Chương 3: Chương 1.2
seal heart
12/01/2016
- Nãi nãi, đại hoàng huynh phá Chi nhi với tẩu tẩu
- Tiểu Nhật, sao tiểu tử nhà con lại bắt nạt hoàng muội đáng yêu như thế này chứ- Hoàng thái hậu mang giọng điệu trách mắng nhưng ánh mắt bà rất hiền từ.
- Nãi nãi, Tiểu Nhật chỉ là vừa luyện kiếm với nhị đệ xong, muốn đến ôm phu nhân của Tiểu Nhật thì Chi nhi phản ứng dữ dội như vậy, Tiểu Nhật không có phá muội muội- Minh Nhật vừa ôm tiểu hài nhi vừa nói
- Nãi nãi , tẩu tẩu tập đi, gần đến chỗ Chi nhi thì đại hoàng huynh đột nhiên ôm tẩu tẩu, cả ngày huynh ý dính với tẩu tẩu, có mỗi tý thời gian huynh ý luyện kiếm Chi nhi mới được chơi với tẩu. Không biết đâu Châu nhi muốn được chơi với tẩu tẩu, muốn được ngủ với tẩu tẩu , muốn ôm tẩu tẩu , không biết đâu, không biết đâu - Trúc Chi bắt đầu làm nũng
- Tiểu Hạo con dỗ muội muội của con đi , ai gia không dỗ được đâu - Hoàng thái hậu biết khi tiểu tổ tông này bắt đầu làm nũng thì bà sẽ đầu hàng vô điều kiện, người con bé sợ nhất là đại hoàng huynh nhưng người mà nó nghe lời nhất lại chính là nhị hoàng huynh.
Hạo Nhiên bước đến bên cạnh Trúc Chi, nói nhỏ vài câu với cô bé. Ánh mắt cô bé sảng rực lên, cái miệng nhỏ xinh cười rực rỡ như ánh ban mai .
- Huynh nhớ nha - Xong cô bé chạy ra ngoài
- Nhị đệ, đệ nói gì mà Chi nhi nghe ngay vậy - đợi bóng dáng Trúc Chi khuất sau cánh cửa, Minh Nhật lên tiếng hỏi
- Đúng đấy, con nói gì vậy, nói cho ai gia nghe với
- Con không nói gì nhiều, chỉ bảo tiểu muội là cứ ra ngoài chơi đi, tối nay muội ý sẽ được ngủ với tẩu tẩu- Hạo Nhiên cười vô lại
- Đệ đã hỏi qua ta rồi sao- Minh Nhật mặt lạnh nói
- Thôi mà hoàng huynh, đừng nhỏ mọn thể , huynh nhường muội ý một đêm thôi, đằng nào sau này tẩu ý ngủ với một mình huynh thôi mà- Hạo Nhiên nói
- Đúng đó tiểu Nhật, ai gia thấy tiểu Hạo nói đúng đấy- Hoàng thái hậu xen vào
Minh Nhật suy nghĩ một hồi, hết nhìn tiểu hài nhi rồi đến nhìn nãi nãi và đệ đệ. Một lâu sau, cậu gật đầu đồng ý
- Được rồi, đưa Băng Nhi cho ai gia, hai con đi luyện kiếm tiếp đi- ôm tiểu hài nhi xinh xắn vào lòng, nhìn bóng hai tiểu hài tử khuất sau cánh cửa, bà thở dài nhìn tiểu hài nhi trong lòng- Băng Nhi, ai gia bắt buộc phải xa con rồi, đó là tốt cho con thôi.
- N...nãi...nãi nãi - miệng nhỏ xinh xắn bập bẹ nói vài từ không rõ mấy nhưng Hoàng thái hậu lại hiểu được. Miệng bà nở một nụ cười nhưng nước mắt lại không nghe lời tuôn rơi.
- Đúng nãi nãi, cuối cùng ai gia cũng là người nghe từ đầu tiên của con, Băng Nhi, xa ai gia con phải bảo vệ bản thân thật tốt, ai gia biết con không phải là một đứa trẻ bình thường nên con cũng sẽ biết bảo vệ mình đúng không- bà nói mà nước mắt bà vẫn không nghe lời ngừng rơi, ôm chặt tiểu hài nhi trong lòng , từ nay bà sẽ không được nhìn thấy tiểu hài nhi luôn cười này rồi.
