Đừng Xem Tôi Như Em Trai Nữa Có Được Không?
Chương 7: UYỂN NHI BÁM DAI NHƯ ĐỈA!!
NganDo456
30/12/2015
Mỗi buổi chiều, thời tiết mát mẻ. mọi người thường ra công viên đi bộ, thả diều, tập thể thao hay ngồi băng ghế đá tâm sự này kia.
Khoảng đất rộng nhất ở công viên là địa bàn của mấy thằng nhóc nhỏ tuổi, chiều nào tụi nhóc cũng hẹn nhau ra công viên chơi nhiều trò thú vị khác nhau, vì thế ai hay ra công viên đều quen mắt với cảnh tượng đám nhóc nhỏ tràn đầy năng lượng chơi đùa cùng nhau, hoặc cùng nhau tranh giành trái bóng tròn.
-“Yeah vô rồi, tỷ số giờ là 2-0 rồi nhé đội Bchuẩn bị khao đội tao ăn chè đi”
Chấn Phong sút bóng vô lưới, vui vẻ nói
-“Xì, mới 2-0, tụi tao còn gỡ lại sau, đừng có mà phách lối nhá” – Thiên Minh cười
-“Đá qua đây, qua đây”
-“Uizz, xém vô lưới nữa rồi!!”
-“Haha, gỡ hoà rồi!!”
*Đang tiếp tục chơi hăng say*
-“Này!! Cho tớ chơi với được không?”
Cả đám dừng chơi, mặt ngẩn tò te nhìn người vừa nói.
-“Oh là chị của thằng Phong kìa,muốn chơi cùng tụi này hã?” – Đám con trai ríu rít.
-“Đúng rồi, tớ muốn vận động để tăng thêm chiều cao, cho tớ chơi cùng nhé?”
-“Ồ, tất nhiên là được…”
-“Cô làm gì ở đây? Tự nhiên lại xin chơi cùng, tôi chưa nói với cô là tôi rất ghét cô hả?” – Chấn Phong chen vô
-“Cậu ghét tôi thì có liên quan gì đến việc tôi chơi đá banh cùng các bạn chứ, phải không các bạn?”
-“Đúng rồi, cho Uyển Nhi chơi cùng đi mày ôi”
-“Không cho là không cho, tao không thích nhỏ đó, tụi bây còn lộn xộn là tụi bây phải bao tao kèo thua hôm bữa đó, muốn sao?” – Phong trừng mắt
Vì Phong là đại ca nhóm, với lại hơi bị tiếc tiền, nên cả đám im re.
Không cho chơi, Uyển Nhi đành lủi thủi đi về.
Hôm sau, cả đám đang chơi cờ cá ngựa, Uyển Nhi xuất hiện.
-“Hey, cho tớ chơi với”
Chấn Phong giật cả mình, nhưng cũng lấy lại độ bát ngáo vốn có.
-“Nữa hả, không cho!!”
Chơi bịt mắt bắt dê.
-“Cho tớ chơi bịt mắt bắt dê với nhé!!”
-“Đã bảo không cho, sao cô cứ ám mãi thế?!”
Chơi rồng rắn lên mây.
-“Vui quá, tớ chơi nữa!”
-“Thiệt tình, tôi đã bảo cô không được chào đón trong nhóm tôi rồi mà!!”
Ngày nào cũng vậy, tới 1 ngày, cả đám đang chơi bóng rỗ, Uyển Nhi lại tới, lần này Phong quát:
-“Sao cô dai như đĩa vậy hã, tôi rất ghét cô, tôi không thích chơi với cô, đừng phiền tụi này nữa, đi chơi chỗ khác đi!!!”
Tưởng quát vậy thì nhỏ sẽ quê và đi về, từ giờ sợ rồi không làm phiền nữa, Phong sẽ thoát được con đĩa bám lâu ngày, nhưng…
-“Huhuhuhu, chỉ vì cậu ghét tôi mà không cho tôi chơi vậy hả, vậy có công bằng không, con trai gì mà nhỏ mọn thế, tôi chỉ muốn chơi chung thôi mà, huhuhuhuhuhu”
Chấn Phong hết hồn, có vậy cũng khóc, mọi người xung quanh ai cũng nhìn rồi chỉ chỏ thằng nhóc này làm con gái khóc này kia.
-“Này cho chị mày cùng với, mày ăn hiếp con người ta quài”
Cả đám lại dỗ Nhi, trách Phong
Nhỏ khóc thút thít quài không chịu nín, ai cũng chỉ trích cậu.
*Thở dài*
Ai đó đành bó tay, nhẹ nhàng nói với con sâu mít ướt kia.
-“Là lỗi của tôi, là tôi không tốt, là tôi nhỏ mọn, từ giờ tụi tôi chơi gì thì cô cứ lại chơi chung nha, tôi sẽ không như vậy nữa, cho nên đừng khóc nữa, nín đi”
-“OK!! Xin chào các bạn, tớ là Dương Uyển Nhi, từ giờ hy vọng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé, các cậu chơi gì mà không rủ tớ là tớ buồn lắm luôn đó nha!!”
Uyển Nhi hết khóc, tràn đầy năng lượng lại trong tích khắc luôn.
Thật là bó tay luôn với nhỏ này, cả đám không chịu nỗi cười phá lên.
Công viên hôm đó tràn ngập tiếng cười vui vẻ của lũ nhóc.
Từ đó, mỗi khi chơi trò gì, Uyển Nhi luôn chơi cùng, nhỏ dần dần hoà nhập và rất thân thiết với tụi bạn Chấn Phong, họ rất quý cô bé.
Lý do Uyển Nhi muốn chơi cùng đến vậy bởi vì Nhi muốn được thân thiết hơn với Phong, cô muốn cậu không còn ghét cô nữa, và cô cũng muốn hiểu nhiều hơn về cậu em trai của mình.
Khoảng đất rộng nhất ở công viên là địa bàn của mấy thằng nhóc nhỏ tuổi, chiều nào tụi nhóc cũng hẹn nhau ra công viên chơi nhiều trò thú vị khác nhau, vì thế ai hay ra công viên đều quen mắt với cảnh tượng đám nhóc nhỏ tràn đầy năng lượng chơi đùa cùng nhau, hoặc cùng nhau tranh giành trái bóng tròn.
-“Yeah vô rồi, tỷ số giờ là 2-0 rồi nhé đội Bchuẩn bị khao đội tao ăn chè đi”
Chấn Phong sút bóng vô lưới, vui vẻ nói
-“Xì, mới 2-0, tụi tao còn gỡ lại sau, đừng có mà phách lối nhá” – Thiên Minh cười
-“Đá qua đây, qua đây”
-“Uizz, xém vô lưới nữa rồi!!”
-“Haha, gỡ hoà rồi!!”
*Đang tiếp tục chơi hăng say*
-“Này!! Cho tớ chơi với được không?”
Cả đám dừng chơi, mặt ngẩn tò te nhìn người vừa nói.
-“Oh là chị của thằng Phong kìa,muốn chơi cùng tụi này hã?” – Đám con trai ríu rít.
-“Đúng rồi, tớ muốn vận động để tăng thêm chiều cao, cho tớ chơi cùng nhé?”
-“Ồ, tất nhiên là được…”
-“Cô làm gì ở đây? Tự nhiên lại xin chơi cùng, tôi chưa nói với cô là tôi rất ghét cô hả?” – Chấn Phong chen vô
-“Cậu ghét tôi thì có liên quan gì đến việc tôi chơi đá banh cùng các bạn chứ, phải không các bạn?”
-“Đúng rồi, cho Uyển Nhi chơi cùng đi mày ôi”
-“Không cho là không cho, tao không thích nhỏ đó, tụi bây còn lộn xộn là tụi bây phải bao tao kèo thua hôm bữa đó, muốn sao?” – Phong trừng mắt
Vì Phong là đại ca nhóm, với lại hơi bị tiếc tiền, nên cả đám im re.
Không cho chơi, Uyển Nhi đành lủi thủi đi về.
Hôm sau, cả đám đang chơi cờ cá ngựa, Uyển Nhi xuất hiện.
-“Hey, cho tớ chơi với”
Chấn Phong giật cả mình, nhưng cũng lấy lại độ bát ngáo vốn có.
-“Nữa hả, không cho!!”
Chơi bịt mắt bắt dê.
-“Cho tớ chơi bịt mắt bắt dê với nhé!!”
-“Đã bảo không cho, sao cô cứ ám mãi thế?!”
Chơi rồng rắn lên mây.
-“Vui quá, tớ chơi nữa!”
-“Thiệt tình, tôi đã bảo cô không được chào đón trong nhóm tôi rồi mà!!”
Ngày nào cũng vậy, tới 1 ngày, cả đám đang chơi bóng rỗ, Uyển Nhi lại tới, lần này Phong quát:
-“Sao cô dai như đĩa vậy hã, tôi rất ghét cô, tôi không thích chơi với cô, đừng phiền tụi này nữa, đi chơi chỗ khác đi!!!”
Tưởng quát vậy thì nhỏ sẽ quê và đi về, từ giờ sợ rồi không làm phiền nữa, Phong sẽ thoát được con đĩa bám lâu ngày, nhưng…
-“Huhuhuhu, chỉ vì cậu ghét tôi mà không cho tôi chơi vậy hả, vậy có công bằng không, con trai gì mà nhỏ mọn thế, tôi chỉ muốn chơi chung thôi mà, huhuhuhuhuhu”
Chấn Phong hết hồn, có vậy cũng khóc, mọi người xung quanh ai cũng nhìn rồi chỉ chỏ thằng nhóc này làm con gái khóc này kia.
-“Này cho chị mày cùng với, mày ăn hiếp con người ta quài”
Cả đám lại dỗ Nhi, trách Phong
Nhỏ khóc thút thít quài không chịu nín, ai cũng chỉ trích cậu.
*Thở dài*
Ai đó đành bó tay, nhẹ nhàng nói với con sâu mít ướt kia.
-“Là lỗi của tôi, là tôi không tốt, là tôi nhỏ mọn, từ giờ tụi tôi chơi gì thì cô cứ lại chơi chung nha, tôi sẽ không như vậy nữa, cho nên đừng khóc nữa, nín đi”
-“OK!! Xin chào các bạn, tớ là Dương Uyển Nhi, từ giờ hy vọng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau nhé, các cậu chơi gì mà không rủ tớ là tớ buồn lắm luôn đó nha!!”
Uyển Nhi hết khóc, tràn đầy năng lượng lại trong tích khắc luôn.
Thật là bó tay luôn với nhỏ này, cả đám không chịu nỗi cười phá lên.
Công viên hôm đó tràn ngập tiếng cười vui vẻ của lũ nhóc.
Từ đó, mỗi khi chơi trò gì, Uyển Nhi luôn chơi cùng, nhỏ dần dần hoà nhập và rất thân thiết với tụi bạn Chấn Phong, họ rất quý cô bé.
Lý do Uyển Nhi muốn chơi cùng đến vậy bởi vì Nhi muốn được thân thiết hơn với Phong, cô muốn cậu không còn ghét cô nữa, và cô cũng muốn hiểu nhiều hơn về cậu em trai của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.