Chương 66: Ngẩng đầu
Quy Hồng Lạc Tuyết
01/08/2023
Vân Phương che miệng lại nhưng máu vẫn theo khe hở ngón tay tràn ra.
Anh dùng răng kéo bao tay ra, nhét lung tung vào trong túi đồng phục, trong màn đêm nghiêng ngã, lảo đảo tiến về phía trước.
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, anh nghe được tiếng ồn ào từ nơi xa.
Tầm nhìn xung quanh núi rừng không rõ ràng, anh một bước nông một bước sâu đi về phía trước, xương cốt trên người đều vô cùng đau đớn, đến cả hơi thở cũng mang theo mùi máu.
Anh không muốn bị cảnh sát thấy.
Chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Anh cực kỳ ghét đi đường núi, con đường đằng trước cây nào cũng giống cây nào, như thể đi mãi không đến điểm cuối.
Không biết đã đi về phía trước bao lâu, khi tầm nhìn trước mắt bắt đầu dần mơ hồ thì điện thoại trong túi bỗng run lên.
Anh đem máu trên tay xoa lung tung lên quần áo, lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình.
Người gọi: Dịch Trần Lương.
Anh nhìn thời gian, đã là 0:15.
Tay Vân Phương hơi run, anh dựa người lên một thân cây hít sâu một hơi, nhấn nhận cuộc gọi.
"Alo, sao vậy?" m thanh vững vàng trước sau một.
Hơi thở Dịch Trần Lương phía đối diện có chút không ổn còn mang theo khàn khàn mới tỉnh giấc, "Không sao cả, tôi chỉ nằm mơ."
Vân Phương cười một tiếng, dựa cây chậm rãi ngồi xuống, giọng nói trong bóng đêm cực kỳ dịu dàng, "Mơ thấy cái gì?"
"Cũng không có gì." Dịch Trần Lương dường như cũng cảm thấy hơn nửa đêm còn gọi điện thoại rất là thiếu đầu óc, "Có phải tôi đánh thức anh không? Hay là anh cứ ngủ đi."
"Không sao." Vân Phương cười nói: "Tiểu Dịch, kể tôi nghe giấc mơ của cậu đi, tôi muốn nghe."
Có vẻ Dịch Trần Lương đang trở người trên giường, trong điện thoại truyền đến một hồi sột soạt, sau đó giọng nói mang theo chút buồn cười từ đầu dây bên kia truyền đến:
"Tôi mơ thấy cô nhi viện Thu Sơn, phía sau kho hàng cạnh cô nhi viện có một rừng cây nhung(*) anh còn nhớ không?"
(*) Hoa hợp hoan còn được gọi là cây nhung.
"Ừ." Vân Phương nâng một đoá hoa nhung rơi xuống, nhìn một lúc, khoé miệng mang theo ý cười, "Nhớ."
"Tôi mơ thấy rừng hoa nhung đó nở thật nhiều hoa, một chùm một chùm lớn, giống như nhuộm đỏ cả một khung trời, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối." Dịch Trần Lương dường như đang nhớ lại giấc mơ kia, "Thật sự rất nhiều hoa nhung, trông khí thế hừng hực cực kỳ."
Vân Phương mở giọng trào lên một búng máu, anh có chút vội vàng đưa tay che, máu nhiễm thấu vào đoá hoa nhung hồng nhạt trong lòng bàn tay anh.
"Anh bị sao vậy?" Dịch Trần Lương nhạy bén hỏi.
Vân Phương cắn răng cố nuốt máu trong cổ họng xuống, cười nói: "Không sao, rừng hoa kia lúc nở quả thật rất đẹp."
Khắp cả núi đồi đều là màu mây tía hồng trải dài đến hai đầu trời đất.
"Tôi mơ thấy anh đứng trước rừng hoa nhung, đến đón tôi." Dịch Trần Lương đè thấp giọng, chậm rãi nói: "Trong mơ tôi mới 6 tuổi, lần này đến đón tôi không phải Tống Lệ Lệ và Dịch Minh Trí mà là Dịch Trần Lương khi lớn."
