Chương 1: Nữ Quỷ Áo Đỏ
Lưu Manh Tang
28/02/2021
"Ông chủ, cho tôi một chiếc Ferrari, thêm một chiếc Rolls Royce... Quên đi, bạn thân của tôi thích xe thể thao, trong cửa hàng của ông có bao nhiêu loại xe sang trọng? Cứ cho tôi mỗi loại một chiếc đi."
"Đúng rồi, chỗ ông có mấy cô em xinh đẹp không?"
"Mấy người anh em của tôi thích người mẫu trẻ tuổi, cho tôi mười cô em nữa nha."
"A? Chiếc du thuyền này của ông rất xinh đẹp, cho tôi hai chiếc."
"Cậu quét thẻ hay trả tiền mặt?"
"Có thể tiền trả bằng Wechat không?"
"Mời cậu tới phía sau máy vi tính để quét mã."
Nếu đoạn đối thoại này không diễn ra bên trong cửa hàng Zhizha(1), chắc chắn người mua phải là một tỉ phú.
(1) Zhizha, hay nghệ thuật giấy Đạo giáo, là một loại thủ công truyền thống được làm từ giấy, chủ yếu được sử dụng làm lễ vật trong các lễ hội và đám tang của Đạo giáo. Nó đã trở thành một yếu tố tâm linh được chấp nhận rộng rãi trong thực hành tôn giáo kể từ thời Bắc Tống, có thể nói cửa hàng Zhizha là cửa hàng giấy.
Đưa mắt nhìn người thanh niên lái chiếc Ferrari mui trần màu đỏ rời đi, Tô Mục Nhiên châm một điếu Hongtashan, lười biếng ngồi ở cửa phơi nắng mặt trời.
Năm nay Tô Mục Nhiên hai mươi tuổi, cao một mét tám, ngũ quan đoan chính thanh tú.
Vào năm hắn học cấp ba, khi kỳ thi đại học sắp tới thì hắn bỏ học, bắt đầu kinh doanh cửa hàng Zhizha này.
Cửa hàng Zhizha này là do ông nội đã qua đời của hắn truyền thừa lại.
Cửa hàng có mặt tiền nho nhỏ này là tâm huyết suốt nửa đời của ông cụ, ngày ông cụ ra đi chỉ có một lời trăn trối duy nhất... Chính là muốn hắn phải kế thừa cửa hàng này, ngàn vạn lần không nên bôi nhọ tên tuổi "Đệ tử Long Hổ Sơn đời thứ sáu mươi sáu" Tô Mục Nhiên.
Tô Mục Nhiên vẫn luôn quản lý cửa hàng này.
Nhưng cái tên tuổi "Đệ tử Long Hổ Sơn đời thứ sáu mươi sáu" kia, Tô Mục Nhiên trực tiếp cho rằng đó là tưởng tượng của ông cụ trước khi chết.
Về phần việc làm ăn của cửa hàng nhỏ?
Mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng không quá kém, có thể thoải mái duy trì kế sinh nhai.
Hơn nữa hiện nay còn có tin đồn tất cả khu vực phụ cận phải di dời, mà cửa hàng Zhizha này có tổng cộng hai tầng, nếu thật sự bị phá hủy đồng nghĩa với “một đêm chợt giàu”!
Hủy đi.
Đây cũng là chuyện bất khả kháng, cũng không thể tính là làm trái với di chúc của ông cụ, đúng không?
Hút thuốc xong, Tô Mục Nhiên lại đi vào trong cửa hàng.
Ngả người dựa vào ghế, hắn cầm điện thoại di động lên, bắt đầu đọc tiểu thuyết.
Khoảng chừng năm giờ chiều, một người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu mang theo cặp công văn đi vào cửa hàng Zhizha.
"Chào cậu, xin hỏi Trương Trường Xuân có đây không?"
