Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?

Chương 21: CẢM XÚC LẪN LỘN

NganDo456

30/12/2015

Uyển Nhi chợp mắt ngồi dậy.

-“Đầu mình đau quá, như bị ai đó đập mạnh vô hay sao ấy, ui…”

-“Gì vậy, đây là đâu đây?? Sao không có ai hết”

Uyển Nhi cố gắng bình tĩnh, lục túi lấy điện thoại ra gọi điện cho người nhà.

-“Trời sao lại hết pin ngay lúc này chứ!!”

-“Mình không biết đường, thôi thì cứ chạy hết con đường này vậy”

Uyển Nhi cất điện thoại vào, nhanh chóng chạy đi.

Chạy mãi, chạy mãi vẫn ở trên khoảng đất rộng, không thấy phố xá đông người đâu, vẫn là một không gian yên tĩnh ấy.

-“Ui da…!”

Bị vấp chân nên ngã túi bụi xuống bãi cỏ, đầu gối bị cỏ xước 1 đường dài, máu nhiễu thành giọt.

Nhìn vết thương, rồi lại nhìn lên khung cảnh bây giờ, trời thì tối mịt, lại không có bóng người, tiếng gió thổi vù vù.

Cô đơn, lo lắng, sợ hãi – là những cảm xúc ngay lúc này.

Bất lực quá…

-“Mình phải…ngồi dậy đi tiếp thôi, hức…” – Uyển Nhi cố nén khóc.

-“NÀY!! Cô có sao không??”

Thân hình cao lớn ấy, gương mặt đáng ghét ấy, cái chất giọng lạnh ngắt nhưng xen lẫn lo lắng ấy…là Chấn Phong, là em trai mình đây mà!!”

-“Có bị gì không? Tụi nó không làm gì cô chứ? Cô có bị thương ở đâu không?”

Ai đó hỏi dồn hỏi dồn.

-“…”

-“Sao cô không nói gì vậy??Xảy ra chuyện gì rồi sao?? Nói tôi nghe đi!!”

-“…”

-“Đầu gối cô bị chảy máu rồi này, để tôi…”

Mắt híp lại, mũi đỏ quét, 2 má phình to ra… Không chịu đựng được nữa rồi!!

-“Huhuhuhuhuhu”

Uyển Nhi oà khóc lên, ôm chầm lấy cậu khóc nức nở.

Làm ai đó bất giác không biết làm gì, cũng quàng tay ôm lại, dòm nhỏ khóc trong lòng mình mà lúng túng hết cả tay chân.

-“Đừng…đừng khóc, có tôi ở đây rồi, không sao đâu”

Cậu vỗ nhẹ lưng kẹo dẻo an ủi.

-“Huhuhuhuhuhuhu”

Hình như nó bị phản tác dụng rồi, Uyển Nhi khóc còn to hơn nữa.

Sợ nhất là nhìn con gái khóc, giờ phải làm sao với tình huống này bây giờ?!

-“Huhuhuhu”

Chấn Phong thở phào, bèn gỡ đôi tay đang ôm mình ra, đối diện mặt cô, cậu nói:

-“Đừng khóc nữa, cô khóc mặt mũi xấu xí lắm, cười lên đi”

-“Huhu…”

-“Để về nhà tôi cho cô hộp kẹo dẻo mới nhất nha, còn có bánh kẹo của tụi con gái tặng tôi nữa, cho cô hết đó”

-“Hức…”

-“Nhi ngoan, nín đi, nín đi mà”

Chấn Phong xoa đầu cô, ra vẻ người ba yêu thương con lắm nha.

Uyển Nhi nhìn cậu, quẹt 2 hàng nước mắt.

-“Tôi lớn rồi mà sao cậu dỗ dành tôi như em bé thế kia, tôi còn lớn hơn cả cậu đấy…”

Ôi trời, năn nỉ mệt muốn chết rốt cuộc cũng chịu nín khóc, nhưng nín xong lại cực kỳ dễ thương như thế đó. Làm mặt Chấn Phong lúc này so với đít nồi cơm cháy – quả thật không khác chút nào.

*Cốc*

-“Ui da!!”

-“Rốt cuộc cũng chịu nín. Giờ vác xác cô theo tôi về, còn không thì cô ở lại đây cũng được, tối đến có ma làm bạn, không sợ cô đơn đâu”

Lại khôi phục cái bản tính đáng ghét như thường ngày rồi kìa.

-“Cậu đối xử với người bị bắt cóc và còn bị thương như vậy đó!!”

-“Thì sao, chọn 1 hay 2, lẹ không tôi đi trước à”

-“Chọn 1!!”



Nói xong Nhi lủi thủi bước theo Phong, nhưng đầu gối bị đau nhức quá khiến cô đi không vững.

Thấy vậy, Phong lấy băng cá nhân trong túi ra băng đầu gối cho Nhi, xong cậu khom người xuống.

