Chương 28: Đừng Từ Chối Anh Nha
Huỳnh Thiên Kỳ
17/11/2024
Vốn dĩ câu chuyện năm xưa giữa bà Lạc Nhiễm và ông Quách Sâm chỉ người lớn mới biết, Lạc Khải cũng như
Quách Quân Hựu không hề hay biết, riêng Lạc Yến Dung tình cờ đọc được quyển nhật ký của bà ấy và sau đó được bà Lâm Hạ tường thuật kể lại nên mới rõ ràng câu chuyện.
Tan làm, Lạc Yến Dung ra về cùng với mấy chị đồng nghiệp. Lúc này, thang máy mở ra, bốn người lần lượt bước đi. Đột nhiên, đôi chân cô chậm chạp trông thấy, ánh mắt hướng nhìn đến sofa ở sảnh tập đoàn Quách Thị, vốn có một người đã chờ cô.
Sau đó, cô chủ động tiến lại, lên tiếng:
" Anh chua ve Anh nua sao?"
" Chúng ta đi đâu đó nói chuyện được không?"
Lạc Yến Dung miễn cưỡng gật đầu, nói:
" Anh chờ em bên ngoài đi, em lấy xe."
Sau đó, cả hai đi đến một quán Coffee gần tập đoàn Quách Thị. Chỉ là thái độ của Lạc Yến Dung hôm nay khác với hôm trước, vốn dĩ cô luôn biết trân trọng và biết ơn,...
" Cậu ta làm công việc gì, cuộc sống có ổn định không?"
Lạc Yến Dung bất ngờ đôi chút, sau đó đặt tách cacao xuống bàn, trả lời:
"Anh ấy là luật sư, cuộc sống rất ổn định."
" Vậy thì anh yên tâm rồi! Yến Dung, chúc em hạnh phúc nhé!"
Lạc Yến Dung ngạc nhiên nên khuôn mặt cứng đờ, đăm đăm dò xét đối phương. Thấy thế, Lạc Khải cười khổ, nụ cười chua chát của kẻ thất bại đau khổ vì tình, nói tiếp:
" Hơn một ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, càng theo đuổi em thì tình cảm của chúng ta càng xa cách. Anh sợ mất em, mất mối quan hệ này."
Lạc Yến Dung mỉm cười nhẹ nhàng, từ tốn gật đầu đáp lại với Lạc Khải, người cô luôn xem là anh trai.
Tuy không phải anh em họ ruột thịt, nhưng anh ấy từ nhỏ đã luôn thương và bảo vệ cô. Chỉ là đối với cô, cả hai nên dừng lại ở tình thân!
"Anh tìm người thích hợp rồi yêu đương nghiêm túc đi, em không thích lối sống của anh hiện tại chút nào. "
Bảy giờ tối, Lạc Yến Dung lái xe trở về ' nhà. Lúc này, cánh cổng mở ra vừa lái xe vào trong cô đã thấy Quách Quân Hựu ngồi ở chiếc bàn ở sân, ngắm nghía cây cảnh anh chính tay vun trồng. I
"Anh cứ tưởng em về chung cư rồi chứ.
Lạc Yến Dung bật cười, nhún vai rồi đáp lời:
" Phải anh không gọi thì rất có thể đó."
Lần này đến phiên Quách Quân Hựu bật cười, bàn tay lập tức choàng lên vai Yến Dung ôm lấy cùng bước vào nhà, hỏi:
" Đói lắm phải không? Muốn ăn tối trước hay tắm trước?"
Lạc Yến Dung ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên dò xét đối phương, hỏi lại:
" Anh biet ทลิน an sao?"
Quách Quân Hựu bật cười rộ lên, khuôn mặt khẽ nhếch lên vô cùng cao ngạo, tự tin cất lời:
" An do an anh nau roi, thi em se khong thay an & dau ngon hon. "
Quả thật thì Quách Quân Hựu nấu ăn rất ngon, do tự lập ra sống riêng từ lâu nên anh ý thức phải tự chăm sóc bản thân, bận lắm mới đặt thức ăn bên ngoài.
Sau đó, anh lại nói tiếp:
"Em chỉ cần làm vợ thôi, còn lại tất cả anh sắp xếp được. Bây giờ anh có động lực để về nhà sớm, không phải ham việc tăng ca đến khuya."
Lạc Yến Dung mỉm cười, nhưng rất gượng gạo như không thực sự vui vẻ. Hiện tại cô có cảm giác sợ, sợ mình sẽ yêu người đàn ông này mất.
Càng tiếp xúc, càng thấy anh hoàn hảo.
Trên bàn ăn chỉ có hai người, món ăn cũng được Quách Quân Hựu hâm nóng và dọn lên bàn, Lạc Yến Dung chỉ ngồi hưởng thụ. Thể nhưng, trái ngược với sự vui cười hạnh phúc là sắc mặt nghiêm túc của cô, hỗn loạn và rối rằm từ chính suy nghĩ của mình.
Lúc này, Quách Quân Hựu vừa múc súp vào bát vừa quan sát Yến Dung, đôi mắt dao động khi thấy cô khác lạ, lên tiếng:
"Hửm? Chuyện gì thế?"