Trương Trường Xuân chính là ông cụ đã nhận nuôi Tô Mục Nhiên, có người nói ông cụ đã nhặt được Tô Mục Nhiên ở ven đường trong một ngày gió tuyết bão bùng, lúc đó Tô Mục Nhiên chỉ mới nửa tuổi được bọc trong chăn, mà bên cạnh hắn còn có một tờ giấy.
Trên tờ giấy có viết: Tô Mục Nhiên, ngày 29 tháng 2 năm 1995.
Tìm ông cụ?
Tô Mục Nhiên vội vã để điện thoại di động xuống, đứng lên nói: "Ông nội đã đi từ ba năm trước rồi."
"Chú Trường Xuân đi rồi?"
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nói: "Ông ấy đi đâu vậy?"
Sau đó, hắn ta kịp phản ứng lại, lập tức chuyển giọng: "Cháu là tiểu Nhiên đúng không? Đã lớn như vậy rồi cơ à?"
Thấy vẻ mặt Tô Mục Nhiên tràn đầy nghi ngờ, người đàn ông cười nói: "Chú cũng là người đã đi ra từ Trương gia thôn, tên Trương Đại Niên, năm đó khi chú rời đi cháu mới 6 tuổi, gần đây chú có quay về thôn, từ đó mới biết chú Trường Xuân cũng đã chuyển ra ngoài... Không nghĩ tới... Ôi, tiểu Nhiên à, cháu phải nén bi thương…"
Tô Mục Nhiên nhìn rất thoáng, cũng có một chút ấn tượng với Trương Đại Niên, cười nói: "Không sao đâu chú Đại Niên, chú tìm ông nội có việc gì sao?"
Trương Đại Niên muốn nói lại thôi, quan sát toàn thân Tô Mục Nhiên vài lần, trầm ngâm nói: "Tiểu Nhiên, cháu đã học được mấy phần bản lĩnh của ông nội cháu rồi?"
"Trò giỏi hơn thầy."
Tô Mục Nhiên hiểu sai, thuận miệng nói: "Bản lãnh của cháu còn mạnh hơn ông nội cháu nhiều."
Giấy Zhizha ông nội làm toàn sử dụng kỹ thuật thủ công.
Thế nhưng sau khi được truyền tới tay Tô Mục Nhiên, có nhiều thứ đã có thể sản xuất theo dây chuyền, trực tiếp tới xưởng làm đơn đặt hàng có thể làm ra mấy món đồ trông rất sống động, tỷ như... có em gái xinh xắn lanh lợi, có phụ nữ đầy đặn nóng bỏng, có kiểu Nhật Bản, cũng có kiểu Âu Mĩ.
Thậm chí còn có "minh tinh theo yêu cầu" nữa.
Trương Đại Niên cũng hiểu sai.
Hắn ta chỉ cho rằng Tô Mục Nhiên đang khoác lác, nhưng dù tên Tô Mục Nhiên này chỉ mới học được ba bốn phần bản lĩnh của chú Trường Xuân cũng đã quá đủ rồi.
Hắn ta nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhiên, chú đã dốc sức làm ăn ở thành Linh Châu nhiều năm như vậy, cũng có thể coi là sự nghiệp thành công, chỉ có điều... gần đây trên công trường hay xảy ra một số chuyện, trêu chọc phải một số thứ không sạch sẽ, chú hi vọng cháu có thể đến đó lập đàn làm lễ cúng."
Tô Mục Nhiên ngẩn người.
Làm lễ cúng?
Khi ông cụ còn tại thế cũng đã làm chuyện này không ít lần, năm đó ở Trương gia thôn, ông cụ có thể tính là người nổi tiếng trong phạm vi mười dặm tám thôn, nhưng bản thân mình... làm gì biết làm pháp?
"Chú Đại Niên, người trong thành... cũng tin mấy thứ mê tín đó sao?"
Tô Mục Nhiên đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể cự tuyệt một cách uyển chuyển nhất thì Trương Đại Niên lại mở miệng, nói: "Tiểu Nhiên, cháu yên tâm đi, thù lao không ít đâu, một vạn tệ này xem như là tiền đặt cọc, chỉ cần cháu có thể giải quyết chuyện này giúp chú, chú sẽ trả cháu thêm hai vạn nữa."
