Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?
Chương 8: MÂU THUẪN
NganDo456
30/12/2015
Thế là, trong 1 đám con trai, lòi đâu ra 1 cô bé nhỏ xinh lúc nào cũng tràn trề sức sống.
Mỗi ngày bày ra 1 trò chơi khác nhau, chơi đến mệt mới chịu đi về.
Tối đến, Uyển Nhi cùng Chấn Phong trên đường về nhà, thông thường lúc đi về không ai nói chuyện với ai, nhưng hôm nay, Nhi ngân nga bắt chuyện.
-“À, tụi bạn của cậu rất hài hước với vui tánh đó, làm tôi cười suốt không thôi, hahaha…”
Không gian im lặng.
“Cái thằng này mở miệng nói 1 câu có bị gì đâu nhỉ?”
-“Ừm, tụi nó được tánh nói nhiều nói nhảm là hay nhất, ở bên cạnh tụi nó làm tôi thấy rất thoải mái”
-“Tôi toàn thấy cậu cốc đầu tụi nó không thôi, cậu rất là bát ngáo nhé!”
-“Vấn đề là tôi thích, ai mạnh hơn người đó có quyền”
-“Xì, lại bát ngáo nữa rồi!!” – Uyển Nhi bễu môi
Rồi cả 2 tiếp tục đi trên con đường về nhà…
Từ đó, 2 cô cậu thường xuyên nói chuyện vui vẻ với nhau hơn, không còn im lặng như trước nữa.
-“Hình như cô ăn lén kẹo dẻo trong phòng tôi phải không?”
-“Aww, tôi chỉ ăn có chút à, còn lại nửa bịch tôi chừa lại cho cậu đó, đừng buồn nha, hihi”
-“Thật ra kẹo dẻo tôi ăn hết rồi, hộp kẹo cô mới ăn là đã qua hạn sử dụng nên tôi chuẩn bị đi bỏ, ai ngờ có con mèo lại lấy ăn vụng, nhưng cảm ơn vì ăn dùm tôi nha, quăng đi thì phí quá”
-“Oái!! Thảo nào cái bụng nó đau đau nãy giờ , ôi không chịu được nữa rồi”
Uyển Nhi chạy 1 mạch tới nhà vệ sinh, để lại Chấn Phong cười rất chi là đắc chí nhé.
Mỗi ngày trôi qua vẫn yên bình và vui vẻ như thế.
………
Rồi 1 ngày nọ, mâu thuẫn trong gia đình xảy ra:
-“Chấn Phong!! Sao con mất dạy quá vậy?? Đi sinh sự đánh nhau vậy hả, con đánh con người ta bầm tím hết cả người, phải nhập viện luôn, giờ gia đình họ mắng vốn, đòi bồi thường kia kìa! Từ khi nào mà con trở nên mất dạy như thế hả? TRẢ LỜI ĐI!” – Ông Hùng quát lớn.
Uyển Nhi đang coi tivi trong phòng, nghe tiếng la, đi xuống nhà xem thử, thì thấy ông Hùng đang rất tức giận Chấn Phong, mẹ cô thì đang lo lắng.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên Uyển Nhi đứng đó nghe xem có chuyện gì.
-“Nghe con giải thích, chuyện là thằng đó sinh sự với con trước, nó nói…”
-“CON NGHĨ TA SẼ TIN LỜI CON NÓI SAO, đây không phải là lần đầu tiên ta nghe về chuyện con đi sinh sự đánh nhau, rất nhiều lần rồi, nghe nói con là đại ca khu này nữa, hùng hồn quá ha, con trai tôi từ khi nào đã cư xử như đứa trẻ vô học thế kia?”
Chấn Phong ngơ ngác nhìn ba mình, gương mặt thất thần lộ rõ sự thất vọng, khoé mắt ướt ướt, cậu nói:
-“Ba, chỉ lo mắng chửi con đánh thằng đó bị thương đến nhập viện, vậy tại sao ba không thử hỏi xem là con có bị thương không, và nghe con giải thích, ba chỉ lo chửi và chửi, không nghe con nói, ha…vậy con có thể hỏi rằng…từ khi nào ba đã trở nên vô tâm như vậy không…?”
-“Rõ ràng là họ nói con sinh sự trước, là con đánh thằng nhóc trước, nó bị bầm dập hết cả người, còn con, ta đâu thấy con bị thương chỗ nào đâu”
-“Ba có thể không tin lời họ được mà, chỉ vì ba không tin con thôi”
-“Ta…”
-“Ba mới hỏi rằng từ khi nào thì con như vậy phải không, vậy con nói cho ba biết nhé, đó là từ khi ba bỏ rơi mẹ con và bắt đầu sống hạnh phúc bên gia đình mới này đó, đứa con này chỉ là người chiếm chỗ, suy cho cùng thì ba cũng chỉ là người thay lòng đổi dạ thôi”
*Chát*
Uyển Nhi và mẹ giật mình, 5 dấu tay đỏ quét trên gương mặt Chấn Phong.
Cậu lấy tay sờ má, nói:
-“Hả giận rồi, giờ con đi được chưa?”
Ông Hùng thất thần, nhìn bàn tay vừa mới đánh con, gương mặt có đôi chút hối hận, không khí lúc này trở nên u ám hơn bao giờ hết.
Đi ngang qua phòng Chấn Phong, Uyển Nhi nhìn thấy cậu đang xem phim, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy mặt cậu giống như mới khóc xong vậy.
Nhìn kỹ lại, mới nhìn ra trên lưng cậu có những vết đỏ dài, tại áo che mất, cả bắp tay và chân cũng có nữa.
-“Uyển Nhi, chị ở đây đợi ai thế?”
Thiên Minh đang đi ngang qua công viên, thấy Nhi đang đứng nhìn xung quanh nên chạy lại hỏi
-“Chị đợi các em nãy giờ rồi mà không thấy ai ra, giờ gặp em thì tốt quá”
-“Hả, có chuyện gì sao?”
-“Kể cho chị nghe về vụ Chấn Phong đánh nhau đi, đầu đuôi sự việc như thế nào!”
Mỗi ngày bày ra 1 trò chơi khác nhau, chơi đến mệt mới chịu đi về.
Tối đến, Uyển Nhi cùng Chấn Phong trên đường về nhà, thông thường lúc đi về không ai nói chuyện với ai, nhưng hôm nay, Nhi ngân nga bắt chuyện.
-“À, tụi bạn của cậu rất hài hước với vui tánh đó, làm tôi cười suốt không thôi, hahaha…”
Không gian im lặng.
“Cái thằng này mở miệng nói 1 câu có bị gì đâu nhỉ?”
-“Ừm, tụi nó được tánh nói nhiều nói nhảm là hay nhất, ở bên cạnh tụi nó làm tôi thấy rất thoải mái”
-“Tôi toàn thấy cậu cốc đầu tụi nó không thôi, cậu rất là bát ngáo nhé!”
-“Vấn đề là tôi thích, ai mạnh hơn người đó có quyền”
-“Xì, lại bát ngáo nữa rồi!!” – Uyển Nhi bễu môi
Rồi cả 2 tiếp tục đi trên con đường về nhà…
Từ đó, 2 cô cậu thường xuyên nói chuyện vui vẻ với nhau hơn, không còn im lặng như trước nữa.
-“Hình như cô ăn lén kẹo dẻo trong phòng tôi phải không?”
-“Aww, tôi chỉ ăn có chút à, còn lại nửa bịch tôi chừa lại cho cậu đó, đừng buồn nha, hihi”
-“Thật ra kẹo dẻo tôi ăn hết rồi, hộp kẹo cô mới ăn là đã qua hạn sử dụng nên tôi chuẩn bị đi bỏ, ai ngờ có con mèo lại lấy ăn vụng, nhưng cảm ơn vì ăn dùm tôi nha, quăng đi thì phí quá”
-“Oái!! Thảo nào cái bụng nó đau đau nãy giờ , ôi không chịu được nữa rồi”
Uyển Nhi chạy 1 mạch tới nhà vệ sinh, để lại Chấn Phong cười rất chi là đắc chí nhé.
Mỗi ngày trôi qua vẫn yên bình và vui vẻ như thế.
………
Rồi 1 ngày nọ, mâu thuẫn trong gia đình xảy ra:
-“Chấn Phong!! Sao con mất dạy quá vậy?? Đi sinh sự đánh nhau vậy hả, con đánh con người ta bầm tím hết cả người, phải nhập viện luôn, giờ gia đình họ mắng vốn, đòi bồi thường kia kìa! Từ khi nào mà con trở nên mất dạy như thế hả? TRẢ LỜI ĐI!” – Ông Hùng quát lớn.
Uyển Nhi đang coi tivi trong phòng, nghe tiếng la, đi xuống nhà xem thử, thì thấy ông Hùng đang rất tức giận Chấn Phong, mẹ cô thì đang lo lắng.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên Uyển Nhi đứng đó nghe xem có chuyện gì.
-“Nghe con giải thích, chuyện là thằng đó sinh sự với con trước, nó nói…”
-“CON NGHĨ TA SẼ TIN LỜI CON NÓI SAO, đây không phải là lần đầu tiên ta nghe về chuyện con đi sinh sự đánh nhau, rất nhiều lần rồi, nghe nói con là đại ca khu này nữa, hùng hồn quá ha, con trai tôi từ khi nào đã cư xử như đứa trẻ vô học thế kia?”
Chấn Phong ngơ ngác nhìn ba mình, gương mặt thất thần lộ rõ sự thất vọng, khoé mắt ướt ướt, cậu nói:
-“Ba, chỉ lo mắng chửi con đánh thằng đó bị thương đến nhập viện, vậy tại sao ba không thử hỏi xem là con có bị thương không, và nghe con giải thích, ba chỉ lo chửi và chửi, không nghe con nói, ha…vậy con có thể hỏi rằng…từ khi nào ba đã trở nên vô tâm như vậy không…?”
-“Rõ ràng là họ nói con sinh sự trước, là con đánh thằng nhóc trước, nó bị bầm dập hết cả người, còn con, ta đâu thấy con bị thương chỗ nào đâu”
-“Ba có thể không tin lời họ được mà, chỉ vì ba không tin con thôi”
-“Ta…”
-“Ba mới hỏi rằng từ khi nào thì con như vậy phải không, vậy con nói cho ba biết nhé, đó là từ khi ba bỏ rơi mẹ con và bắt đầu sống hạnh phúc bên gia đình mới này đó, đứa con này chỉ là người chiếm chỗ, suy cho cùng thì ba cũng chỉ là người thay lòng đổi dạ thôi”
*Chát*
Uyển Nhi và mẹ giật mình, 5 dấu tay đỏ quét trên gương mặt Chấn Phong.
Cậu lấy tay sờ má, nói:
-“Hả giận rồi, giờ con đi được chưa?”
Ông Hùng thất thần, nhìn bàn tay vừa mới đánh con, gương mặt có đôi chút hối hận, không khí lúc này trở nên u ám hơn bao giờ hết.
Đi ngang qua phòng Chấn Phong, Uyển Nhi nhìn thấy cậu đang xem phim, như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thấy mặt cậu giống như mới khóc xong vậy.
Nhìn kỹ lại, mới nhìn ra trên lưng cậu có những vết đỏ dài, tại áo che mất, cả bắp tay và chân cũng có nữa.
-“Uyển Nhi, chị ở đây đợi ai thế?”
Thiên Minh đang đi ngang qua công viên, thấy Nhi đang đứng nhìn xung quanh nên chạy lại hỏi
-“Chị đợi các em nãy giờ rồi mà không thấy ai ra, giờ gặp em thì tốt quá”
-“Hả, có chuyện gì sao?”
-“Kể cho chị nghe về vụ Chấn Phong đánh nhau đi, đầu đuôi sự việc như thế nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.