Chương 27: Nói Dối Ngọt Ngào
Huỳnh Thiên Kỳ
12/11/2024
Mười giờ đêm, mọi người đều lên xe ra về và vợ chồng Quách Quân Hựu cũng thế. Lúc này, Lạc Yến Dung có vẻ khá trầm tư, buồn bã, đưa mắt nhìn qua cửa kín ngắm cảnh. Thấy thế, nên anh chủ động cất tiếng:
"Em sao thế? "
"Mẹ từng bảo rằng, vào ngày em lấy chồng, bà ấy sẽ nắm tay của em giao cho người đó."
Hai dòng nước mắt tuôn chảy trên khuôn mặt của Lạc Yến Dung, đôi mắt rưng rưng đỏ hoe sau đó cúi xuống lau chùi, hít lấy một hơi để bản thân được mạnh mẽ.
Quách Quân Hựu đau lòng, đưa tay sang đan chặt bàn tay của Yến Dung tiếp thêm cho cô động lực và là một chỗ dựa tinh thần, dịu dàng lên tiếng:
" Nếu em muốn thì có thể đón mẹ về đây để cho chúng ta chăm lo hương khói, em cũng được ở gần mẹ, thấy sao?"
Giây phút này, Lạc Yến Dung đăm đăm nhìn vào đôi mắt vô cùng chân thành của Quách Quân Hựu. Sau đó, cô mỉm cười rồi lắc đầu, xúc động nghèn nghẹn lên tiếng:
"Bà nói muốn được gần mẹ, muốn mỗi ngày thắp hương cho mẹ, khi nào bà mất thì mới giao lại cho em."
Ngón tay Quách Quân Hựu chuyển động chà sát vào mu bàn tay mềm mại của Lạc Yến Dung, sau đó đưa lên áp vào khuôn mặt nâng niu âu yếm từng chút, nói:
" Anh sẽ cố sắp xếp công việc, để đưa em về Anh thăm mẹ. "
"ổ."
Sau đó cả hai về đến nhà riêng, Lạc Yến Dung thực sự cảm thấy không được thoải mái khi chung sống cùng với một nam nhân, nhưng cô đã lỡ phóng lao...
Ngủ cũng đã ngủ rồi, ký cũng đã ký rồi, cô đâu còn thứ gì để mất nữa ~
Vào phòng, Quách Quân Hựu nhường cho Lạc Yến Dung tắm trước để nghỉ ngơi. Và đương nhiên cô không từ chối, bởi một phần cơ thể cũng mệt do đêm qua ' quá sức'.
Bốn mươi phút sau, Yến Dung trở ra bên ngoài cũng vừa vặn Quách Quân Hựu mở cửa vào phòng, trên tay đang cầm một cốc nước ấm mang đến đặt xuống dưới bàn cạnh chiếc giường, cất tiếng:
" Nhà anh từ trước tới nay không có phụ nữ nên không có bàn trang điểm, anh đặt cho em rồi, ngày mai người ta giao đến. "
" À...anh tắm đi, tắm trễ không tốt đầu."
"Tối mai anh rảnh, hay là chúng ta mời anh họ của em bữa tối, xem như anh ra mắt anh họ ' bạn gái' đi."
Hai chữ ' bạn gái ' được Quách Quân Hựu nhấn nhá đặc biệt, vốn dĩ đang ghim chuyện trưa nay trong lòng. Dĩ nhiên Lạc Yến Dung nhận ra việc đó, hẳng giọng lúng túng lãng tránh ánh nhìn tìm cách đối phó, sau đó lên tiếng:
" Anh Lạc Khải có công việc gấp, lúc chiều đã lên máy bay về Anh, để dịp khác ha."
"Ứ, cũng được! "
Quách Quân Hựu khẽ cười rồi gật đầu, tin vào lời nói dối ngọt ngào ấy, sải bước về hướng phòng tắm. Lúc này,
Yến Dung thở phì một hơi, mang theo điện thoại lên giường, vốn dĩ từ trưa đến giờ có rất nhiều tin nhắn từ Lạc Khải gửi vào, nhưng cô chưa có thời gian phản hồi.
Gửi cho Lạc Khải vỏn vẹn hai tin, sau đó Lạc Yến Dung vào nhóm để nhắn tin thông báo với hai cô bạn thân. Hai mươi phút sau, Quách Quân Hựu trở ra với chiếc quần short ngắn, thân trên để trần lộ ra cơ bắp săn chắc cuồn cuộn, mái tóc mềm mại rũ xuống. Tuy vậy nhưng chẳng làm thuyền giảm sự điển trai vốn có, một sức hút đặc biệt riêng lúc này.
Lạc Yến Dung ngẩng nhìn, bất giác nuốt ngụm nuốt bọt, bàn tay cứng đờ, tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng cứ dõi mắt chăm chăm ngắm nghía.
