Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Chương 10: Chương 4.1

seal heart

12/01/2016

Khi bóng dáng nàng biến mất, hắn nhìn lên ánh trăng, ngẩn người tự hỏi mình có duyên gặp lại nàng không. Bạch mã bên người hắn đang nằm nghỉ ngơi đột nhiên dựng đầu dạy nhìn về phía khu rừng. Nhận thấy sự biến đổi của nó, hắn gắng sức cầm lấy bảo kiếm bên hông, dựa vào bạch mã đưa mắt về phía đó phòng bị. Đôi mắt hắn lạnh lùng đến đáng sợ, sát khí toả ra làm người khác không dám tới gần. Khi bóng của mấy nam tử xuất hiện, nhận ra người quen, hắn buông lỏng phong bị nhưng hàn khí vẫn còn.

- Vương gia của ta ơi, ta đã bảo với ngài rồi, ba tháng một lần ngài phải kiên trì ngâm người trong nước thuốc nguyên nửa ngày, sao hôm nay ngài lại bỏ đi, ngài có biết thuốc này quý đến mức độ nào không? - nam tử mặc lục bào vừa xuống ngựa đến chỗ hắn là cằn nhằn

- Tử thần y, bổn vương đã từng nói ngươi rất giống đàn bà không- hắn khó chịu nói

- Cảm ơn lời khen của vương gia- Tử thần y cười nhạt. Hắn có một khuôn mặt yêu nghiệt, hại nước hại dân. Y thuật cao siêu, võ công cũng không kém cạnh, nhưng có phần hơi ngốc nên bị Độc Vương giài bẫy. Điều này làm hắn bị hiểu lầm là nghị đồ trong mắt sư phụ, nhiều lúc hắn than với trời hắn vô tội nhưng có ai nghe hắn.

- Ta không phải là không chữa, ta đi cưỡi ngựa một chút, ai ngờ gặp thích khách- nói đến đây ánh mắt của hắn hiện lên sát khí. Hắn mà tra ra là ai thì người đó đừng mong sống yên.

- Tứ Ảnh tham kiến chủ tử, chủ tử ngài bị thương?- người nói là nam tử mặc kim y, nhìn hắn như ánh sáng mặt trời kết hợp với khuôn mặt trẻ con kia làm siêu lòng bao nhiêu nữ tử. Hắn là cận vệ thân tín của Độc Vương-Kim Ảnh. Sau lưng hắn là hai nam một nữ. Nam nhân thứ nhất mặc xám bào, là một mật thám được huấn luyện đặc biệt, võ công xuất quỷ nhập thần, đi không ai biết, đến không ai hay. Hắn là cái bóng, đôi mắt trong tối của Độc Vương-Vô Ảnh. Nam nhân bên cạnh hắn mặc lam bào, là quân sư tài ba của Độc Vương-Hữu Ảnh. Dù võ công không được bằng Vô Ảnh nhưng chỉ có rất ít người xứng làm đối thủ của hắn. Nữ tử duy nhất ở đây mặc một bộ hồng y, dáng người cân xứng, mái tóc như thác nước được nàng cột lên bằng mảnh lụa hồng. Khuôn mặt như thiên sứ làm siêu lòng bao chàng trai. Đừng nghĩ nàng là nữ tử chân yếu tay mềm, thực chất nàng không hề thua kém ba nam tử trên. Chắn mọi người cũng tò mò về Độc vương. Hắn là người bị thương đến mức độ cử động khó khăn ở cạnh bờ suối - Phong Thiên Minh Nhật. Hắn là huyền thoại thứ hai của Phong Thiên quốc, mười lăm tuổi ra chiến trường đánh tan bộ tộc cường hãn có dã tâm xâm xâm chiếm Phong Thiên quốc. Mười tám tuổi được phong là Độc Vương. Sở dĩ hắn có cái phong hiệu này là vì hắn ra tay rất tàn độc. Người dân phong hắn là chiến thần vì mỗi lần ra chiến trường là một lần đem vinh quang về. Năm nay hắn đã hai mươi lăm tuổi đã lập nhiều chiến công hiểm hách. Hắn là phu quân lí tưởng của bao thiếu nữ, tiểu thư và quan lại. Dù vậy đến bây giờ hắn chưa có cưới ai về phủ của mình, mà hắn cũng không có gần nữ sắc trừ Hồng Ảnh. Hồng ảnh là thuộc hạ của hắn nên mọi người không có bất cứ suy nghĩ sai lệch gì nhưng bên Độc vương này toàn là mĩ nam tử. Tương truyền là Độc Vương đoạn thụ.

- Cái gì, vương gia của tôi ơi ngài có thể hay không cho ta bớt lo một chút để ta nghĩ cách cầu xin sư muội cứu ngươi a- Tử thần y lại phàn nàn

- Ta không có làm sao, huyết trùng được giải rồi- Minh Nhật lạnh nhạt nói



- Hả- Tử thần y sững người, nắm lấy tay của Minh Nhật bắt mạch. - Đúng là đã được giải, vương gia, cao nhân nào ra tay hành hiệp vậy-Tử thần y mắt sáng lên .

- Người cứu ta là một nữ tử, nàng dùng tấm lụa mỏng che mặt nên ta không nhìn được mặt nàng

- Nàng ta có đặc điểm đặc thù gì không?- Tử thần y hỏi

- Nàng mặc bạch y, bên cạnh nàng là một sủng vật màu trắng, dáng nó như cục bông

- Mặc bạch y, bên cạnh nàng là một sủng vật màu trắng, dáng nó như cục bông. Chẳng nhẽ lại là muội ấy- Tử thần y nói

- Muội ý, ý ngươi là sư muội của ngươi?- Minh Nhật hỏi

- Đúng, theo như sư phụ miêu ta về muội ý cho ta, đối chiếu với lời nói miêu tả của ngài giống y hệt. Ta học hết y thuật của sư phụ nhưng ta không có hứng với mấy con sâu ngọ nguậy đó nên ta trực tiếp bỏ. Theo như sư phụ viết thư, sư muội của ta còn giỏi hơn cả ông ý về việc chữa độc trùng. Ba năm nay ta cứ hai tháng ba lần lại đến để gặp được muội ý nhưng không được, tính muội ý cổ quái lắm, ai mà muội ý muốn gặp thì mới gặp, còn không thì trực tiếp đá người đó. Tháng trước ta có về để xem có gặp được muội ấy không thì được sư phụ nói là muội ý đã xuống núi. Ngài thật là may mắn mới gặp được muội ý đã thế còn được sư muội giải độc trùng- Tử thần y hâm mộ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Sợ, Bổn Vương Ở Đây

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook