Dung Sắc

Chương 3

Tạ Lạp Các Đích Tuyết

09/11/2022

Đêm hôm đó, là lần đầu tiên Dung Trạch bước vào tẩm cung của ta, hắn ép ta xuống chiếc thạp nhỏ, trằn trọc suốt cả một đêm.

Hắn vừa cắn cổ ta, vừa lẩm bẩm: “Cao Nhược Vân, năm đó nàng đối với ta thế nào, còn nhớ không?”

Ta cười khúc khích, một tay túm tóc hắn, một tay gãi sống lưng hắn: “Để ta nghĩ xem…, thì chỉ là đá vào bụng bệ hạ, vặn cánh tay bệ hạ, kéo tóc bệ hạ…”

Những lời tiếp theo đều bị hắn nuốt chửng. Môi và lưỡi của ta và hắn như cuốn lấy nhau, giống như đang ở trên giường, hai cơ thể hoà vào làm một, có cảm giác như đang đánh nhau, nhưng cũng giống như đang giao hoan, nhưng nói cho cùng càng giống với hai con dã thú đang cắn xé nhau, thề là sẽ phải cắn được thịt của đối phương, đến cuối cùng chỉ làm hại đến răng của bản thân, đúng là lợi bất cập hại.

Xong chuyện, Dung Trạch dịu dàng đưa tay vuốt ve dấu răng hắn để lại trên khuôn mặt ta nhưng lời nói lại không chút lưu tình: “Nàng sẽ không có danh phận, mãi mãi không có.”

“Người nghĩ là ta cần ư?” Ta cười mà lục phủ ngũ tạng đau nhói, đối diện với đôi mắt dài đang nheo lại của hắn, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Thậm chí đến cả địa vị hoàng hậu của Xương quốc người, ta còn không để vào mắt.”

Ngày hôm sau, mọi người trong cung đều đã biết, vị quân vương anh minh của bọn họ đã lâm hạnh nàng công chúa đang sống tạm bợ qua ngày của triều trước, không có ban thưởng, không có phần vị, nhưng lại để lại một câu khiến cho tất cả mọi người đều không dám ngỗ ngược với nàng.

Một câu nói qua loa hời hợt, rất ít người cho rằng là thật, cũng chỉ có ta dám lấy chiếc “lông gà” đó làm lệnh tiễn, một tay tóm lấy cổ tay cung nữ đang định đánh ta, rồi thuận thế đạp vào bắp chân nàng ta.

Nàng ta ngã rầm một cái quỳ xuống đất.

“Ở đây lại sao vậy?” Dung Trạch đến thật đúng lúc, hơn nữa lại không thích cho người thông báo, mà lại thích đến một cách bất ngờ.

“Công chúa nàng ta…”

Ta buông tay ra, ngăn nàng ta lại: “Nghe nói vài ngày trước có tiến cung vài xếp lụa Vân Cẩm, ta muốn một xếp.” Ta lạnh nhạt nhìn Dung Trạch, nhếch môi khiêu khích: “Không được sao?”

Lụa Vân Cẩm chỉ được sử dụng cho các quý phi, hoàng hậu trong cung, ta đây là đang lớn gan làm càn.

Dung Trạch lại cười vô cùng vui vẻ: “Chỉ là mấy mảnh vải, nàng muốn, tất cả đều cho nàng.”



Cái gì là cầu được ước thấy, đây chính là cầu được ước thấy.

Ngày hôm sau, Minh quý phi của điện Lưu Tô tức giận đến mức ném vỡ cả mấy ly trà.

Ta không phải là không muốn tranh sủng, chính vì sự hời hợt của Dung Trạch không đáng để ta vội vàng ra tay. Chỉ là trong cung luôn lan truyền tin đồn rằng ta mê hoặc quân thượng, là một yêu nữ hoạ quốc, hại đến cả mẫu quốc của chính mình thì không nói, còn muốn tới gây hoạ cho Xương quốc của bọn họ.

Ta đều nghe thấy hết, liền cố hết sức bày ra cho bọn họ thấy được thế nào gọi là dáng vẻ của yêu nữ hoạ quốc mê hoặc quân vương.