Wow~
" Nhìn gì thế? Đêm qua chưa đủ nữa sao? "
Vừa nói, Quách Quân Hựu vừa cầm lấy điều khiển tắt đèn và mở lên đèn ngủ, sau đó nhanh chân tiến lại chiếc giường giật lấy điện thoại của cô đặt xuống dưới bàn, tiếp tục nói:
"Ngủ thôi, không sử dụng điện thoại nữa."
" Này, này, anh gia trưởng hả?"
Quách Quân Hựu chỉ cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhanh chóng lên giường ôm Lạc Yến Dung vào lòng, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khiến tâm trạng anh vô cùng sảng khoái, những phiền muộn về gia đình được xua tan phần nào trong đầu.
Yến Dung vùng vẫy, gắt gỏng lên tiếng:
" Sao anh không trả lời?"
" Vậy sao em không trả lời?"
Thế là, Lạc Yến Dung ngượng nghịu nằm yên, sau đó đột nhiên hờn dỗi nhích ra nghiêng người quay lưng với
Quách Quân Hựu, nhưng thực ra cô đang giả vờ để trốn tránh tiếp xúc xác thịt.
Quách Quân Hựu nhích đến, bờ môi chạm vào bả vai noãn nà của Yến Dung, âm thanh ' chụt' phát ra to rõ giữa không gian ắng lặng.
" Giận à?"
"Anh dụ em, lúc chưa ký tên thì lời ngon tiếng ngọt, ký xong rồi thì thay đổi."
" Anh đùa đấy, biết em mệt nên anh xót."
Vừa nói, bàn tay của Quách Quân Hựu cũng vừa mò mẫn tìm kiếm. Cảm giác nhột nhạt ở eo khiến cô hóp bụng, cơ thể nhúc nhích, lên tiếng:
" Anh tìm gì vậy? Điện thoại của anh khi nãy để trên bàn á."
"Anh không tìm điện thoại, anh tìm..."
Hai mắt của Lạc Yến Dung căng tròn hết cỡ, tiếp tục vùng vằng nhưng bị Quách Quân Hựu ôm chặt, bàn tay đặt ở một bên bầu ngực xoa nắn kiên quyết không buông.
"Anh làm gì vậy Quách Quân Hựu?"
" Thằng đàn ông nào chả thế với vợ, đêm qua không chỉ như vậy đâu, anh còn..."
"A..."
Lạc Yến Dung thất thanh hét lên chặn đứng câu nói sắp sửa vang ra từ Quách Quân Hựu. Thế nhưng, ai kia vẫn cứ mặt dày dúi vào sau gáy của cô hôn hít.
"Đừng, đừng, em chưa quen với việc này, khoan, khoan đã Quân Hựu..."
" Nhiều lần thì cũng sẽ quen thôi."
"Em sao thế? "
"Mẹ từng bảo rằng, vào ngày em lấy chồng, bà ấy sẽ nắm tay của em giao cho người đó."
Hai dòng nước mắt tuôn chảy trên khuôn mặt của Lạc Yến Dung, đôi mắt rưng rưng đỏ hoe sau đó cúi xuống lau chùi, hít lấy một hơi để bản thân được mạnh mẽ.
Quách Quân Hựu đau lòng, đưa tay sang đan chặt bàn tay của Yến Dung tiếp thêm cho cô động lực và là một chỗ dựa tinh thần, dịu dàng lên tiếng:
" Nếu em muốn thì có thể đón mẹ về đây để cho chúng ta chăm lo hương khói, em cũng được ở gần mẹ, thấy sao?"
Giây phút này, Lạc Yến Dung đăm đăm nhìn vào đôi mắt vô cùng chân thành của Quách Quân Hựu. Sau đó, cô mỉm cười rồi lắc đầu, xúc động nghèn nghẹn lên tiếng:
"Bà nói muốn được gần mẹ, muốn mỗi ngày thắp hương cho mẹ, khi nào bà mất thì mới giao lại cho em."
Ngón tay Quách Quân Hựu chuyển động chà sát vào mu bàn tay mềm mại của Lạc Yến Dung, sau đó đưa lên áp vào khuôn mặt nâng niu âu yếm từng chút, nói:
" Anh sẽ cố sắp xếp công việc, để đưa em về Anh thăm mẹ. "
"ổ."
Sau đó cả hai về đến nhà riêng, Lạc Yến Dung thực sự cảm thấy không được thoải mái khi chung sống cùng với một nam nhân, nhưng cô đã lỡ phóng lao...
Ngủ cũng đã ngủ rồi, ký cũng đã ký rồi, cô đâu còn thứ gì để mất nữa ~
Vào phòng, Quách Quân Hựu nhường cho Lạc Yến Dung tắm trước để nghỉ ngơi. Và đương nhiên cô không từ chối, bởi một phần cơ thể cũng mệt do đêm qua ' quá sức'.