Vân Phương đưa tay lau sạch máu bên khoé miệng, "Tiểu Dịch, nếu tôi quay về sớm mười lăm năm em vừa sinh ra tôi lập tức đến đón em."
Âm thanh khàn khàn hoà cùng hương hoa trong bóng đêm dần lan ra.
"Để vừa mở mắt người đầu tiên em nhìn thấy là Dịch Trần Lương khi đã trưởng thành."
Dịch Trần Lương bên kia cũng nở nụ cười, "Vậy thì chúng ta sẽ cách nhau 35 tuổi."
"Thế thì em có thể an tâm trưởng thành." Vân Phương không tiếng động mỉm cười.
"Đại Dịch, tôi có hơi nhớ anh." Dịch Trần Lương rất ít khi gọi anh bằng xưng hô này, cậu giống như chưa qua thời kỳ hỗn loạn ngôn ngữ, Vân Phương, Đường Đường, mày,.. lung tung mà kêu, ngẫu nhiên bị anh ép gọi anh (ca), nhiều nhất cho thêm một cái định ngữ, gọi anh là Dịch Trần Lương lớn, mỗi lần nghe được Vân Phương đều muốn cười vui vẻ.
"Nhớ tôi à?" Vân Phương che lại vết thương trên bụng, nhíu mày, dịu dàng nói: "Nhớ tôi tôi cũng không thể bò cửa sổ đến tìm em nha, mẹ Vân Phương không cho đâu."
Dịch Trần Lương bị anh nói ra có chút buồn bực xấu hổ, "Cũng không có nghĩ như vậy."
Bên Vân Phương rất lâu không có tiếng động, Dịch Trần Lương nhịn không được hỏi: "Anh thấy mệt rồi hả?"
"Có chút." Vân Phương hít sâu một hơi, "Nhưng mà cậu còn chưa kể xong giấc mơ, đoạn sau thì sao?"
"Sau đó… Tôi rất vui đi đến nắm lấy tay anh nhưng chạm vụt vào khoảng không." Dịch Trần Lương hơi không vui nói tiếp, "Anh xoay người đi về hướng rừng phù dung, tôi gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại, tôi cố đuổi theo sau nhưng đuổi thế nào cũng không theo kịp anh."
"Anh không cần tôi." Dịch Trần Lương phát ra âm thanh rầu rĩ.
Xem ra bị giấc mơ này dọa sợ không nhẹ.
"Chỉ là mơ thôi." Vân Phương nhận ra sức lực của mình đang từng chút xói mòn, nhưng anh thật sự không gom đủ sức để đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, vì thế cứ dứt khoát chuyên tâm nói chuyện điện thoại với Dịch Trần Lương, "Mơ và thực tương phản nhau."
"Ừm."Dịch Trần Lương lên tiếng: "Nhưng lúc mơ tôi không biết còn nghĩ là thật, bị hù cho tỉnh."
"Không phải sợ, sau này cũng không cần sợ." Vân Phương nhắm mắt lại, "Tiểu Dịch."
"Hửm?" Dịch Trần Lương siết chặt điện thoại theo bản năng.
"Tôi cũng có chút nhớ em." Vân Phương nói.
Đối phương lặng im một lúc sau đó bùm bùm một trận ồn ào.
Vân Phương nhịn không được mở miệng, "Làm gì đấy?"
Có vẻ Dịch Trần Lương đụng trúng thứ gì đó, hít khí lạnh shhh shh, "Ôi đệt… vãi, không sao đâu, tôi bật đèn lên cái, anh mau nhìn ra cửa sổ phòng ngủ đi, nhanh lên!"
Vân Phương dừng một chút, "Ừm."
"Thấy được không?" Dịch Trần Lương hứng thú bừng bừng hỏi anh.
"Thấy." Vân Phương nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen như mực.