"Được!"
Lời từ chối bị Tô Mục Nhiên mạnh mẽ nuốt xuống.
"Đây là danh thiếp của chú, đợi tối nay cháu chuẩn bị xong xuôi rồi thì gọi điện thoại cho chú, chú sẽ cho người tới đón cháu."
Trương Đại Niên nhận một cuộc điện thoại, sau đó hấp tấp đặt một vạn tệ xuống, rồi lại vội vàng lái chiếc Audi của hắn rời khỏi cửa hàng.
"Chậc chậc."
"Xem ra, mấy năm này chú Đại Niên thực sự kiếm được rất nhiều tiền."
"Chỉ là lập đàn làm phép thôi mà, chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao? Ba vạn, đây chính là lợi nhuận thuần trong nửa năm của cửa hàng Zhizha!"
Tô Mục Nhiên động tâm.
"Làm việc phải làm cho đủ bộ, mình nhớ trước đây ông cụ có để lại một bộ trang bị..." Hắn đâm đầu đi thẳng lên tầng hai, lục tung lên, cuối cùng hắn tìm được một chiếc rương da cũ nát từ trong ngăn kéo.
Trong chiếc rương này có đặt một cặp thiết kiếm loang lỗ, một bộ đồ bát quái đen vàng đan xen, còn có vương miệng của vua, váy vuông, giày đỏ, cùng với một ấn nhỏ hình vuông, gỗ cũng không phải gỗ mà sắt cũng không phải sắt.
"Trang bị đã có, nhưng phải cúng bái hành lễ như thế nào đây?"
Tô Mục Nhiên mang theo cái rương xuống tầng, mở máy vi tính ra tìm mấy bộ phim bắt ma trừ tà để nghiên cứu.
Vừa xem đã khiến hắn mê li.
Lúc mười một giờ, Trương Đại Niên gọi điện thoại tới.
"Chú Đại Niên, chú qua đây đi, cháu đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cần thiết rồi."
Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau.
Một chiếc xe Audi đậu phía trước cửa hàng Zhizha.
Tô Mục Nhiên đang mặc Đạo bào bát quái, đầu đội vương miệng của vua, chân đạp già đỏ, bên thắt lưng còn có treo một cái ấn vuông, trên tay hắn còn đang cầm một thanh thiết kiếm rỉ sét loang lỗ đi ra khỏi cửa hàng Zhizha.
"Tô tiên sinh, tổng giám đốc Trương để tôi tới đón cậu."
Trương Đại Niên không tới, lái xe là một tài xế chừng ba mươi tuổi, tài xế thấy dáng vẻ của Tô Mục Nhiên ánh mắt không khỏi lóe lên.
Trong lòng lại đang oán thầm: "Tuổi còn trẻ như vậy đã là đạo sĩ? Không phải là tên lừa gạt đó chứ?"
Khóa chặt cửa.
Ngồi trên xe.
Tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Tô Mục Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dạng thế ngoại cao nhân, trong lòng càng thêm khinh bỉ hắn hơn.
"Giả vờ?"
"Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, chờ khi đến địa điểm rồi, nói không chừng cậu sẽ sợ đến đái ra quần."
Tài xế nào biết rằng...
Tô Mục Nhiên thật sự là đang giả bộ.
Ừm.
Không quan tâm chuyện lát nữa phải làm thế nào, cứ làm ra vẻ cao nhân đường hoàng trước rồi lại nói tiếp.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc Audi đã rời khỏi thành phố, đi vào một công trường ở vùng ngoại thành.
Trong công trường tối đen như mực.
Xe Audi ngừng lại.
Tô Mục Nhiên đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe vừa cười hỏi: "Tổng giám đốc Trương của mấy ông... Ôi, mả mẹ nó, ông đi đâu vậy?"
Xe Audi quay đầu, chạy như bay không thấy tung tích đâu nữa.
Trương Đại Niên lại gọi điện thoại tới.
"Tiểu Nhiên à, cháu đến công trường rồi đúng không? Chuyện trong công trường xin trông cậy vào cháu."
"Chú Đại Niên, chú đang ở đâu? Người trong công trường đâu hết rồi?"
"Xế chiều hôm nay trong công trường lại xảy ra chuyện, công nhân tạm thời nghỉ hết rồi, chú đang ở cục cảnh sát, sẽ tới đó ngay thôi."
Một trận tiếng tút tút tút truyền đến.
Tô Mục Nhiên thầm chửi một câu, nhìn lướt qua di động.
23.59 phút.
Keng!
Trên điện thoại di động đột nhiên hiện lên một tin tức.
"Chiều ngày 13 tháng 9 năm 2018, trong một công trường ở vùng ngoại ô có một cô gái té lầu tử vong, các ban ngành có liên quan đang điều tra nguyên nhân cụ thể về cái chết..."
"..."
Tô Mục Nhiên chỉ cảm thấy sợ tới nổi da gà.
Ô ô ô ô ~~~
Đột nhiên, gió nổi lên.
Gió thật lạnh, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng nức nở, trong mơ hồ đó, dường như Tô Mục Nhiên đã thấy một cô gái mặc đồ đỏ, đang ngồi ngay phía trước.
Cảm giác mát lạnh từ bàn chân bay thẳng tới thiên linh cái!
Thứ bẩn thỉu gì đó?
Đây mẹ nó là quỷ sao?
Tinh thần trở nên hoảng hốt.
Tô Mục Nhiên chỉ cảm thấy thân thể của chính mình đột nhiên không chịu sự khống chế.
Hắn mở hai chân, không nhịn được bước về phía "cô gái mặc đồ đỏ" kia.
"Keng!"
"Chúc mừng ngài, ngài đã bị nữ quỷ áo đỏ công kích, điểm công đức +1."
"Thỏa mãn điều kiện để mở hệ thống."
"Hệ thống đang trong quá trình kích hoạt..."
"Đúng rồi, chỗ ông có mấy cô em xinh đẹp không?"
"Mấy người anh em của tôi thích người mẫu trẻ tuổi, cho tôi mười cô em nữa nha."
"A? Chiếc du thuyền này của ông rất xinh đẹp, cho tôi hai chiếc."
"Cậu quét thẻ hay trả tiền mặt?"
"Có thể tiền trả bằng Wechat không?"
"Mời cậu tới phía sau máy vi tính để quét mã."
Nếu đoạn đối thoại này không diễn ra bên trong cửa hàng Zhizha(1), chắc chắn người mua phải là một tỉ phú.
(1) Zhizha, hay nghệ thuật giấy Đạo giáo, là một loại thủ công truyền thống được làm từ giấy, chủ yếu được sử dụng làm lễ vật trong các lễ hội và đám tang của Đạo giáo. Nó đã trở thành một yếu tố tâm linh được chấp nhận rộng rãi trong thực hành tôn giáo kể từ thời Bắc Tống, có thể nói cửa hàng Zhizha là cửa hàng giấy.
Đưa mắt nhìn người thanh niên lái chiếc Ferrari mui trần màu đỏ rời đi, Tô Mục Nhiên châm một điếu Hongtashan, lười biếng ngồi ở cửa phơi nắng mặt trời.
Năm nay Tô Mục Nhiên hai mươi tuổi, cao một mét tám, ngũ quan đoan chính thanh tú.
Vào năm hắn học cấp ba, khi kỳ thi đại học sắp tới thì hắn bỏ học, bắt đầu kinh doanh cửa hàng Zhizha này.
Cửa hàng Zhizha này là do ông nội đã qua đời của hắn truyền thừa lại.
Cửa hàng có mặt tiền nho nhỏ này là tâm huyết suốt nửa đời của ông cụ, ngày ông cụ ra đi chỉ có một lời trăn trối duy nhất... Chính là muốn hắn phải kế thừa cửa hàng này, ngàn vạn lần không nên bôi nhọ tên tuổi "Đệ tử Long Hổ Sơn đời thứ sáu mươi sáu" Tô Mục Nhiên.
Tô Mục Nhiên vẫn luôn quản lý cửa hàng này.
Nhưng cái tên tuổi "Đệ tử Long Hổ Sơn đời thứ sáu mươi sáu" kia, Tô Mục Nhiên trực tiếp cho rằng đó là tưởng tượng của ông cụ trước khi chết.
Về phần việc làm ăn của cửa hàng nhỏ?
Mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng không quá kém, có thể thoải mái duy trì kế sinh nhai.
Hơn nữa hiện nay còn có tin đồn tất cả khu vực phụ cận phải di dời, mà cửa hàng Zhizha này có tổng cộng hai tầng, nếu thật sự bị phá hủy đồng nghĩa với “một đêm chợt giàu”!
Hủy đi.
Đây cũng là chuyện bất khả kháng, cũng không thể tính là làm trái với di chúc của ông cụ, đúng không?
Hút thuốc xong, Tô Mục Nhiên lại đi vào trong cửa hàng.
Ngả người dựa vào ghế, hắn cầm điện thoại di động lên, bắt đầu đọc tiểu thuyết.
Khoảng chừng năm giờ chiều, một người đàn ông trung niên mặc âu phục phẳng phiu mang theo cặp công văn đi vào cửa hàng Zhizha.
"Chào cậu, xin hỏi Trương Trường Xuân có đây không?"
Trương Trường Xuân chính là ông cụ đã nhận nuôi Tô Mục Nhiên, có người nói ông cụ đã nhặt được Tô Mục Nhiên ở ven đường trong một ngày gió tuyết bão bùng, lúc đó Tô Mục Nhiên chỉ mới nửa tuổi được bọc trong chăn, mà bên cạnh hắn còn có một tờ giấy.
Trên tờ giấy có viết: Tô Mục Nhiên, ngày 29 tháng 2 năm 1995.
Tìm ông cụ?
Tô Mục Nhiên vội vã để điện thoại di động xuống, đứng lên nói: "Ông nội đã đi từ ba năm trước rồi."
"Chú Trường Xuân đi rồi?"
Người đàn ông trung niên kinh ngạc nói: "Ông ấy đi đâu vậy?"
Sau đó, hắn ta kịp phản ứng lại, lập tức chuyển giọng: "Cháu là tiểu Nhiên đúng không? Đã lớn như vậy rồi cơ à?"
Thấy vẻ mặt Tô Mục Nhiên tràn đầy nghi ngờ, người đàn ông cười nói: "Chú cũng là người đã đi ra từ Trương gia thôn, tên Trương Đại Niên, năm đó khi chú rời đi cháu mới 6 tuổi, gần đây chú có quay về thôn, từ đó mới biết chú Trường Xuân cũng đã chuyển ra ngoài... Không nghĩ tới... Ôi, tiểu Nhiên à, cháu phải nén bi thương…"
Tô Mục Nhiên nhìn rất thoáng, cũng có một chút ấn tượng với Trương Đại Niên, cười nói: "Không sao đâu chú Đại Niên, chú tìm ông nội có việc gì sao?"
Trương Đại Niên muốn nói lại thôi, quan sát toàn thân Tô Mục Nhiên vài lần, trầm ngâm nói: "Tiểu Nhiên, cháu đã học được mấy phần bản lĩnh của ông nội cháu rồi?"
"Trò giỏi hơn thầy."
Tô Mục Nhiên hiểu sai, thuận miệng nói: "Bản lãnh của cháu còn mạnh hơn ông nội cháu nhiều."
Giấy Zhizha ông nội làm toàn sử dụng kỹ thuật thủ công.
