Chương 65: Ánh trăng
Quy Hồng Lạc Tuyết
26/07/2023
0000000000000000000000000000000
"Mày mau buông cậu ấy ra!" Tề Hoạch thấy Thường Tử Kỳ bị Cát Tam kéo đi, không biết sức mạnh từ đâu đến mà một quyền đánh lên mặt Cát Tam.
Thân thủ của Cát Tam so với hắn tốt hơn rất nhiều, quay người né tránh một sợi tóc hắn cũng không sờ được. Gã ta một chân đá một cú ra sau lưng Tề Hoạch.
Tề Hoạch lảo đảo té xuống đất, quay đầu hung ác nhìn về phía Cát Tam, biểu cảm trong nháy mắt thay đổi.
Cát Tam phát hiện bên tai vụt lên tiếng xé gió ập đến.
Rõ ràng chỉ là việc xảy ra trong tích tắc nhưng trong mắt Tề Hoạch mọi động tác của những người còn lại đều trở nên trì trệ.
Vân Phương nhảy từ trên cao xuống, đồng phục trắng xanh bị gió cuốn bay, trên mặt không có biểu cảm gì giống như một sát thủ bình tĩnh trong trò chơi. Không chờ Cát Tam kịp quay đầu liền nhanh chóng đá vào huyệt Thái Dương của gã, giây kế tiếp đề gối lên sau cổ Cát Tam, dứt khoát lưu loát vặn lấy tay cầm súng của gã, Cát Tam kêu rên một tiếng, âm thanh răng rắc vang lên làm Tề Hoạch ê cả răng.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Vân Phương đoạt lấy súng của Cát Tam, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tề Hoạch, "Đi!"
Tề Hoạch không kịp kinh ngạc, nhanh chóng cõng Thường Tử Kỳ sắp ngất xỉu lên lưng, kéo theo cả Tiểu Bảo đang ngây người chạy ra ngoài.
Cát Tam bị cú đá kia đá cho thờ người nhưng vì lực đạo của thân xác Vân Phương quá yếu, Cát Tam không đờ người ra lâu, dùng sức một cái ném Vân Phương bay ra.
Vân Phương lăn trên đất một vòng, tay cầm súng chĩa vào Cát Tam, giọng nói vững vàng không gợn sóng bật ra, "Đứng yên."
Cát Tam nhe răng trợn mắt mà xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, giật giật cổ, nhìn đồng phục trên người anh sau đó phát ra một tiếng cười khinh thường, "Tiểu quỷ, mày dám nổ súng không?"
"Bằng!"
Viên đạn sượt qua tai gã bắn lên bức tường phía sau, sắc mặt Cát Tam nháy mắt thay đổi.
"Đủ giết mày." Thần sắc Vân Phương lạnh băng nhìn gã.
Lúc này Cát Tam mới chú ý đến trên tay tiểu quỷ này còn mang theo đôi bao tay trong suốt, gã liếm hàm răng cười ra tiếng: "Vãi, dân chuyên nghiệp cơ à."
Còn biết không để lại dấu vân tay trên súng.
Bằng bằng!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng, Tề Hoạch cõng Thường Tử Kỳ vừa lăn vừa bò chạy trở về, thấy được cảnh Vân Phương đang cầm súng giằng co với Cát Tam sửng sốt nửa giây, nhìn Vân Phương buộc miệng thốt ra: "Bên ngoài còn có súng!"
Một cái liếc mắt Vân Phương cũng không nhìn đến hắn, họng súng vững vàng chỉ vào Cát Tam, "Ra phía sau tôi."
Tề Hoạch không chần chờ cõng Thường Tử Kỳ và Tiểu Bảo ra sau lưng anh.
Lúc này Vân Phương cho hắn cảm giác như một người hoàn toàn khác, xa lạ lạnh lẽo nhưng bù lại mang đến cảm giác an toàn dị thường.
Từ ngoài cửa tiến vào một tên đàn ông cao lớn thô kệch cầm súng trong tay, thấy rõ tình huống mắng to: "Đệt mẹ! Sao lại thêm một thằng nữa!?"
Cát Tam âm độc nhìn chằm chằm vào Vân Phương.
