Chương 9: Gặp lại
seal heart
12/01/2016
Trăng lên cao, mọi
thứ rơi vào một mảng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu
phá vỡ mảnh yên tĩnh đó. Ánh trăng len lói qua những tán cây, chiếu vào
một nhánh sông tạo ra từng đợt óng ánh say lòng người. Ánh trăng chiếu
lên nửa thân thể lộ ra ngoài mặt nước của một thiếu nữ. Nhìn nàng chỉ
sấp sỉ tầm mười năm mười sáu tuổi. Làn da trắng ngần, nhìn vắt ra nước.
Mái tóc đen óng xõa tuỳ ý sau lưng. Khuôn mặt thon gọn, đôi mắt to tròn
mọng nước nhìn rất đáng yêu nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, một điều làm
người ta cảm thấy đáng tiếc cho chủ nhân của nó. Đôi mắt đó làm người ta cảm thấy như là nước mùa đông, lạnh lùng, không có cảm xúc nhưng khi
nhìn kĩ người ta lại phát hiện ra một nỗi buồn trong đôi mắt đó. Mày lá
liễu càng tô điểm cho dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ.Người đó
không khác chính là Phong Nguyệt Băng Băng- cô bé mười một tuổi năm đó.
Đang tận hưởng cảm giác thoải mái do con suối mang lại thì bỗng Băng Băng nghe thấy tiếng vó ngựa chạy về bên này. Đôi mày nhíu lại, thân hình uyển chuyển nhảy lên bờ mặc y phục vào rồi nấp trên một cành cây gần đó. Xuất hiện trước mặt nàng là một con bạch mã chở trên lưng một hắc y nhân. Hắn mặc hăc bào may bằng lụa thượng hạng. Chắc hẳn hắn là con cái của gia đình quyền quý nào. Con Bạch mã đến bên bờ suối, nghiêng người cho hắn ngã xuống đất. Tên đó rên rỉ vài tiếng rồi im lặng. Bạch mã thấy chủ không tỉnh, dùng miệng lấy nước rồi phun lên mặt hắn. Băng Băng nhìn cảnh đó biết là không có nguy hiểm gì, nàng lấy khăn lụa trắng luôn mang bên mình che đi nửa khuôn mặt rồi nhảy xuống đến bên người đó.Bạch mã thấy có người đến thì đứng lên như để bảo vệ chủ nhân của mình.
- Bạch mã, ta không có ác ý, ta chỉ có ý định cứu hắn.
Bạch mã như có linh tính, nó ngồi lại chỗ cũ rồi nhìn theo Băng Băng. Đến gần hơn để nhìn rõ mặt, trái tim nàng không khỏi đập sai một nhịp. Người con trai này khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt lại như đang phải chịu một nỗi đau nào đó quá sức của hắn. Đôi mày cương nghị.
Làn da hơi ngăm đen.
Nàng rút một con dao nhỏ ở dưới bắp chân, rạch tay ai của hắn. Nhìn thấy nàng không phỏi hút một ngụm khí lạnh. Cánh tay này gân xanh nổi hết lên nhìn rất ư là ghê rợn. Trong cách mạch gân đó có một vật màu đỏ di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Băng Băng biết vật này. Nó chính là huyết trùng, nó là loài rất là tàn ác, chỉ cần thả nó vào người mà chủ nó muốn giết, trong ba năm huyết trùng sẽ uống hết máu của người đó , làm người đó chết vì khô. Phụ thân cũng có một con như vậy nhưng phụ thân nói là loài này trừ phi thân chủ của có gọi nó về không thì không có cách nào bắt nó ra được. Cầm tay hắn, bắt mạch, mày liễu nhíu chặt lại. Hắn trúng huyết trùng sáu năm rồi, sao hắn vẫn còn sống đến bây giờ. Nhưng nhìn tình trạng này chắc là dùng dược khắc chế trùng nhưng lại bị phản lại, con trùng này càng hăng hơn. Cầm con dao toạ một vế thương trên ngón nay, máu từ đó rỉ ra. Nhìn huyết trùng dừng lại, nàng mới đưa tay đến gần con huyết trùng đó, nhìn nó càng ngày càng rõ hơn. Chắc nó bị hấp dẫn bởi máu của nàng , nàng cho tay ra xa hơn , huyết trùng thấy mồi ngon bị mất thì càng cố gắng ra nhanh hơn, đến khi ra được nó dùng tốc độ nhanh như một con gió ý muốn bắt được mồi. Nhưng huyết trùng có nhanh mấy cũng không thể nhanh hơn nàng được. Cầm con dao nhỏ chém ngang người con huyết trùng, nhìn nó dần tan đi , nàng xé một mảnh vải ở váy nàng rồi băng bó vết thương cho hắn.
Đang định đi thì váy nàng bị nắm lại, nhìn xuống thì thấy hắn đã tỉnh, giọng lạnh nhạt cất lên
- Tỉnh
- Tạ ơn cô nương đã cứu ta- Hắn cất giọng hơi yếu
- Không cần tạ ơn, ta chỉ tiện đường
- Cô nương có thể cho ta biết quý danh để ta có thể trả ơn cho nàng được không?
- Gặp ngươi chỉ là tình cờ, cứu ngươi chỉ là nhất thời , còn muốn trả ơn- đôi moi nàng dưới lớp lụa mỏng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, nhìn hắn- xem ngươi có cái duyên đó không đã. Nếu gặp lại ngươi phỉa làm cho ta một điều
Nói xong nàng huýt một tiếng sáo, một bóng trắng nhỏ từ một bụi rậm gần đó nhảy lên vai nàng làm nũng
- Tiểu tử, ngươi lại ham chơi rồi- Băng Băng nở một nụ cười sủng nịnh vuốt bộ lông xù xù như một quả cầu bông của nó.
- miao miao
- Đi thôi.
Nàng bỏ đi để lại người con trai yếu ớt nằm đó nhìn theo bóng dáng của nàng.
Đang tận hưởng cảm giác thoải mái do con suối mang lại thì bỗng Băng Băng nghe thấy tiếng vó ngựa chạy về bên này. Đôi mày nhíu lại, thân hình uyển chuyển nhảy lên bờ mặc y phục vào rồi nấp trên một cành cây gần đó. Xuất hiện trước mặt nàng là một con bạch mã chở trên lưng một hắc y nhân. Hắn mặc hăc bào may bằng lụa thượng hạng. Chắc hẳn hắn là con cái của gia đình quyền quý nào. Con Bạch mã đến bên bờ suối, nghiêng người cho hắn ngã xuống đất. Tên đó rên rỉ vài tiếng rồi im lặng. Bạch mã thấy chủ không tỉnh, dùng miệng lấy nước rồi phun lên mặt hắn. Băng Băng nhìn cảnh đó biết là không có nguy hiểm gì, nàng lấy khăn lụa trắng luôn mang bên mình che đi nửa khuôn mặt rồi nhảy xuống đến bên người đó.Bạch mã thấy có người đến thì đứng lên như để bảo vệ chủ nhân của mình.
- Bạch mã, ta không có ác ý, ta chỉ có ý định cứu hắn.
Bạch mã như có linh tính, nó ngồi lại chỗ cũ rồi nhìn theo Băng Băng. Đến gần hơn để nhìn rõ mặt, trái tim nàng không khỏi đập sai một nhịp. Người con trai này khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt lại như đang phải chịu một nỗi đau nào đó quá sức của hắn. Đôi mày cương nghị.
Làn da hơi ngăm đen.
Nàng rút một con dao nhỏ ở dưới bắp chân, rạch tay ai của hắn. Nhìn thấy nàng không phỏi hút một ngụm khí lạnh. Cánh tay này gân xanh nổi hết lên nhìn rất ư là ghê rợn. Trong cách mạch gân đó có một vật màu đỏ di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác. Băng Băng biết vật này. Nó chính là huyết trùng, nó là loài rất là tàn ác, chỉ cần thả nó vào người mà chủ nó muốn giết, trong ba năm huyết trùng sẽ uống hết máu của người đó , làm người đó chết vì khô. Phụ thân cũng có một con như vậy nhưng phụ thân nói là loài này trừ phi thân chủ của có gọi nó về không thì không có cách nào bắt nó ra được. Cầm tay hắn, bắt mạch, mày liễu nhíu chặt lại. Hắn trúng huyết trùng sáu năm rồi, sao hắn vẫn còn sống đến bây giờ. Nhưng nhìn tình trạng này chắc là dùng dược khắc chế trùng nhưng lại bị phản lại, con trùng này càng hăng hơn. Cầm con dao toạ một vế thương trên ngón nay, máu từ đó rỉ ra. Nhìn huyết trùng dừng lại, nàng mới đưa tay đến gần con huyết trùng đó, nhìn nó càng ngày càng rõ hơn. Chắc nó bị hấp dẫn bởi máu của nàng , nàng cho tay ra xa hơn , huyết trùng thấy mồi ngon bị mất thì càng cố gắng ra nhanh hơn, đến khi ra được nó dùng tốc độ nhanh như một con gió ý muốn bắt được mồi. Nhưng huyết trùng có nhanh mấy cũng không thể nhanh hơn nàng được. Cầm con dao nhỏ chém ngang người con huyết trùng, nhìn nó dần tan đi , nàng xé một mảnh vải ở váy nàng rồi băng bó vết thương cho hắn.
Đang định đi thì váy nàng bị nắm lại, nhìn xuống thì thấy hắn đã tỉnh, giọng lạnh nhạt cất lên
- Tỉnh
- Tạ ơn cô nương đã cứu ta- Hắn cất giọng hơi yếu
- Không cần tạ ơn, ta chỉ tiện đường
- Cô nương có thể cho ta biết quý danh để ta có thể trả ơn cho nàng được không?
- Gặp ngươi chỉ là tình cờ, cứu ngươi chỉ là nhất thời , còn muốn trả ơn- đôi moi nàng dưới lớp lụa mỏng nhếch lên một độ cong đẹp mắt, nhìn hắn- xem ngươi có cái duyên đó không đã. Nếu gặp lại ngươi phỉa làm cho ta một điều
Nói xong nàng huýt một tiếng sáo, một bóng trắng nhỏ từ một bụi rậm gần đó nhảy lên vai nàng làm nũng
- Tiểu tử, ngươi lại ham chơi rồi- Băng Băng nở một nụ cười sủng nịnh vuốt bộ lông xù xù như một quả cầu bông của nó.
- miao miao
- Đi thôi.
Nàng bỏ đi để lại người con trai yếu ớt nằm đó nhìn theo bóng dáng của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.