////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách kí ức ///////////////
- Hoàng thái hậu, đêm khuya nô tỳ lén lút vào tẩm cung của người là tội nặng nhưng mong người nghe nô tỳ nói trước- một tiểu cung nữ quỳ gối bên gường của hoàng thái hậu nói.
Hoàng thái hậu phất tay ý bảo cô ta nói. Đêm nay bà đang ngủ thì nghe thấy tiếng động, mở mắt ra thì thấy tiểu cung nữ này lén lút đến bên bàn trang điểm của bà làm gì đó mờ ám. Bà cầm con dao nhỏ luôn cầm theo người lén lút ra đằng sau cô ta. Đến gần bà nhận ra đó là tiểu cung nữ thân cận của hoàng hậu không thì bà đã cho cô ta một đao rồi.
- Hoàng thái hậu, hoàng hậu nhờ nô tỳ đem cái này cho người- cung nữ lấy từ trong ngực áo ra một phong thư đưa cho bà.
- Hoàng hậu đưa? nó có việc gì sao?- bà giật mình khi đứa con dâu này lại đưa thư cho bà. Không biết chuyện gì không thể nói miệng.- sao nó không trực tiếp nói với ai gia mà phải đưa thư?
- Việc này...việc này...hoàng hậu...hoàng hậu...hoàng...- Tiểu cung nữ ấp úng, muốn nói nhưng lại không dám
- Ai gia ra lệnh cho ngươi nói, không ta trực tiếp chém ngươi- bà mặt lạnh đi. Mấy ngày nay hoàng hậu có cái gì đó rất lạ, từ khi hoàng nhi chết đi nó vẫn cứ im lặng như vậy, không ăn không uống, không nói không cười, đã thế còn không gặp hài nhi của nó. Chuyện này tất có ẩn tình.
- Dạ ... dạ... nô... nô tỳ nói - Tiểu cung nữ bị khí thế của bà doạ nên không thể không nói- Hoàng hậu không nói được nữa, người nói với nô tỳ nếu người có mệnh hệ gì thì hãy đưa bức thư này cho Hoàng thái hậu
- Cái gì, ngươi nói hoàng hậu không nói được, làm sao lại bị như thế?- bà sửng sốt khi nghe thấy tiểu cung nữ nói vậy
- Nô tỳ không biết nhưng hoàng hậu không ăn được gì, ăn bao nhiêu ói ra bấy nhiêu, mong hoàng thái hậu tha cho nô tỳ
- Ngươi đi đi, ai gia biết rồi
Đợi khi trong tẩm cung chỉ còn mình bà, bà mở bức thư ra xem. Đọc xong thì sắc mặt bà không thể hình dung bằng từ tốt mà phải là cực tệ. Vò nát bức thư, bà căm hận nói:
- Nghiệt chủng, ngươi muốn có cái ngôi vị đó đến vậy sao? Ngay cả ca ca cũng nhẫn tâm xuống tay, ngưới thật không bằng loài lang thú- Từ trạng thái uất hận, khuôn mặt bà hiện lên vẻ lo lắng cùng nghi hoặc- Băng nhi gặp nguy hiểm sao? Sao hoàng hậu lại bảo đưa nó đi xa khỏi nơi này một thời gian
////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách tương lai ///////////////
Hoàng thái hậu nhớ lại buổi tối hôm qua gặp cung nữ đó. Đến khi Bảo Tri đến bên bà lúc nào bà cũng không biết. Đứng bên cạnh Hoàng thái hậu một lúc, Bảo Tri cũng phá vỡ sự im lặng này.
- Hoàng thái hậu, người có việc gì phiền lòng sao, có thể cho Tri nhi biết không?
- Tri nhi, nếu có một ngày ngươi bắt buộc phải rời xa ai gia, ngươi có đi không?- suy nghĩ một hồi hoàng thaí hậu hỏi Bảo Tri
- Nếu có ngày đó, Tri nhi vẫn sẽ ở bên người- Bảo Tri trả lời ngay
- Nhưng nếu điều đó lại là tốt cho ta thì ngươi có đi không
- Nếu đó là tốt cho hoàng thái hậu thì Tri nhi sẽ đi. Nhưng sao người lại hỏi như vậy, chẳng nhẽ có việc gì sao?- Bảo Tri nghi ngờ thái độ hôm nay của hoàng thái hậu
Hoàng thái hậu không nói mà đưa cho Tri nhi một mẫu giấy. Đọc xong mẫu giấy, đọc xong cô kinh ngạc ngẩng đầu lên
- Tại sao phải làm vậy ạ?
- Ngươi không cần hỏi, cứ làm theo lệnh của ta thôi
- Dạ nô tỳ tuân mệnh
- Tiểu Nhật, sao tiểu tử nhà con lại bắt nạt hoàng muội đáng yêu như thế này chứ- Hoàng thái hậu mang giọng điệu trách mắng nhưng ánh mắt bà rất hiền từ.
- Nãi nãi, Tiểu Nhật chỉ là vừa luyện kiếm với nhị đệ xong, muốn đến ôm phu nhân của Tiểu Nhật thì Chi nhi phản ứng dữ dội như vậy, Tiểu Nhật không có phá muội muội- Minh Nhật vừa ôm tiểu hài nhi vừa nói
- Nãi nãi , tẩu tẩu tập đi, gần đến chỗ Chi nhi thì đại hoàng huynh đột nhiên ôm tẩu tẩu, cả ngày huynh ý dính với tẩu tẩu, có mỗi tý thời gian huynh ý luyện kiếm Chi nhi mới được chơi với tẩu. Không biết đâu Châu nhi muốn được chơi với tẩu tẩu, muốn được ngủ với tẩu tẩu , muốn ôm tẩu tẩu , không biết đâu, không biết đâu - Trúc Chi bắt đầu làm nũng
- Tiểu Hạo con dỗ muội muội của con đi , ai gia không dỗ được đâu - Hoàng thái hậu biết khi tiểu tổ tông này bắt đầu làm nũng thì bà sẽ đầu hàng vô điều kiện, người con bé sợ nhất là đại hoàng huynh nhưng người mà nó nghe lời nhất lại chính là nhị hoàng huynh.
Hạo Nhiên bước đến bên cạnh Trúc Chi, nói nhỏ vài câu với cô bé. Ánh mắt cô bé sảng rực lên, cái miệng nhỏ xinh cười rực rỡ như ánh ban mai .
- Huynh nhớ nha - Xong cô bé chạy ra ngoài
- Nhị đệ, đệ nói gì mà Chi nhi nghe ngay vậy - đợi bóng dáng Trúc Chi khuất sau cánh cửa, Minh Nhật lên tiếng hỏi
- Đúng đấy, con nói gì vậy, nói cho ai gia nghe với
- Con không nói gì nhiều, chỉ bảo tiểu muội là cứ ra ngoài chơi đi, tối nay muội ý sẽ được ngủ với tẩu tẩu- Hạo Nhiên cười vô lại
- Đệ đã hỏi qua ta rồi sao- Minh Nhật mặt lạnh nói
- Thôi mà hoàng huynh, đừng nhỏ mọn thể , huynh nhường muội ý một đêm thôi, đằng nào sau này tẩu ý ngủ với một mình huynh thôi mà- Hạo Nhiên nói
- Đúng đó tiểu Nhật, ai gia thấy tiểu Hạo nói đúng đấy- Hoàng thái hậu xen vào
Minh Nhật suy nghĩ một hồi, hết nhìn tiểu hài nhi rồi đến nhìn nãi nãi và đệ đệ. Một lâu sau, cậu gật đầu đồng ý
- Được rồi, đưa Băng Nhi cho ai gia, hai con đi luyện kiếm tiếp đi- ôm tiểu hài nhi xinh xắn vào lòng, nhìn bóng hai tiểu hài tử khuất sau cánh cửa, bà thở dài nhìn tiểu hài nhi trong lòng- Băng Nhi, ai gia bắt buộc phải xa con rồi, đó là tốt cho con thôi.
- N...nãi...nãi nãi - miệng nhỏ xinh xắn bập bẹ nói vài từ không rõ mấy nhưng Hoàng thái hậu lại hiểu được. Miệng bà nở một nụ cười nhưng nước mắt lại không nghe lời tuôn rơi.
- Đúng nãi nãi, cuối cùng ai gia cũng là người nghe từ đầu tiên của con, Băng Nhi, xa ai gia con phải bảo vệ bản thân thật tốt, ai gia biết con không phải là một đứa trẻ bình thường nên con cũng sẽ biết bảo vệ mình đúng không- bà nói mà nước mắt bà vẫn không nghe lời ngừng rơi, ôm chặt tiểu hài nhi trong lòng , từ nay bà sẽ không được nhìn thấy tiểu hài nhi luôn cười này rồi.
////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách kí ức ///////////////
- Hoàng thái hậu, đêm khuya nô tỳ lén lút vào tẩm cung của người là tội nặng nhưng mong người nghe nô tỳ nói trước- một tiểu cung nữ quỳ gối bên gường của hoàng thái hậu nói.
Hoàng thái hậu phất tay ý bảo cô ta nói. Đêm nay bà đang ngủ thì nghe thấy tiếng động, mở mắt ra thì thấy tiểu cung nữ này lén lút đến bên bàn trang điểm của bà làm gì đó mờ ám. Bà cầm con dao nhỏ luôn cầm theo người lén lút ra đằng sau cô ta. Đến gần bà nhận ra đó là tiểu cung nữ thân cận của hoàng hậu không thì bà đã cho cô ta một đao rồi.
- Hoàng thái hậu, hoàng hậu nhờ nô tỳ đem cái này cho người- cung nữ lấy từ trong ngực áo ra một phong thư đưa cho bà.
- Hoàng hậu đưa? nó có việc gì sao?- bà giật mình khi đứa con dâu này lại đưa thư cho bà. Không biết chuyện gì không thể nói miệng.- sao nó không trực tiếp nói với ai gia mà phải đưa thư?
- Việc này...việc này...hoàng hậu...hoàng hậu...hoàng...- Tiểu cung nữ ấp úng, muốn nói nhưng lại không dám
- Ai gia ra lệnh cho ngươi nói, không ta trực tiếp chém ngươi- bà mặt lạnh đi. Mấy ngày nay hoàng hậu có cái gì đó rất lạ, từ khi hoàng nhi chết đi nó vẫn cứ im lặng như vậy, không ăn không uống, không nói không cười, đã thế còn không gặp hài nhi của nó. Chuyện này tất có ẩn tình.
- Dạ ... dạ... nô... nô tỳ nói - Tiểu cung nữ bị khí thế của bà doạ nên không thể không nói- Hoàng hậu không nói được nữa, người nói với nô tỳ nếu người có mệnh hệ gì thì hãy đưa bức thư này cho Hoàng thái hậu
- Cái gì, ngươi nói hoàng hậu không nói được, làm sao lại bị như thế?- bà sửng sốt khi nghe thấy tiểu cung nữ nói vậy
- Nô tỳ không biết nhưng hoàng hậu không ăn được gì, ăn bao nhiêu ói ra bấy nhiêu, mong hoàng thái hậu tha cho nô tỳ
- Ngươi đi đi, ai gia biết rồi
Đợi khi trong tẩm cung chỉ còn mình bà, bà mở bức thư ra xem. Đọc xong thì sắc mặt bà không thể hình dung bằng từ tốt mà phải là cực tệ. Vò nát bức thư, bà căm hận nói:
- Nghiệt chủng, ngươi muốn có cái ngôi vị đó đến vậy sao? Ngay cả ca ca cũng nhẫn tâm xuống tay, ngưới thật không bằng loài lang thú- Từ trạng thái uất hận, khuôn mặt bà hiện lên vẻ lo lắng cùng nghi hoặc- Băng nhi gặp nguy hiểm sao? Sao hoàng hậu lại bảo đưa nó đi xa khỏi nơi này một thời gian
////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách tương lai ///////////////
Hoàng thái hậu nhớ lại buổi tối hôm qua gặp cung nữ đó. Đến khi Bảo Tri đến bên bà lúc nào bà cũng không biết. Đứng bên cạnh Hoàng thái hậu một lúc, Bảo Tri cũng phá vỡ sự im lặng này.
- Hoàng thái hậu, người có việc gì phiền lòng sao, có thể cho Tri nhi biết không?
- Tri nhi, nếu có một ngày ngươi bắt buộc phải rời xa ai gia, ngươi có đi không?- suy nghĩ một hồi hoàng thaí hậu hỏi Bảo Tri
- Nếu có ngày đó, Tri nhi vẫn sẽ ở bên người- Bảo Tri trả lời ngay
- Nhưng nếu điều đó lại là tốt cho ta thì ngươi có đi không
- Nếu đó là tốt cho hoàng thái hậu thì Tri nhi sẽ đi. Nhưng sao người lại hỏi như vậy, chẳng nhẽ có việc gì sao?- Bảo Tri nghi ngờ thái độ hôm nay của hoàng thái hậu
Hoàng thái hậu không nói mà đưa cho Tri nhi một mẫu giấy. Đọc xong mẫu giấy, đọc xong cô kinh ngạc ngẩng đầu lên
- Tại sao phải làm vậy ạ?
- Ngươi không cần hỏi, cứ làm theo lệnh của ta thôi
- Dạ nô tỳ tuân mệnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.