Ngược lại Dịch Trần Lương có hơi sửng sốt, chợt cười nói: "Haizz, hơn nửa đêm tôi đứng phất tay trước cửa sổ có phải nhìn ngu lắm phải không?"
Vân Phương cong khoé miệng, "Không ngu, rất đáng yêu."
Dịch Trần Lương bị anh nói vậy thấy hơi ngượng nghịu, ho nhẹ một tiếng: "Phòng anh sao không bật đèn lên?"
"Không bật được, bật đèn mẹ sẽ thức mất." Vân Phương nói một cách chậm rãi.
"À vậy đừng bật." Dịch Trần Lương bên kia có vẻ nhảy nhót hai lần, "Bây giờ tôi không mệt chút nào!"
"Tiểu Dịch, có phải tôi đã từng nói…." Cách bầu trời đêm cùng rừng hoa nhung vô tận Vân Phương dường như nhìn thấy được Dịch Trần Lương cầm điện thoại bên cửa sổ.
"Gì?"
"... Không có gì." Vân Phương ho khan một tiếng, "Gặp được em tôi thật sự thật sự rất vui."
Dịch Trần Lương cảm thấy có chỗ nào không thích hợp nhưng vẫn trả lời: "Tôi cũng rất vui khi gặp được anh."
Phía đối diện thật lâu không tiếng đáp, Dịch Trần Lương chợt thấy bất an, "Cơ thể thấy không thoải mái sao?"
"... Không có, chỉ là có hơi mệt." Vân Phương đổi tay cầm điện thoại, "Em còn đứng bên cửa sổ không?"
"A." Dịch Trần Lương bên đầu dây cười một tiếng, "Tôi không ngủ được nên chắc đứng bên cửa sổ một lát."
Vân Phương ngẩng đầu xuyên qua rừng hoa nhung rậm rạp cùng màn đêm bất tận, dựa lên thân cây, nhìn về phía vầng trăng sáng tỏ treo nơi chân trời.
"Tiểu Dịch."
"Hả?"
"Ngẩng đầu."
"A."
"Thấy không?"
"Thấy."
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Anh dùng răng kéo bao tay ra, nhét lung tung vào trong túi đồng phục, trong màn đêm nghiêng ngã, lảo đảo tiến về phía trước.
Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, anh nghe được tiếng ồn ào từ nơi xa.
Tầm nhìn xung quanh núi rừng không rõ ràng, anh một bước nông một bước sâu đi về phía trước, xương cốt trên người đều vô cùng đau đớn, đến cả hơi thở cũng mang theo mùi máu.
Anh không muốn bị cảnh sát thấy.
Chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
Anh cực kỳ ghét đi đường núi, con đường đằng trước cây nào cũng giống cây nào, như thể đi mãi không đến điểm cuối.
Không biết đã đi về phía trước bao lâu, khi tầm nhìn trước mắt bắt đầu dần mơ hồ thì điện thoại trong túi bỗng run lên.
Anh đem máu trên tay xoa lung tung lên quần áo, lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình.
Người gọi: Dịch Trần Lương.
Anh nhìn thời gian, đã là 0:15.
Tay Vân Phương hơi run, anh dựa người lên một thân cây hít sâu một hơi, nhấn nhận cuộc gọi.
"Alo, sao vậy?" m thanh vững vàng trước sau một.
Hơi thở Dịch Trần Lương phía đối diện có chút không ổn còn mang theo khàn khàn mới tỉnh giấc, "Không sao cả, tôi chỉ nằm mơ."
Vân Phương cười một tiếng, dựa cây chậm rãi ngồi xuống, giọng nói trong bóng đêm cực kỳ dịu dàng, "Mơ thấy cái gì?"
"Cũng không có gì." Dịch Trần Lương dường như cũng cảm thấy hơn nửa đêm còn gọi điện thoại rất là thiếu đầu óc, "Có phải tôi đánh thức anh không? Hay là anh cứ ngủ đi."
"Không sao." Vân Phương cười nói: "Tiểu Dịch, kể tôi nghe giấc mơ của cậu đi, tôi muốn nghe."
