Chương 2
Tạ Lạp Các Đích Tuyết
09/11/2022
Đại hôn năm đó, thật ra không phải lần đầu tiên ta và Dung Trạch gặp nhau.
Lúc ta còn nhỏ, Thuỵ quốc vẫn chưa suy tàn, thế lực lớn mạnh, tới mức mà Xương quốc phải phái người sứ giả tới để cầu mối giao hoà hai nước.
Vị sứ giả đó chính là hắn. Lúc đó hắn không phải Dung Trạch, Dung Trạch là tên huynh trưởng của hắn.
Hắn là sứ giả mấy năm bị ta la mắng đánh đập, sau đó quay về Xương quốc, không biết hắn đã làm thế nào mà có thể thay thế thân phận của huynh trưởng, trở thành quân vương của một nước.
Ta không thể biết hết được thủ đoạn của hắn ta là gì, cũng giống như cho đến tận bây giờ ta cũng không hiểu tại sao năm đó hắn có thể trà trộn vào hoàng cung Thuỵ quốc.
Có điều những chuyện này không còn quan trọng nữa, hắn ở trước cổng điện Trường Lạc véo cằm ta bầm tím, chính là để nói cho ta biết, hắn cực kì ghét bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của ta.
Vì thế, khi hắn vừa mới buông cằm ta ra, ta cố chịu đựng cảm giác đau nhói truyền đến từ vết thương đang rướm máu ở đầu gối rồi đứng dậy, đạp vào cung nữ đã ức hiếp ta nhiều ngày qua, khiến nàng ta ngã rạp xuống đất, sau đó dẫm chân lên ngực nàng ta như muốn nghiền nát nó ra.
Cung nữ đó thậm chí còn không dám rên rỉ.
Dung Trạch đứng một bên vỗ tay cười lớn.
Vào lúc đó, ta mới phát hiện, Dung Trạch chính là một kẻ điên.
Hoặc có thể lúc nhỏ đã từng bị ta lăng nhục nên bây giờ hắn thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ta.
Hắn còn nói với ta, nàng là công chúa, nàng có thể làm gì cũng được.
Con người này có bệnh, mà ta cứ phải ở cạnh phát bệnh cùng với hắn. Bởi vì chỉ có dựa vào hắn ta mới có thể sống tiếp ở chốn thâm cung này.
Lúc ta còn nhỏ, Thuỵ quốc vẫn chưa suy tàn, thế lực lớn mạnh, tới mức mà Xương quốc phải phái người sứ giả tới để cầu mối giao hoà hai nước.
Vị sứ giả đó chính là hắn. Lúc đó hắn không phải Dung Trạch, Dung Trạch là tên huynh trưởng của hắn.
Hắn là sứ giả mấy năm bị ta la mắng đánh đập, sau đó quay về Xương quốc, không biết hắn đã làm thế nào mà có thể thay thế thân phận của huynh trưởng, trở thành quân vương của một nước.
Ta không thể biết hết được thủ đoạn của hắn ta là gì, cũng giống như cho đến tận bây giờ ta cũng không hiểu tại sao năm đó hắn có thể trà trộn vào hoàng cung Thuỵ quốc.
Có điều những chuyện này không còn quan trọng nữa, hắn ở trước cổng điện Trường Lạc véo cằm ta bầm tím, chính là để nói cho ta biết, hắn cực kì ghét bộ dạng nhẫn nhục chịu đựng của ta.
Vì thế, khi hắn vừa mới buông cằm ta ra, ta cố chịu đựng cảm giác đau nhói truyền đến từ vết thương đang rướm máu ở đầu gối rồi đứng dậy, đạp vào cung nữ đã ức hiếp ta nhiều ngày qua, khiến nàng ta ngã rạp xuống đất, sau đó dẫm chân lên ngực nàng ta như muốn nghiền nát nó ra.
Cung nữ đó thậm chí còn không dám rên rỉ.
Dung Trạch đứng một bên vỗ tay cười lớn.
Vào lúc đó, ta mới phát hiện, Dung Trạch chính là một kẻ điên.
Hoặc có thể lúc nhỏ đã từng bị ta lăng nhục nên bây giờ hắn thích nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ta.
Hắn còn nói với ta, nàng là công chúa, nàng có thể làm gì cũng được.
Con người này có bệnh, mà ta cứ phải ở cạnh phát bệnh cùng với hắn. Bởi vì chỉ có dựa vào hắn ta mới có thể sống tiếp ở chốn thâm cung này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.