Thế nhưng sau khi được truyền tới tay Tô Mục Nhiên, có nhiều thứ đã có thể sản xuất theo dây chuyền, trực tiếp tới xưởng làm đơn đặt hàng có thể làm ra mấy món đồ trông rất sống động, tỷ như... có em gái xinh xắn lanh lợi, có phụ nữ đầy đặn nóng bỏng, có kiểu Nhật Bản, cũng có kiểu Âu Mĩ.
Thậm chí còn có "minh tinh theo yêu cầu" nữa.
Trương Đại Niên cũng hiểu sai.
Hắn ta chỉ cho rằng Tô Mục Nhiên đang khoác lác, nhưng dù tên Tô Mục Nhiên này chỉ mới học được ba bốn phần bản lĩnh của chú Trường Xuân cũng đã quá đủ rồi.
Hắn ta nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhiên, chú đã dốc sức làm ăn ở thành Linh Châu nhiều năm như vậy, cũng có thể coi là sự nghiệp thành công, chỉ có điều... gần đây trên công trường hay xảy ra một số chuyện, trêu chọc phải một số thứ không sạch sẽ, chú hi vọng cháu có thể đến đó lập đàn làm lễ cúng."
Tô Mục Nhiên ngẩn người.
Làm lễ cúng?
Khi ông cụ còn tại thế cũng đã làm chuyện này không ít lần, năm đó ở Trương gia thôn, ông cụ có thể tính là người nổi tiếng trong phạm vi mười dặm tám thôn, nhưng bản thân mình... làm gì biết làm pháp?
"Chú Đại Niên, người trong thành... cũng tin mấy thứ mê tín đó sao?"
Tô Mục Nhiên đang nghĩ xem phải làm sao mới có thể cự tuyệt một cách uyển chuyển nhất thì Trương Đại Niên lại mở miệng, nói: "Tiểu Nhiên, cháu yên tâm đi, thù lao không ít đâu, một vạn tệ này xem như là tiền đặt cọc, chỉ cần cháu có thể giải quyết chuyện này giúp chú, chú sẽ trả cháu thêm hai vạn nữa."
"Được!"
Lời từ chối bị Tô Mục Nhiên mạnh mẽ nuốt xuống.
"Đây là danh thiếp của chú, đợi tối nay cháu chuẩn bị xong xuôi rồi thì gọi điện thoại cho chú, chú sẽ cho người tới đón cháu."
Trương Đại Niên nhận một cuộc điện thoại, sau đó hấp tấp đặt một vạn tệ xuống, rồi lại vội vàng lái chiếc Audi của hắn rời khỏi cửa hàng.
"Chậc chậc."
"Xem ra, mấy năm này chú Đại Niên thực sự kiếm được rất nhiều tiền."
"Chỉ là lập đàn làm phép thôi mà, chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao? Ba vạn, đây chính là lợi nhuận thuần trong nửa năm của cửa hàng Zhizha!"
Tô Mục Nhiên động tâm.
"Làm việc phải làm cho đủ bộ, mình nhớ trước đây ông cụ có để lại một bộ trang bị..." Hắn đâm đầu đi thẳng lên tầng hai, lục tung lên, cuối cùng hắn tìm được một chiếc rương da cũ nát từ trong ngăn kéo.
Trong chiếc rương này có đặt một cặp thiết kiếm loang lỗ, một bộ đồ bát quái đen vàng đan xen, còn có vương miệng của vua, váy vuông, giày đỏ, cùng với một ấn nhỏ hình vuông, gỗ cũng không phải gỗ mà sắt cũng không phải sắt.
"Trang bị đã có, nhưng phải cúng bái hành lễ như thế nào đây?"
Tô Mục Nhiên mang theo cái rương xuống tầng, mở máy vi tính ra tìm mấy bộ phim bắt ma trừ tà để nghiên cứu.
Vừa xem đã khiến hắn mê li.
Lúc mười một giờ, Trương Đại Niên gọi điện thoại tới.
"Chú Đại Niên, chú qua đây đi, cháu đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ cần thiết rồi."
Khoảng chừng hơn hai mươi phút sau.
Một chiếc xe Audi đậu phía trước cửa hàng Zhizha.
Tô Mục Nhiên đang mặc Đạo bào bát quái, đầu đội vương miệng của vua, chân đạp già đỏ, bên thắt lưng còn có treo một cái ấn vuông, trên tay hắn còn đang cầm một thanh thiết kiếm rỉ sét loang lỗ đi ra khỏi cửa hàng Zhizha.
"Tô tiên sinh, tổng giám đốc Trương để tôi tới đón cậu."
Trương Đại Niên không tới, lái xe là một tài xế chừng ba mươi tuổi, tài xế thấy dáng vẻ của Tô Mục Nhiên ánh mắt không khỏi lóe lên.
Trong lòng lại đang oán thầm: "Tuổi còn trẻ như vậy đã là đạo sĩ? Không phải là tên lừa gạt đó chứ?"
Khóa chặt cửa.
Ngồi trên xe.
Tài xế nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy Tô Mục Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dạng thế ngoại cao nhân, trong lòng càng thêm khinh bỉ hắn hơn.
"Giả vờ?"
"Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi, chờ khi đến địa điểm rồi, nói không chừng cậu sẽ sợ đến đái ra quần."
Tài xế nào biết rằng...
Tô Mục Nhiên thật sự là đang giả bộ.
Ừm.
Không quan tâm chuyện lát nữa phải làm thế nào, cứ làm ra vẻ cao nhân đường hoàng trước rồi lại nói tiếp.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, chiếc Audi đã rời khỏi thành phố, đi vào một công trường ở vùng ngoại thành.
Trong công trường tối đen như mực.
Xe Audi ngừng lại.
Tô Mục Nhiên đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe vừa cười hỏi: "Tổng giám đốc Trương của mấy ông... Ôi, mả mẹ nó, ông đi đâu vậy?"
Xe Audi quay đầu, chạy như bay không thấy tung tích đâu nữa.
Trương Đại Niên lại gọi điện thoại tới.
"Tiểu Nhiên à, cháu đến công trường rồi đúng không? Chuyện trong công trường xin trông cậy vào cháu."
"Chú Đại Niên, chú đang ở đâu? Người trong công trường đâu hết rồi?"
"Xế chiều hôm nay trong công trường lại xảy ra chuyện, công nhân tạm thời nghỉ hết rồi, chú đang ở cục cảnh sát, sẽ tới đó ngay thôi."
Một trận tiếng tút tút tút truyền đến.
Tô Mục Nhiên thầm chửi một câu, nhìn lướt qua di động.
23.59 phút.
Keng!
Trên điện thoại di động đột nhiên hiện lên một tin tức.
"Chiều ngày 13 tháng 9 năm 2018, trong một công trường ở vùng ngoại ô có một cô gái té lầu tử vong, các ban ngành có liên quan đang điều tra nguyên nhân cụ thể về cái chết..."
"..."
Tô Mục Nhiên chỉ cảm thấy sợ tới nổi da gà.
Ô ô ô ô ~~~
Đột nhiên, gió nổi lên.
Gió thật lạnh, trong gió mơ hồ truyền đến tiếng nức nở, trong mơ hồ đó, dường như Tô Mục Nhiên đã thấy một cô gái mặc đồ đỏ, đang ngồi ngay phía trước.
Cảm giác mát lạnh từ bàn chân bay thẳng tới thiên linh cái!
Thứ bẩn thỉu gì đó?
Đây mẹ nó là quỷ sao?
Tinh thần trở nên hoảng hốt.
Tô Mục Nhiên chỉ cảm thấy thân thể của chính mình đột nhiên không chịu sự khống chế.
Hắn mở hai chân, không nhịn được bước về phía "cô gái mặc đồ đỏ" kia.
"Keng!"
"Chúc mừng ngài, ngài đã bị nữ quỷ áo đỏ công kích, điểm công đức +1."
"Thỏa mãn điều kiện để mở hệ thống."
"Hệ thống đang trong quá trình kích hoạt..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.