Bốn mươi phút sau, Yến Dung trở ra bên ngoài cũng vừa vặn Quách Quân Hựu mở cửa vào phòng, trên tay đang cầm một cốc nước ấm mang đến đặt xuống dưới bàn cạnh chiếc giường, cất tiếng:
" Nhà anh từ trước tới nay không có phụ nữ nên không có bàn trang điểm, anh đặt cho em rồi, ngày mai người ta giao đến. "
" À...anh tắm đi, tắm trễ không tốt đầu."
"Tối mai anh rảnh, hay là chúng ta mời anh họ của em bữa tối, xem như anh ra mắt anh họ ' bạn gái' đi."
Hai chữ ' bạn gái ' được Quách Quân Hựu nhấn nhá đặc biệt, vốn dĩ đang ghim chuyện trưa nay trong lòng. Dĩ nhiên Lạc Yến Dung nhận ra việc đó, hẳng giọng lúng túng lãng tránh ánh nhìn tìm cách đối phó, sau đó lên tiếng:
" Anh Lạc Khải có công việc gấp, lúc chiều đã lên máy bay về Anh, để dịp khác ha."
"Ứ, cũng được! "
Quách Quân Hựu khẽ cười rồi gật đầu, tin vào lời nói dối ngọt ngào ấy, sải bước về hướng phòng tắm. Lúc này,
Yến Dung thở phì một hơi, mang theo điện thoại lên giường, vốn dĩ từ trưa đến giờ có rất nhiều tin nhắn từ Lạc Khải gửi vào, nhưng cô chưa có thời gian phản hồi.
Gửi cho Lạc Khải vỏn vẹn hai tin, sau đó Lạc Yến Dung vào nhóm để nhắn tin thông báo với hai cô bạn thân. Hai mươi phút sau, Quách Quân Hựu trở ra với chiếc quần short ngắn, thân trên để trần lộ ra cơ bắp săn chắc cuồn cuộn, mái tóc mềm mại rũ xuống. Tuy vậy nhưng chẳng làm thuyền giảm sự điển trai vốn có, một sức hút đặc biệt riêng lúc này.
Lạc Yến Dung ngẩng nhìn, bất giác nuốt ngụm nuốt bọt, bàn tay cứng đờ, tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng cứ dõi mắt chăm chăm ngắm nghía.
Wow~
" Nhìn gì thế? Đêm qua chưa đủ nữa sao? "
Vừa nói, Quách Quân Hựu vừa cầm lấy điều khiển tắt đèn và mở lên đèn ngủ, sau đó nhanh chân tiến lại chiếc giường giật lấy điện thoại của cô đặt xuống dưới bàn, tiếp tục nói:
"Ngủ thôi, không sử dụng điện thoại nữa."
" Này, này, anh gia trưởng hả?"
Quách Quân Hựu chỉ cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhanh chóng lên giường ôm Lạc Yến Dung vào lòng, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khiến tâm trạng anh vô cùng sảng khoái, những phiền muộn về gia đình được xua tan phần nào trong đầu.
Yến Dung vùng vẫy, gắt gỏng lên tiếng:
" Sao anh không trả lời?"
" Vậy sao em không trả lời?"
Thế là, Lạc Yến Dung ngượng nghịu nằm yên, sau đó đột nhiên hờn dỗi nhích ra nghiêng người quay lưng với
Quách Quân Hựu, nhưng thực ra cô đang giả vờ để trốn tránh tiếp xúc xác thịt.
Quách Quân Hựu nhích đến, bờ môi chạm vào bả vai noãn nà của Yến Dung, âm thanh ' chụt' phát ra to rõ giữa không gian ắng lặng.
" Giận à?"
"Anh dụ em, lúc chưa ký tên thì lời ngon tiếng ngọt, ký xong rồi thì thay đổi."
" Anh đùa đấy, biết em mệt nên anh xót."
Vừa nói, bàn tay của Quách Quân Hựu cũng vừa mò mẫn tìm kiếm. Cảm giác nhột nhạt ở eo khiến cô hóp bụng, cơ thể nhúc nhích, lên tiếng:
" Anh tìm gì vậy? Điện thoại của anh khi nãy để trên bàn á."
"Anh không tìm điện thoại, anh tìm..."
Hai mắt của Lạc Yến Dung căng tròn hết cỡ, tiếp tục vùng vằng nhưng bị Quách Quân Hựu ôm chặt, bàn tay đặt ở một bên bầu ngực xoa nắn kiên quyết không buông.
"Anh làm gì vậy Quách Quân Hựu?"
" Thằng đàn ông nào chả thế với vợ, đêm qua không chỉ như vậy đâu, anh còn..."
"A..."
Lạc Yến Dung thất thanh hét lên chặn đứng câu nói sắp sửa vang ra từ Quách Quân Hựu. Thế nhưng, ai kia vẫn cứ mặt dày dúi vào sau gáy của cô hôn hít.
"Đừng, đừng, em chưa quen với việc này, khoan, khoan đã Quân Hựu..."
" Nhiều lần thì cũng sẽ quen thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.