Ba tháng liền, Dung Trạch nghỉ ngơi ở tẩm cung của ta, còn bỏ lỡ mất vài buổi thượng triều.

Ta không đòi hỏi được ban thưởng, cũng không đưa ra yêu cầu gì, chỉ thích cắn vài vết trên mặt và trên cổ hắn để văn võ bá quan trong triều đều nhìn thấy rõ, trong thân tâm thánh thượng anh minh thần võ của bọn họ rốt cuộc đức hạnh là cái gì?

Dung Trạch không một chút khó chịu, lúc ta cắn hắn, hắn còn vui vẻ nheo mắt lại tận hưởng, lúc tâm trạng vui vẻ còn hỏi ta có phải thật sự muốn hắn làm một hôn quân không.

Ta liếm giọt mồ hôi trên đầu mũi hắn: “Ta muốn bệ hạ làm, bệ hạ có làm không?”

Hắn nhéo da thịt mềm mại quanh eo ta, hừ một cái rồi cười: “Những lúc thế này, nàng nói gì ta đều làm.”

Những lúc thế này, chính là thời điểm này.

Ở trên giường thì lời gì hắn cũng có thể nói ra, nhưng khi mặc lại y phục, bước xuống giường lại là một nhân mô cẩu dạng.

Dung Trạch không thể làm được một hôn quân, cũng giống như phụ hoàng của ta không thể làm nổi một minh quân.

Không có bất kì một vị minh quân nào, mà khi nữ nhi của mình được sinh ra đã quyết định, bồi dưỡng thành một thiên tài đi câu dẫn nam nhân, sau đó dâng lên giường của một quân vương nước khác, làm sao chổi của nước đó.



Năm ấy, ta đã cảm thấy ý nghĩ đó quả là thật nực cười và hoang đường, giống như việc ông ấy ngày ngày uống đan dược để cầu mong được trường sinh bất lão. Nhưng Dung Trạch đã cướp đoạt giang sơn của Cao gia ta, ta trở thành món đồ chơi trong tay Dung Trạch. Thỉnh thoảng ta lại ngẩn ngơ liệu có phải phụ hoàng ta mới là thiên tài có khả năng dự đoán trước tương lai.

Đại Xương quốc của Dung Trạch không hề ngày một suy tàn giống như dự liệu của phụ hoàng, ngược lại còn ngày một phát triển, đã có dấu hiệu của một thời đại hoàng kim.

Có thể thấy, ngoài chuyện nam nữ hắn biến thái một chút thì những lúc khác đều bình thường.

Còn một vài sở thích trên giường của hắn, đã làm ta thấy hối hận vì bản thân lúc đầu đã hạ thủ quá tàn nhẫn.

Dung Trạch lúc nhỏ, không phải là Dung Trạch mà là Dung Nô, Nô trong nô lệ.

Lần đầu tiên gặp hắn, hắn khoác trên mình bộ y phục màu xanh được giặt phai cả màu, dáng người gầy gầy nhỏ nhỏ, nhưng tính cách vô cùng chính trực, tới mức làm ta muốn bẻ cong nó, tốt nhất là bẻ cong xuống bùn đất.

Hắn chính xác là đã cong người xuống, thân là hoàng tử một nước, lại cúi người trước công chúa của nước khác chào hỏi: “Tham kiến Trường Ninh công chúa.”

Giọng nói trong trẻo, đúng mực.

Hoàng huynh ta nhìn không thuận mắt, từ phía sau đạp hắn một cái, làm mặt hắn trực tiếp vùi vào trong đống bùn đất: “Cúi người làm cái gì, không biết quỳ xuống sao?”

Ta lạnh lùng liếc Cao Trường Phong: “Ta thích hắn cúi người đấy.”

Cao Trường Phong lớn hơn ta 2 tuổi, nhưng lại sợ ta, vì ta là sao chổi. Lúc này, hắn liền hậm hực thu chân lại, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Đứng dậy đi.”

Dung Nô bò dậy, thu lại ánh mắt, rồi cúi người chào ta.

Ta phớt lờ hắn, quay người trở về tẩm cung.

Từ đó về sau, mỗi lần thấy ta, hắn đều cúi người một cách rất đúng mực, như thể đang bái lạy một người nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dung Sắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook