới trước khi mình gặp chuyện Tô Mục Nhiên đã gọi điện thoại nhắc nhở mình, ngay trước khi mình hôn mê dường như còn nhìn thấy Tô Mục Nhiên phá cửa mà vào cứu mình, Lý Mộc Đồng lập tức nảy sinh lòng hiếu kỳ vô hạn đối với Tô Mục Nhiên.
Khi một người phụ nữ bắt đầu tò mò về một người đàn ông, thì khoảng cách rơi vào tay giặc cũng không còn xa nữa.
Nhất là dáng dấp của người đàn ông này còn cao to, đẹp trai, vô cùng có khí chất.
Ha ha.
Tô Mục Nhiên nhếch miệng.
Thì ra là cố tình chạy tới đây để xin lỗi?
Hắn còn chưa mở miệng, Lý Mộc Đồng lại nói tiếp: "Anh có thời gian rảnh không? Tôi muốn mời anh đi ăn một bữa để tỏ lòng biết ơn."
Nói xong, cô ấy cúi đầu.
Trên gương mặt hiện lên hai rặng mây đỏ, nhỏ giọng nói: "Đây chính là lần thứ hai tôi mời nam sinh ăn cơm."
"..."
Tô Mục Nhiên há to miệng, hỏi: "Lần đầu tiên thì sao?"
"Lần trước tôi mời anh đi ăn không phải anh không đi sao?"
"A?"
"Cô đã mời tôi đi ăn lúc nào vậy?"
Tô Mục Nhiên ngẩn người.
Chuyện cô ấy đã từng mời hay chưa mời tạm thời không nhắc tới, mấu chốt là giọng điệu u oán này của cô là thế nào?
"A?"
Lý Mộc Đồng sửng sốt một chút.
Sau đó trở nên vô cùng phẫn nộ.
"Chết tiệt Lý Tiểu Long!"
"Hại lão... chị đây chờ uổng công suốt ba giờ!"
Cô ấy kịp phản ứng lại.
Nhất định là tên lưu manh Lý Tiểu Long kia chưa chuyển lời cho người ta.
Cô ấy hấp tấp lái xe đến lại hấp tấp lái xe đi.
Lưu lại một mình Tô Mục Nhiên đen mặt ngồi đó.
Có phải cô đã quên mất chính sự gì đó rồi không?
Không phải cô nói muốn mời tôi ăn cơm sao?
Cho dù cô chỉ mời tôi ăn một tô bún thập cẩm cay giá sáu đồng thôi cũng không tồi mà.
Lý Mộc Đồng đi rồi, Tô Mục Nhiên lại bắt đầu nghiên cứu Đạo pháp, bùa chú.
Huyền Binh Giáp tương đối dễ tu hành.
Nhưng Thủy Long Ngâm cùng Hỏa Long Ngâm...
"Ý cảnh Thủy, ý cảnh Hỏa là thứ gì bản thân mình còn chưa rõ ràng lắm, nhưng nếu có thể mượn thế nước, thế lửa ngưng tụ, không phải đã nói rõ chỉ cần có nước và có lửa là được sao?"
Trong lòng hắn hơi động.
Nguồn nước rất phổ biến.
Đừng nói nơi này cách công viên Hoàng Hà không xa, ở Linh Châu này chỉ cần vừa đi tới vùng ngoại thành đã thấy đầy ruộng đồng, cũng có rất nhiều kênh nước.
Tô Mục Nhiên còn đang suy nghĩ xem bản thân có nên đi tu luyện thử một phen không, đột nhiên Hắc Tử Dương Vạn Thành gọi điện thoại tới.
"Alo, lão Tô à, tôi lại tới Linh Châu rồi."
"Bây giờ tôi đang ở nhà ga, tôi sẽ tới tìm cậu ngay thôi, cậu theo tôi tới cục cảnh sát một chuyến được không?"
Thằng này vừa mở miệng ra đã bắt đầu xổ một tràng tiếng địa phương.
"Cậu tới cục cảnh sát để làm gì? Quên đi, chờ gặp mặt lại nói tiếp, cậu không cần tới quán của tôi làm gì, trực tiếp bắt xe đến cửa cục cảnh sát chờ tôi đi, tránh phiền toái."
Tô Mục Nhiên cúp điện thoại.
Hắn khóa cửa hàng Zhizha xong, phải đợi suốt vài phút mới có thể bắt được một chiếc taxi.
Đợi khi hắn tới cửa cục cảnh sát thành phố, Dương Vạn Thành đã đến.
"Hắc Tử, làm sao vậy? Vừa xuống xe khách đã chạy tới cục cảnh sát là sao?"
Tô Mục Nhiên đi tới.
Hắc Tử lại cười khổ nói: "Còn không phải do người phụ nữ tên Nghiên Nghiên kia sao, cô ấy gọi điện thoại cho tôi nói rằng bản thân đang bị bắt giam trong cục cảnh sát, nguyên nhân cụ thể cô ấy cũng không nói rõ ràng trong điện thoại, nhưng đại khái hẳn là cần người bảo lãnh."
"Cậu cũng thực thích lo chuyện bao đồng, một nữ streamer mà thôi, chơi thì chơi, còn ôm mấy việc nhỏ này vào người để làm chi?"
Tô Mục Nhiên khinh bỉ nhìn Hắc Tử.
Loại nữ streamer này luôn biểu hiện ra dáng vẻ nữ thần trong những lần livestream, mà mỗi lần có người nào bình luận thô tục một chút thôi chắc chắn sẽ bị chê bai khủng khiếp.
Nhưng phía sau màn ảnh thì sao nào?
Trên internet có một câu nói rất hay.
Nữ thần của bọn nhà nghèo, đồ chơi của bọn nhà giàu.
"Ôi."
Đương nhiên Hắc Tử cũng biết vậy, thở dài nói: "Thế nhưng nói tôi vô tình mặc kệ cô ấy thì tôi lại không thể làm được, mới hôm qua còn chơi đùa cùng nhau, vậy mà chỉ có chút chuyện cỏn con này cũng không giúp được, tôi cảm thấy thật mất hết mặt mũi."
"Vậy được rồi."
"Chúng ta vào thôi."
Tô Mục Nhiên đi thẳng về phía trước.
Lại bị Hắc Tử kéo lại.
"Chúng ta chờ thêm một chút đã, anh họ tôi cũng tới."
"Anh ta là nhân viên cảnh sát của cục cảnh sát Thông Thành, có người nói anh ta có một người bạn học làm ở cục cảnh sát thành phố, nếu có mối quan hệ thì mọi chuyện cũng dễ xử lý hơn mà."
Hắc Tử chỉ chỉ người ở vị trí cách đó chừng mười mét.
Nơi đó có một người thanh niên mặc âu phục, miệng ngậm lấy điếu thuốc tay cầm điện thoại di động, đang đứng dưới tàng cây gọi điện thoại, trên gương mặt hiện lên nụ cười dâm đãng.
Trò chuyện trong chốc lát.
Anh ta cúp điện thoại, đi tới.
Sau khi anh ta nhìn thấy Tô Mục Nhiên lập tức nhíu mày, chẳng qua cũng không nói gì.
"Dương Vạn Thành, đợi lát nữa tới cục thành phố anh sẽ bắt chuyện với người bạn kia của anh trước, hẳn cũng không phải chuyện to tát gì, đợi sau khi bảo lãnh người xong buổi tối cậu lại làm chủ, gọi nữ streamer kia cùng mấy người bạn của cô ấy tới mời anh cùng bạn học của anh ăn một bữa cơm, sau đó lại này kia một chút là được."
Người thanh niên mặc tây trang dáng vẻ hừng hực khí thế.
Anh ta cũng giống như Hắc Tử, đều là người sinh ra ở nông thôn.
Nhưng mệnh của anh ta lại khác với số mệnh của Hắc Tử, anh ta thi lên đại học, cuối cùng lại nhờ quan hệ để vào làm việc trong cục cảnh sát Thông Thành, bởi vì anh ta là người trong biên chế nên vẫn luôn khinh thường Hắc Tử.
Một tên chăn dê thì có bản lãnh quái gì?
Giỏi lắm thì có thể nhờ giá dê leo thang suốt mấy năm nay mà kiếm chút tiền lời thôi.
Người thanh niên dẫn đầu đi vào cục cảnh sát thành phố.
Tô Mục Nhiên cùng Hắc Tử cùng đi phía sau, hắn thấp giọng nói: "Hắc Tử, người anh họ này của cậu có tâm lý ghét giàu hơi bị nặng đấy!"
Nộp tiền bảo lãnh thì chỉ cần đến cục cảnh sát nộp tiền xong nhận người là được.
Còn cần tìm quan hệ đi cửa sau sao?
Tô Mục Nhiên cảm thấy thật không còn lời gì để nói.
Mẹ nó tự nhiên đi tìm một đám thùng rỗng kêu to làm gì không biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.