"Mày thử đoán xem bao lâu nữa cảnh sát đến?" Từ đầu đến cuối Vân Phương vẫn vững vàng nhắm thẳng họng súng vào Cát Tam, cho dù chính mình còn đang bị một người khác chĩa súng vào.
Cát Tam nghe được lời này ngược lại nở nụ cười, "Vậy mày đoán thử cảnh sát có đến trước khi mày chết không!"
Dường như gã rất chắc chắn anh không dám nổ súng giết mình, Cát Tam đột nhiên nhào đến!
Trong khoảnh khắc Cát Tam lao tới, Vân Phương bỗng thay đổi họng súng, nương theo thân hình của Cát Tam yểm trợ bắn một phát xuyên qua tay một người đàn ông khác, cao giọng quát: "Tề Hoạch!"
Tề Hoạch nhào lên định đoạt lấy khẩu súng rơi trên đất, thế nhưng trước đó hắn bị đánh quá tàn nhẫn thể lực không theo
nỗi, chưa kịp chạy đến đã bị tên đàn ông kia bắt chặt lấy mắt cá nhân kéo ngã xuống, trước khi ngã xuống hắn chợt kịp ném mạnh khẩu súng đi.
Khẩu súng lục bị ném đến trước mặt Thường Tử Kỳ và Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo chạy mau!" Tề Hoạch xoay người vặn vẹo đánh nhau với người kia.
Súng Vân Phương rời tay, anh nghiêng đầu né cú đấm lao đến của Cát Tam, quay người dẫm lên bàn, khuỷu tay lưu loát đâm vào mũi Cát Tam, nhưng không may bị Cát Tam bắt được cánh tay, ném vào bộ bàn ghế đôi.
Lục phủ ngũ tạng giống như bị di dời vị trí, Vân Phương cảm thấy như trở về những năm vừa bắt đầu đánh đấu trường, động tác thân thể căn bản không theo kịp đôi mắt và phản xạ não. Trong nháy mắt anh có hơi hối hận, đáng lẽ phải rèn luyện khối cơ thể gầy yếu này một chút.
Xoay người thoát khỏi một kích của Cát Tam, anh nắm lấy chân bàn, dùng lực mạnh xoay người ném ra phía sau, không đợi đối phương kịp phản ứng liền nhanh chóng đá lên ngực gã, hai người đều bị chấn động lui về sau hai bước.
Cát Tam lau đi vụn gỗ dính trên vết thương, nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú, "Thân thủ khá lắm, chỉ tiếc không đủ lực."
Nếu đổi thành một người có sức lực lớn hơn thì chỉ cần một cú vừa rồi đã có thể lấy đi nửa cái mạng của gã, khiến gã ngã nằm xuống mặt đất.
Vân Phương nhìn đăm đăm vào gã, giây tiếp theo sau đầu chợt xẹt đến tiếng xé gió, anh lưu loát lăn sang bên cạnh, cái bàn mang theo lực cực mạnh đập xuống mặt đất, trong nháy mắt lập tức bị gãy nát.
Tề Hoạch bên kia lặng yên không một tiếng động quỳ rạp trên mặt đất, không biết còn sống hay chết,Thường Tử Kỳ vì mất máu quá nhiều đã ngất đi, bé trai còn lại thì không biết chạy đi đâu mất.
Cát Tam âm trầm cười ra tiếng, "A Tứ, giết nó!"
A Tứ nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt song quyền đánh về chỗ Vân Phương đứng, Vân Phương muốn tránh cũng không thể, nâng cánh tay lên chắn, bị một cỗ sức mạnh đập bay vào tường.
A Tứ tiếp tục nhào đến chỗ Vân Phương.
Kỹ năng đánh nhau của gã không có kĩ thuật gì nhưng thắng ở chỗ một thân sức trâu, Vân Phương đối phó với gã có chút quá sức, đặc biệt còn là dưới tình huống thể lực của bản thân đã tiêu hao gần hết, ăn trúng vài quyền, trong miệng toàn là bọt máu.
Cát Tam không nhanh không chậm cúi đầu nhặt khẩu súng Vân Phương làm rơi trên đất, xoay người hướng họng súng vào Vân Phương sau đó chậm rãi bóp cò.
Răng rắc.
Sắc mặt Cát Tam biến đổi, súng không hề có đạn!
Đúng lúc này từ đằng xa bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Cát Tam tức giận vứt súng xuống đất, hung tợn nhìn chằm chằm Vân Phương như muốn khắc thật sâu khuôn mặt này trong đầu, "A Tứ, đi!"
Nhưng A Tứ không lên tiếng, thân hình cao lớn đưa lưng về phía gã cứ vậy từ từ ngã xuống.
Vân Phương nhìn Cát Tam, ở trước mặt gã buông bàn tay đang nắm ra, mấy viên đạn theo đó rơi xuống trên mặt đất.
Cát Tam nhìn thấy sát ý trong mắt anh, điều này làm cho gã thấy có chút buồn cười, gã thế mà nhìn thấy sát ý nồng đậm phát ra từ một thằng nhóc mặc đồng phục cấp ba.
"Cảnh sát còn không giữ được tao, chỉ bằng mình mày sao có thể?" Trong lồng ngực Cát Tam bốc lên lửa giận, "Giết chết mày rồi tẩu thoát, quá dễ với tao!"
Vân Phương đã kiệt sức nhưng anh biết, bất luận như thế nào cũng không thể để Cát Tam chạy khỏi cánh cửa này.
Cát Tam chạy thoát thì sẽ còn sống thêm 20 năm nữa.
Trong 20 năm đó người chết không chỉ mỗi Tề Hoạch, hơn nữa không biết bao người vì tên Cát Tam này tan cửa nát nhà, bỏ mạng một cách oan uổng.
Anh không quan tâm sống chết hay tương lai của người khác.
Anh chỉ biết, nếu Cát Tam lưu lại nơi này thì cuộc đời Dịch Trần Lương sẽ không xuất hiện kẻ tên Cát Tam này, 20 năm sau có thể bình an vượt qua sinh nhật năm 35 tuổi.
Vân Phương xuyên qua khung cửa sổ trên cao nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài.
Anh chỉ muốn tối hôm nay Dịch Trần Lương có thể ngủ một giấc càng an ổn hơn một chút.
"Mày mau buông cậu ấy ra!" Tề Hoạch thấy Thường Tử Kỳ bị Cát Tam kéo đi, không biết sức mạnh từ đâu đến mà một quyền đánh lên mặt Cát Tam.
Thân thủ của Cát Tam so với hắn tốt hơn rất nhiều, quay người né tránh một sợi tóc hắn cũng không sờ được. Gã ta một chân đá một cú ra sau lưng Tề Hoạch.
Tề Hoạch lảo đảo té xuống đất, quay đầu hung ác nhìn về phía Cát Tam, biểu cảm trong nháy mắt thay đổi.
Cát Tam phát hiện bên tai vụt lên tiếng xé gió ập đến.
Rõ ràng chỉ là việc xảy ra trong tích tắc nhưng trong mắt Tề Hoạch mọi động tác của những người còn lại đều trở nên trì trệ.
Vân Phương nhảy từ trên cao xuống, đồng phục trắng xanh bị gió cuốn bay, trên mặt không có biểu cảm gì giống như một sát thủ bình tĩnh trong trò chơi. Không chờ Cát Tam kịp quay đầu liền nhanh chóng đá vào huyệt Thái Dương của gã, giây kế tiếp đề gối lên sau cổ Cát Tam, dứt khoát lưu loát vặn lấy tay cầm súng của gã, Cát Tam kêu rên một tiếng, âm thanh răng rắc vang lên làm Tề Hoạch ê cả răng.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Vân Phương đoạt lấy súng của Cát Tam, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Tề Hoạch, "Đi!"
Tề Hoạch không kịp kinh ngạc, nhanh chóng cõng Thường Tử Kỳ sắp ngất xỉu lên lưng, kéo theo cả Tiểu Bảo đang ngây người chạy ra ngoài.
Cát Tam bị cú đá kia đá cho thờ người nhưng vì lực đạo của thân xác Vân Phương quá yếu, Cát Tam không đờ người ra lâu, dùng sức một cái ném Vân Phương bay ra.
Vân Phương lăn trên đất một vòng, tay cầm súng chĩa vào Cát Tam, giọng nói vững vàng không gợn sóng bật ra, "Đứng yên."
Cát Tam nhe răng trợn mắt mà xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, giật giật cổ, nhìn đồng phục trên người anh sau đó phát ra một tiếng cười khinh thường, "Tiểu quỷ, mày dám nổ súng không?"
"Bằng!"
Viên đạn sượt qua tai gã bắn lên bức tường phía sau, sắc mặt Cát Tam nháy mắt thay đổi.
"Đủ giết mày." Thần sắc Vân Phương lạnh băng nhìn gã.
Lúc này Cát Tam mới chú ý đến trên tay tiểu quỷ này còn mang theo đôi bao tay trong suốt, gã liếm hàm răng cười ra tiếng: "Vãi, dân chuyên nghiệp cơ à."
Còn biết không để lại dấu vân tay trên súng.
Bằng bằng!
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng, Tề Hoạch cõng Thường Tử Kỳ vừa lăn vừa bò chạy trở về, thấy được cảnh Vân Phương đang cầm súng giằng co với Cát Tam sửng sốt nửa giây, nhìn Vân Phương buộc miệng thốt ra: "Bên ngoài còn có súng!"
Một cái liếc mắt Vân Phương cũng không nhìn đến hắn, họng súng vững vàng chỉ vào Cát Tam, "Ra phía sau tôi."
Tề Hoạch không chần chờ cõng Thường Tử Kỳ và Tiểu Bảo ra sau lưng anh.
Lúc này Vân Phương cho hắn cảm giác như một người hoàn toàn khác, xa lạ lạnh lẽo nhưng bù lại mang đến cảm giác an toàn dị thường.
Từ ngoài cửa tiến vào một tên đàn ông cao lớn thô kệch cầm súng trong tay, thấy rõ tình huống mắng to: "Đệt mẹ! Sao lại thêm một thằng nữa!?"
Cát Tam âm độc nhìn chằm chằm vào Vân Phương.
"Mày thử đoán xem bao lâu nữa cảnh sát đến?" Từ đầu đến cuối Vân Phương vẫn vững vàng nhắm thẳng họng súng vào Cát Tam, cho dù chính mình còn đang bị một người khác chĩa súng vào.
Cát Tam nghe được lời này ngược lại nở nụ cười, "Vậy mày đoán thử cảnh sát có đến trước khi mày chết không!"
Dường như gã rất chắc chắn anh không dám nổ súng giết mình, Cát Tam đột nhiên nhào đến!
Trong khoảnh khắc Cát Tam lao tới, Vân Phương bỗng thay đổi họng súng, nương theo thân hình của Cát Tam yểm trợ bắn một phát xuyên qua tay một người đàn ông khác, cao giọng quát: "Tề Hoạch!"
Tề Hoạch nhào lên định đoạt lấy khẩu súng rơi trên đất, thế nhưng trước đó hắn bị đánh quá tàn nhẫn thể lực không theo
nỗi, chưa kịp chạy đến đã bị tên đàn ông kia bắt chặt lấy mắt cá nhân kéo ngã xuống, trước khi ngã xuống hắn chợt kịp ném mạnh khẩu súng đi.
Khẩu súng lục bị ném đến trước mặt Thường Tử Kỳ và Tiểu Bảo.
"Tiểu Bảo chạy mau!" Tề Hoạch xoay người vặn vẹo đánh nhau với người kia.
Súng Vân Phương rời tay, anh nghiêng đầu né cú đấm lao đến của Cát Tam, quay người dẫm lên bàn, khuỷu tay lưu loát đâm vào mũi Cát Tam, nhưng không may bị Cát Tam bắt được cánh tay, ném vào bộ bàn ghế đôi.
Lục phủ ngũ tạng giống như bị di dời vị trí, Vân Phương cảm thấy như trở về những năm vừa bắt đầu đánh đấu trường, động tác thân thể căn bản không theo kịp đôi mắt và phản xạ não. Trong nháy mắt anh có hơi hối hận, đáng lẽ phải rèn luyện khối cơ thể gầy yếu này một chút.
Xoay người thoát khỏi một kích của Cát Tam, anh nắm lấy chân bàn, dùng lực mạnh xoay người ném ra phía sau, không đợi đối phương kịp phản ứng liền nhanh chóng đá lên ngực gã, hai người đều bị chấn động lui về sau hai bước.
Cát Tam lau đi vụn gỗ dính trên vết thương, nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên một tia hứng thú, "Thân thủ khá lắm, chỉ tiếc không đủ lực."
Nếu đổi thành một người có sức lực lớn hơn thì chỉ cần một cú vừa rồi đã có thể lấy đi nửa cái mạng của gã, khiến gã ngã nằm xuống mặt đất.
Vân Phương nhìn đăm đăm vào gã, giây tiếp theo sau đầu chợt xẹt đến tiếng xé gió, anh lưu loát lăn sang bên cạnh, cái bàn mang theo lực cực mạnh đập xuống mặt đất, trong nháy mắt lập tức bị gãy nát.
Tề Hoạch bên kia lặng yên không một tiếng động quỳ rạp trên mặt đất, không biết còn sống hay chết,Thường Tử Kỳ vì mất máu quá nhiều đã ngất đi, bé trai còn lại thì không biết chạy đi đâu mất.
Cát Tam âm trầm cười ra tiếng, "A Tứ, giết nó!"
A Tứ nổi giận gầm lên một tiếng, nắm chặt song quyền đánh về chỗ Vân Phương đứng, Vân Phương muốn tránh cũng không thể, nâng cánh tay lên chắn, bị một cỗ sức mạnh đập bay vào tường.
A Tứ tiếp tục nhào đến chỗ Vân Phương.
Kỹ năng đánh nhau của gã không có kĩ thuật gì nhưng thắng ở chỗ một thân sức trâu, Vân Phương đối phó với gã có chút quá sức, đặc biệt còn là dưới tình huống thể lực của bản thân đã tiêu hao gần hết, ăn trúng vài quyền, trong miệng toàn là bọt máu.
Cát Tam không nhanh không chậm cúi đầu nhặt khẩu súng Vân Phương làm rơi trên đất, xoay người hướng họng súng vào Vân Phương sau đó chậm rãi bóp cò.
Răng rắc.
Sắc mặt Cát Tam biến đổi, súng không hề có đạn!
Đúng lúc này từ đằng xa bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát.
Cát Tam tức giận vứt súng xuống đất, hung tợn nhìn chằm chằm Vân Phương như muốn khắc thật sâu khuôn mặt này trong đầu, "A Tứ, đi!"
Nhưng A Tứ không lên tiếng, thân hình cao lớn đưa lưng về phía gã cứ vậy từ từ ngã xuống.
Vân Phương nhìn Cát Tam, ở trước mặt gã buông bàn tay đang nắm ra, mấy viên đạn theo đó rơi xuống trên mặt đất.
Cát Tam nhìn thấy sát ý trong mắt anh, điều này làm cho gã thấy có chút buồn cười, gã thế mà nhìn thấy sát ý nồng đậm phát ra từ một thằng nhóc mặc đồng phục cấp ba.
"Cảnh sát còn không giữ được tao, chỉ bằng mình mày sao có thể?" Trong lồng ngực Cát Tam bốc lên lửa giận, "Giết chết mày rồi tẩu thoát, quá dễ với tao!"
Vân Phương đã kiệt sức nhưng anh biết, bất luận như thế nào cũng không thể để Cát Tam chạy khỏi cánh cửa này.
Cát Tam chạy thoát thì sẽ còn sống thêm 20 năm nữa.
Trong 20 năm đó người chết không chỉ mỗi Tề Hoạch, hơn nữa không biết bao người vì tên Cát Tam này tan cửa nát nhà, bỏ mạng một cách oan uổng.
Anh không quan tâm sống chết hay tương lai của người khác.
Anh chỉ biết, nếu Cát Tam lưu lại nơi này thì cuộc đời Dịch Trần Lương sẽ không xuất hiện kẻ tên Cát Tam này, 20 năm sau có thể bình an vượt qua sinh nhật năm 35 tuổi.
Vân Phương xuyên qua khung cửa sổ trên cao nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài.
Anh chỉ muốn tối hôm nay Dịch Trần Lương có thể ngủ một giấc càng an ổn hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.