Có vẻ Dịch Trần Lương đang trở người trên giường, trong điện thoại truyền đến một hồi sột soạt, sau đó giọng nói mang theo chút buồn cười từ đầu dây bên kia truyền đến:
"Tôi mơ thấy cô nhi viện Thu Sơn, phía sau kho hàng cạnh cô nhi viện có một rừng cây nhung(*) anh còn nhớ không?"
(*) Hoa hợp hoan còn được gọi là cây nhung.
"Ừ." Vân Phương nâng một đoá hoa nhung rơi xuống, nhìn một lúc, khoé miệng mang theo ý cười, "Nhớ."
"Tôi mơ thấy rừng hoa nhung đó nở thật nhiều hoa, một chùm một chùm lớn, giống như nhuộm đỏ cả một khung trời, liếc mắt một cái không thấy điểm cuối." Dịch Trần Lương dường như đang nhớ lại giấc mơ kia, "Thật sự rất nhiều hoa nhung, trông khí thế hừng hực cực kỳ."
Vân Phương mở giọng trào lên một búng máu, anh có chút vội vàng đưa tay che, máu nhiễm thấu vào đoá hoa nhung hồng nhạt trong lòng bàn tay anh.
"Anh bị sao vậy?" Dịch Trần Lương nhạy bén hỏi.
Vân Phương cắn răng cố nuốt máu trong cổ họng xuống, cười nói: "Không sao, rừng hoa kia lúc nở quả thật rất đẹp."
Khắp cả núi đồi đều là màu mây tía hồng trải dài đến hai đầu trời đất.
"Tôi mơ thấy anh đứng trước rừng hoa nhung, đến đón tôi." Dịch Trần Lương đè thấp giọng, chậm rãi nói: "Trong mơ tôi mới 6 tuổi, lần này đến đón tôi không phải Tống Lệ Lệ và Dịch Minh Trí mà là Dịch Trần Lương khi lớn."
Vân Phương đưa tay lau sạch máu bên khoé miệng, "Tiểu Dịch, nếu tôi quay về sớm mười lăm năm em vừa sinh ra tôi lập tức đến đón em."
Âm thanh khàn khàn hoà cùng hương hoa trong bóng đêm dần lan ra.
"Để vừa mở mắt người đầu tiên em nhìn thấy là Dịch Trần Lương khi đã trưởng thành."
Dịch Trần Lương bên kia cũng nở nụ cười, "Vậy thì chúng ta sẽ cách nhau 35 tuổi."
"Thế thì em có thể an tâm trưởng thành." Vân Phương không tiếng động mỉm cười.
"Đại Dịch, tôi có hơi nhớ anh." Dịch Trần Lương rất ít khi gọi anh bằng xưng hô này, cậu giống như chưa qua thời kỳ hỗn loạn ngôn ngữ, Vân Phương, Đường Đường, mày,.. lung tung mà kêu, ngẫu nhiên bị anh ép gọi anh (ca), nhiều nhất cho thêm một cái định ngữ, gọi anh là Dịch Trần Lương lớn, mỗi lần nghe được Vân Phương đều muốn cười vui vẻ.
"Nhớ tôi à?" Vân Phương che lại vết thương trên bụng, nhíu mày, dịu dàng nói: "Nhớ tôi tôi cũng không thể bò cửa sổ đến tìm em nha, mẹ Vân Phương không cho đâu."
Dịch Trần Lương bị anh nói ra có chút buồn bực xấu hổ, "Cũng không có nghĩ như vậy."
Bên Vân Phương rất lâu không có tiếng động, Dịch Trần Lương nhịn không được hỏi: "Anh thấy mệt rồi hả?"
"Có chút." Vân Phương hít sâu một hơi, "Nhưng mà cậu còn chưa kể xong giấc mơ, đoạn sau thì sao?"
"Sau đó… Tôi rất vui đi đến nắm lấy tay anh nhưng chạm vụt vào khoảng không." Dịch Trần Lương hơi không vui nói tiếp, "Anh xoay người đi về hướng rừng phù dung, tôi gọi thế nào anh cũng không quay đầu lại, tôi cố đuổi theo sau nhưng đuổi thế nào cũng không theo kịp anh."
"Anh không cần tôi." Dịch Trần Lương phát ra âm thanh rầu rĩ.
Xem ra bị giấc mơ này dọa sợ không nhẹ.
"Chỉ là mơ thôi." Vân Phương nhận ra sức lực của mình đang từng chút xói mòn, nhưng anh thật sự không gom đủ sức để đứng dậy tiếp tục đi về phía trước, vì thế cứ dứt khoát chuyên tâm nói chuyện điện thoại với Dịch Trần Lương, "Mơ và thực tương phản nhau."
"Ừm."Dịch Trần Lương lên tiếng: "Nhưng lúc mơ tôi không biết còn nghĩ là thật, bị hù cho tỉnh."
"Không phải sợ, sau này cũng không cần sợ." Vân Phương nhắm mắt lại, "Tiểu Dịch."
"Hửm?" Dịch Trần Lương siết chặt điện thoại theo bản năng.
"Tôi cũng có chút nhớ em." Vân Phương nói.
Đối phương lặng im một lúc sau đó bùm bùm một trận ồn ào.
Vân Phương nhịn không được mở miệng, "Làm gì đấy?"
Có vẻ Dịch Trần Lương đụng trúng thứ gì đó, hít khí lạnh shhh shh, "Ôi đệt… vãi, không sao đâu, tôi bật đèn lên cái, anh mau nhìn ra cửa sổ phòng ngủ đi, nhanh lên!"
Vân Phương dừng một chút, "Ừm."
"Thấy được không?" Dịch Trần Lương hứng thú bừng bừng hỏi anh.
"Thấy." Vân Phương nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen như mực.
Ngược lại Dịch Trần Lương có hơi sửng sốt, chợt cười nói: "Haizz, hơn nửa đêm tôi đứng phất tay trước cửa sổ có phải nhìn ngu lắm phải không?"
Vân Phương cong khoé miệng, "Không ngu, rất đáng yêu."
Dịch Trần Lương bị anh nói vậy thấy hơi ngượng nghịu, ho nhẹ một tiếng: "Phòng anh sao không bật đèn lên?"
"Không bật được, bật đèn mẹ sẽ thức mất." Vân Phương nói một cách chậm rãi.
"À vậy đừng bật." Dịch Trần Lương bên kia có vẻ nhảy nhót hai lần, "Bây giờ tôi không mệt chút nào!"
"Tiểu Dịch, có phải tôi đã từng nói…." Cách bầu trời đêm cùng rừng hoa nhung vô tận Vân Phương dường như nhìn thấy được Dịch Trần Lương cầm điện thoại bên cửa sổ.
"Gì?"
"... Không có gì." Vân Phương ho khan một tiếng, "Gặp được em tôi thật sự thật sự rất vui."
Dịch Trần Lương cảm thấy có chỗ nào không thích hợp nhưng vẫn trả lời: "Tôi cũng rất vui khi gặp được anh."
Phía đối diện thật lâu không tiếng đáp, Dịch Trần Lương chợt thấy bất an, "Cơ thể thấy không thoải mái sao?"
"... Không có, chỉ là có hơi mệt." Vân Phương đổi tay cầm điện thoại, "Em còn đứng bên cửa sổ không?"
"A." Dịch Trần Lương bên đầu dây cười một tiếng, "Tôi không ngủ được nên chắc đứng bên cửa sổ một lát."
Vân Phương ngẩng đầu xuyên qua rừng hoa nhung rậm rạp cùng màn đêm bất tận, dựa lên thân cây, nhìn về phía vầng trăng sáng tỏ treo nơi chân trời.
"Tiểu Dịch."
"Hả?"
"Ngẩng đầu."
"A."
"Thấy không?"
"Thấy."
"Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.