Lạc Yến Dung bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu nhưng rất buồn bã, trả lời:
"Em nhớ mẹ thôi!"
Bàn tay Quách Quân Hựu khựng lại, sau đó cố múc thêm một muỗng rồi đặt xuống bàn trước vị trí của Yến Dung, nhanh chóng vòng sang kéo ghế ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay cô ôm ấp nâng niu, nói:
" Cuối tháng chúng ta về Anh thăm mẹ nhé?"
Lạc Yến Dung cười gượng, trả lời:
"Sợ không xin nghỉ được."
"Anh nói một tiếng là được."
Ăn tối xong, Quách Quân Hựu giành việc rửa bát, bảo Lạc Yến Dung lên tắm sớm nghỉ ngơi. Dọn dẹp xong xuôi dưới bếp, anh cắt gọt trái cây đủ loại mang lên cho cô.
Hiện tại, Yến Dung đã tắm xong trở ra, đang dưỡng da và sắp xếp các loại mỹ phẩm trên bàn trang điểm. Lúc này,
Quách Quân Hựu tiền tới lại gần đặt dĩa trái cây xuống đấy, sau đó lập tức khom người chu môi hôn vào gò má của cô.
" Hưm...đừng, em vừa thoa kem mà~"
Quách Quân Hựu nhướn mày, sắc mặt vô cùng bất lương và gian xảo, hỏi lại:
" Không hôn ở mặt nữa, anh hôn chỗ khác ha?"
Khuôn mặt Lạc Yến Dung căng cứng ngượng ngùng, nóng tới làn da đỏ ửng, nhịp tim đập mạnh đến cô còn nghe thấy, lắp bắp cất tiếng:
" Chỗ nào cũng không được hôn."
" Thế quá bất công với anh luôn đấy."
Sau đó, hai vợ chồng đi đến sofa vừa xem tivi vừa ăn trái cây. Quách Quân Hựu tuy bận nhiều việc, nhưng thời gian lúc này anh muốn ở bên Lạc Yến Dung nhiều hơn, anh sẽ làm việc khi cô đi ngủ.
"Anh không đi làm việc hả?"
"Không gấp!"
Quách Quân Hựu vừa nói, vừa nâng bàn tay đang cầm miếng táo của Lạc Yến Dung lên cao, tự nhiên há miệng ăn phần còn lại.
" Quân Hựu..."
Đôi mắt Lạc Yến Dung lần nữa hỗn loạn, lồng ngực bất giác nao nức khó chịu. Thấy thế, Quách Quân Hựu lấn tới bờ môi lập tức bao phủ vào môi cô, từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt mút máp.
"Đừng từ chối anh nha! "
Quách Quân Hựu không hề hay biết, riêng Lạc Yến Dung tình cờ đọc được quyển nhật ký của bà ấy và sau đó được bà Lâm Hạ tường thuật kể lại nên mới rõ ràng câu chuyện.
Tan làm, Lạc Yến Dung ra về cùng với mấy chị đồng nghiệp. Lúc này, thang máy mở ra, bốn người lần lượt bước đi. Đột nhiên, đôi chân cô chậm chạp trông thấy, ánh mắt hướng nhìn đến sofa ở sảnh tập đoàn Quách Thị, vốn có một người đã chờ cô.
Sau đó, cô chủ động tiến lại, lên tiếng:
" Anh chua ve Anh nua sao?"
" Chúng ta đi đâu đó nói chuyện được không?"
Lạc Yến Dung miễn cưỡng gật đầu, nói:
" Anh chờ em bên ngoài đi, em lấy xe."
Sau đó, cả hai đi đến một quán Coffee gần tập đoàn Quách Thị. Chỉ là thái độ của Lạc Yến Dung hôm nay khác với hôm trước, vốn dĩ cô luôn biết trân trọng và biết ơn,...
" Cậu ta làm công việc gì, cuộc sống có ổn định không?"
Lạc Yến Dung bất ngờ đôi chút, sau đó đặt tách cacao xuống bàn, trả lời:
"Anh ấy là luật sư, cuộc sống rất ổn định."
" Vậy thì anh yên tâm rồi! Yến Dung, chúc em hạnh phúc nhé!"
Lạc Yến Dung ngạc nhiên nên khuôn mặt cứng đờ, đăm đăm dò xét đối phương. Thấy thế, Lạc Khải cười khổ, nụ cười chua chát của kẻ thất bại đau khổ vì tình, nói tiếp:
" Hơn một ngày qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, càng theo đuổi em thì tình cảm của chúng ta càng xa cách. Anh sợ mất em, mất mối quan hệ này."
Lạc Yến Dung mỉm cười nhẹ nhàng, từ tốn gật đầu đáp lại với Lạc Khải, người cô luôn xem là anh trai.
Tuy không phải anh em họ ruột thịt, nhưng anh ấy từ nhỏ đã luôn thương và bảo vệ cô. Chỉ là đối với cô, cả hai nên dừng lại ở tình thân!
"Anh tìm người thích hợp rồi yêu đương nghiêm túc đi, em không thích lối sống của anh hiện tại chút nào. "
Bảy giờ tối, Lạc Yến Dung lái xe trở về ' nhà. Lúc này, cánh cổng mở ra vừa lái xe vào trong cô đã thấy Quách Quân Hựu ngồi ở chiếc bàn ở sân, ngắm nghía cây cảnh anh chính tay vun trồng. I
"Anh cứ tưởng em về chung cư rồi chứ.
Lạc Yến Dung bật cười, nhún vai rồi đáp lời:
" Phải anh không gọi thì rất có thể đó."
Lần này đến phiên Quách Quân Hựu bật cười, bàn tay lập tức choàng lên vai Yến Dung ôm lấy cùng bước vào nhà, hỏi:
" Đói lắm phải không? Muốn ăn tối trước hay tắm trước?"
Lạc Yến Dung ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn lên dò xét đối phương, hỏi lại:
" Anh biet ทลิน an sao?"
Quách Quân Hựu bật cười rộ lên, khuôn mặt khẽ nhếch lên vô cùng cao ngạo, tự tin cất lời:
" An do an anh nau roi, thi em se khong thay an & dau ngon hon. "
Quả thật thì Quách Quân Hựu nấu ăn rất ngon, do tự lập ra sống riêng từ lâu nên anh ý thức phải tự chăm sóc bản thân, bận lắm mới đặt thức ăn bên ngoài.
Sau đó, anh lại nói tiếp:
"Em chỉ cần làm vợ thôi, còn lại tất cả anh sắp xếp được. Bây giờ anh có động lực để về nhà sớm, không phải ham việc tăng ca đến khuya."
Lạc Yến Dung mỉm cười, nhưng rất gượng gạo như không thực sự vui vẻ. Hiện tại cô có cảm giác sợ, sợ mình sẽ yêu người đàn ông này mất.
Càng tiếp xúc, càng thấy anh hoàn hảo.
Trên bàn ăn chỉ có hai người, món ăn cũng được Quách Quân Hựu hâm nóng và dọn lên bàn, Lạc Yến Dung chỉ ngồi hưởng thụ. Thể nhưng, trái ngược với sự vui cười hạnh phúc là sắc mặt nghiêm túc của cô, hỗn loạn và rối rằm từ chính suy nghĩ của mình.
Lúc này, Quách Quân Hựu vừa múc súp vào bát vừa quan sát Yến Dung, đôi mắt dao động khi thấy cô khác lạ, lên tiếng:
"Hửm? Chuyện gì thế?"
Lạc Yến Dung bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu nhưng rất buồn bã, trả lời:
"Em nhớ mẹ thôi!"
Bàn tay Quách Quân Hựu khựng lại, sau đó cố múc thêm một muỗng rồi đặt xuống bàn trước vị trí của Yến Dung, nhanh chóng vòng sang kéo ghế ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay cô ôm ấp nâng niu, nói:
" Cuối tháng chúng ta về Anh thăm mẹ nhé?"
Lạc Yến Dung cười gượng, trả lời:
"Sợ không xin nghỉ được."
"Anh nói một tiếng là được."
Ăn tối xong, Quách Quân Hựu giành việc rửa bát, bảo Lạc Yến Dung lên tắm sớm nghỉ ngơi. Dọn dẹp xong xuôi dưới bếp, anh cắt gọt trái cây đủ loại mang lên cho cô.
Hiện tại, Yến Dung đã tắm xong trở ra, đang dưỡng da và sắp xếp các loại mỹ phẩm trên bàn trang điểm. Lúc này,
Quách Quân Hựu tiền tới lại gần đặt dĩa trái cây xuống đấy, sau đó lập tức khom người chu môi hôn vào gò má của cô.
" Hưm...đừng, em vừa thoa kem mà~"
Quách Quân Hựu nhướn mày, sắc mặt vô cùng bất lương và gian xảo, hỏi lại:
" Không hôn ở mặt nữa, anh hôn chỗ khác ha?"
Khuôn mặt Lạc Yến Dung căng cứng ngượng ngùng, nóng tới làn da đỏ ửng, nhịp tim đập mạnh đến cô còn nghe thấy, lắp bắp cất tiếng:
" Chỗ nào cũng không được hôn."
" Thế quá bất công với anh luôn đấy."
Sau đó, hai vợ chồng đi đến sofa vừa xem tivi vừa ăn trái cây. Quách Quân Hựu tuy bận nhiều việc, nhưng thời gian lúc này anh muốn ở bên Lạc Yến Dung nhiều hơn, anh sẽ làm việc khi cô đi ngủ.
"Anh không đi làm việc hả?"
"Không gấp!"
Quách Quân Hựu vừa nói, vừa nâng bàn tay đang cầm miếng táo của Lạc Yến Dung lên cao, tự nhiên há miệng ăn phần còn lại.
" Quân Hựu..."
Đôi mắt Lạc Yến Dung lần nữa hỗn loạn, lồng ngực bất giác nao nức khó chịu. Thấy thế, Quách Quân Hựu lấn tới bờ môi lập tức bao phủ vào môi cô, từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt mút máp.
"Đừng từ chối anh nha! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.