-“Đi như rùa bò ấy, lên đây cõng đi cho lẹ, xe tôi đậu ngoài kia”

Này gọi là vừa đấm vừa xoa nè, Uyển Nhi bễu môi. Rồi nhẹ nhàng trèo lên lưng cậu, Chấn Phong cái một cõng cô bước đi.

Họ vừa đi vừa trò chuyện.

-“Sao cậu biết tôi ở đây thế?”

-“Là Diệu Huyền nghe được từ tụi nào đó nói, rồi chỉ tôi đến chỗ này”

-“Bạn ấy vừa tốt bụng, vừa dịu dàng và còn hiền lành nữa, đúng là bạn của tôi”

-“Chị ta mà…”

“Định nói chị ta là 1 cô gái uốn éo thứ dữ ở quán bar chứ không ngoan hiền gì, nhưng mà thôi vậy, có lẽ mình sẽ cản trở tình bạn của họ”

-“Diệu Huyền thì sao?”

-“Không gì”

Cậu cõng kẹo dẻo đi 1 đoạn đường, đến 1 cái hẻm nhỏ, là lối ra ngoài phố xá đông đúc. Xe mô tô đậu ở đó, rồi Phong lái xe chở Nhi đi về.

-“Cậu hết giận tôi rồi phải không?”

-“Nhắc lại mới nhớ, tôi vẫn còn giận cô mà nhỉ?”

-“Còn giận mà lại đến tận đây, cậu đừng dối lòng nữa, hết giận rồi nha, nha!!” – Uyển Nhi mè nheo

-“Được rồi, nhưng cô không được nói điều này với ai nữa đấy”

-“Ok, có cho tiền cũng không dám nói nữa đâu, hứa luôn!!”

Ai đó ngồi trên khẽ mỉm cười.

-“Lần trước cậu bảo đến chỗ làm của tôi mà không đến, uống free mà còn bày đặt chảnh, lần này nhớ đến nha”

-“Biết rồi”

…….

Tối đến, có 2 người nọ, tuy ở cùng 1 ngôi nhà, phòng thì cạnh nhau, cũng vừa mới gặp nhau, nhưng trước khi ngủ vẫn nghĩ tới nhau.

“Lúc mình cảm thấy bất lực nhất thì Chấn Phong xuất hiện, cậu rất lo lắng, hỏi mình có bị làm sao không rất nhiều lần, khiến mình bật khóc nức nở, nhưng đó không phải vì sợ quá nên khóc, mà là vì hạnh phúc quá nên nước mắt tự chảy ra…”

“Có tôi ở đây rồi – 1 câu nói mang chút ấm áp, 1 chút dịu dàng, 1 chút mạnh mẽ, khiến cho mình cảm thấy rất yên tâm, có lẽ vậy…”

“Tấm lưng của cậu ta rất rộng, còn cứng cáp nữa, trèo lên thoải mái lắm, hoá ra cảm giác được cõng là như vậy, thích thật!”

“Nhưng chẵng hiểu sao lúc đó mình cứ mong đoạn đường đó cứ dài mãi nhỉ, hay tại lưng cậu ta thoải mái quá?”

“Dù sao đi nữa, hôm nay Chấn Phong quả thật rất men”

-“Ôi trời điên rồi điên rồi!! Đi ngủ thôi!!”

Uyển Nhi tự đập mặt mình mấy cái cho bay đi đống suy nghĩ vẫn vơ kia, rồi đắp mền đi ngủ.

Bên phòng bên kia, ai đó cũng nhớ lại khoảnh khắc ấy, khẽ nở 1 nụ cười rồi chìm vào giấc ngủ.

Tối đó, cả 2 người đều ngủ rất ngon, đều mơ thấy những giấc mơ rất đẹp.

…….

…….

Ở 1 quán bar.

-“Sao, con Uyển Nhi đó hôm nay có đi học không?”

-“Đi học bình thường, chỉ có bị thương ngay chân, là Chấn Phong hôm qua chạy đến đưa nó về nhà an toàn” – Diệu Huyền nhàn nhạt

-“Có vậy thôi à, chán vờ lờ, lần sau tao sẽ bày ra nhiều trò vui hơn”

-“Anh khỏi cần làm nữa”

-“Mày định bảo vệ con đó? Em gái tao từ khi nào đã trở nên tốt với bạn bè thế?”

-“Không, từ giờ em sẽ tự biết tính sổ với con đó, anh không cần lo”

-“Quào…”

-“Em lên nhảy đây”

Nói rồi Diệu Huyền lên sàn nhảy múa, tiếng cổ vũ, khiêu thích rôm rả không ngừng.

…….

-“Dạo gần đây nhóm mình có bị ai để ý không?”

Phong hỏi đám bạn.

-“Gần đây thì cũng không có ai kiếm chuyện với nhóm mình hết, yên tĩnh lắm”



-“Tụi bây ráng nhớ lại xem, có đám con trai nào hay chơi xấu trước đó không? Hay muốn trả thù riêng với tao chẵng hạn”

-“A, có khi nào là nhóm của thằng Khắc Huy!! Lần trước tụi nó chơi hèn với mày đó”

-“Chết tiệt, chắc chắn là tụi nó rồi, trả thù riêng với tao không chịu mà đi chơi hèn kiểu này”

-“Tụi bây nhắn tin kêu tụi nó cho cái hẹn đi, phải gặp mặt nói chuyện rõ ràng, không thì đánh luôn cũng được” – Chấn Phong nói tiếp

-“Để tao nhắn tin liền”

-“Sao vậy, nhóm thằng Khắc Huy chơi xấu gì mày nữa à?” – Thiên Minh lên tiếng.

-“Tụi nó không chơi xấu tao mà đi chơi xấu nhỏ ngốc nhà tao, tao đang tức điên lên đây này”

-“CÁI GÌ???”

Bỗng nhiên Thiên Minh la lên, làm cả đám không hiểu chuyện gì hết, cả Chấn Phong cũng giật mình.

-“Uyển Nhi?? Tụi nó đã làm gì chị ấy?? Chị ấy có sao không??”

-“…à tụi nó lén bắt cóc, bỏ cô ta ở chỗ khu bỏ hoang kia, cũng may là tối qua tao đến kịp…”

Chấn Phong trả lời, giọng hơi ngắt nhịp.

-“Shit!! Tụi khốn nạn này, tao cũng phải cho tụi nó 1 bài học!!”

-“Tụi nó chơi hèn quá ”

Cả nhóm bu lại bàn tán.

Riêng chỉ có Chấn Phong đang ngồi suy nghĩ gì đó, mặt cậu đâm chiêu lại.

-“Nè, mốt Uyển Nhi xảy ra chuyện gì, mày nhất định phải gọi cho tao liền nha, đừng có đi 1 mình” – Thiên Minh giọng chắc nịch

Chấn Phong nhìn Thiên Minh với 1 ánh mắt nghi ngờ.

-“Mày…sao bỗng nhiên lại khẩn trương quá vậy? Chẵng giống tính cách điềm tĩnh của mày trước giờ”

-“Chẵng lẽ mày…?” – Phong chầm chậm.

-“Đúng vậy, trước giờ tao chưa nói với mày chuyện này, thật ra tao thích Uyển Nhi!”

-“Nên từ giờ Uyển Nhi xảy ra chuyện gì tao sẽ bảo vệ chị ấy, như chuyện này vậy, lần sau mày nhớ phải gọi cho tao” – Thiên Minh nói tiếp.

Ai đó nghe xong, cậu khẽ cười, 1 nụ cười đầy phức tạp.

-“À, lãng mạn nhỉ? Ý mày là…tao không đủ khả năng để bảo vệ cô ta?”

-“Tao chỉ nói là có tao đi theo, 2 người vẫn tốt hơn 1 người, sẽ bảo vệ chị ấy an toàn hơn”

-“Tao lại nghĩ mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân 1 mình mày thôi chứ” – Chấn Phong cười nhạt

-“Mày…bỗng nhiên sao vậy? Sao lại nói những lời khó hiểu thế?”

-“Không có gì, tao về trước đây”

……..

Về nhà, nhanh chóng đi lên phòng Uyển Nhi, cậu khẽ gõ cửa.

-“Ai đó ?”

-“Là tôi”

-“Vào đi, à mà bánh kẹo của cậu cho rất ngon luôn ấy, mốt nhớ cho nữa nha” – Uyển Nhi tươi rói

-“Thiên Minh tỏ tình với cô?”

-“Sao cậu lại hỏi chuyện đó chứ, xấu hổ chết đi được”

-“Câu trả lời của cô là gì? Cô có đồng ý không?”

-“Tôi trả lời là chỉ xem cậu ấy như bạn bè thôi, nhưng cậu ấy nói sẽ tiếp tục theo đuổi tôi, tôi cũng không biết làm sao”

-“…”

-“Mà sao hôm nay Chấn Phong nhiều chuyện thế? Đừng nói ghen tỵ vì tôi dành mất bạn trai của cậu nha, hía hía”

-“Vậy thì tránh xa cậu ta ra đi”

-“Cậu nói nhỏ quá chẵng nghe được gì, nói lớn lên”

-“TÔI BẢO CÔ TRÁNH XA NÓ RA ĐI, CHO NÓ THEO ĐUỔI KHÔNG CHỪNG CÔ CŨNG THÍCH NÓ LUÔN THÌ SAO?!”

-“Giờ thì lớn quá rồi đó! Muốn banh cái lỗ tai luôn đây này!”

Uyển Nhi xoa xoa tai, tiện miệng nói tiếp:

-“Tóm lại là cậu không muốn tôi với Thiên Minh thích nhau?”

-“Đúng vậy”

Ai đó giọng chắc nịch, làm ai kia giật mình, có vẻ hơi hiểu ra được vấn đề rồi.

Cô mở to mắt nhìn cậu, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa muốn nghe câu giải thích gấp.

Cậu cũng nhìn cô, và…4 mắt nhìn nhau!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook