Chương 4: Cứu người
Cầm Luật
23/05/2013
Mặc dù Diệp Vân Thủy rất sợ hãi, nhưng nhìn vũng máu đỏ tươi loang lổ lan trên tuyết càng lúc càng lớn, hiển nhiên cũng biết người này bị thương không nhẹ, dù kiếp trước có không phải là người học y thì bản thân nàng có thể được sống lại thêm một lần nữa cũng nên làm chút việc thiện, huống chi đây lại là chốn chùa chiền, cũng nên tích cho mình một chút công đức, Diệp Vân Thủy trong lòng cân nhắc một phen, vẫn quyết định sẽ cứu người kia.
Bỗng có tiếng bước chân lộp bộp chạy trên tuyết, là Xuân Nguyệt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của Diệp Vân Thủy đang vội vã chạy đến, “Đại tiểu thư, người có làm sao không?”
“Mau tới đây, người này bị thương, giúp ta nâng hắn đưa về viện!” Diệp Vân Thủy một mình kéo chân người nọ, tất nhiên có chút khó khăn, mà Xuân Nguyệt tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thường xuyên phải làm việc, thật ra so với Diệp Vân Thủy khí lực còn lớn hơn một chút, hai người một trước một sau đem người thanh niên kia kéo vào trong phòng, nhưng lại không đủ sức đưa hắn nâng đến trên giường, đành phải bảo Xuân Nguyệt lấy một tấm đệm giường trải lên mặt đất, dìu hắn nằm lên trên.
Vất vả như thế một hồi, Diệp Vân Thủy mệt đến mức không còn chút sức lực nào ngồi bệt xuống đất, Xuân Nguyệt thì sợ hãi đứng ở một bên run run nhìn miệng vết thương trên người người kia, máu vẫn không ngừng thấm ra bên ngoài, trông thật là khủng khiếp.
“Em đi gọi Không Chân tới đây, bảo cậu bé đi đến chỗ sư thầy xin một ít thuốc trị thương, cứ nói là ta chơi đùa trong sân chẳng may làm bị thương ở tay, không có việc gì chỉ cần chấm chút thuốc trị thương là khỏi, sau đó lấy tiền đưa cho hòa thượng béo để hắn đi xuống dưới núi mua cho ta một vò rượu trắng và một bộ lòng vịt!” Diệp Vân Thủy liên tục kiểm tra hơi thở của người kia, chỉ sợ hắn bất thình lình sẽ chết.
Xuân Nguyệt vẻ mặt do dự, “Đại tiểu thư, để cho hòa thượng béo đi mua có thích hợp không? Hắn dù sao cũng là người xuất gia!”
“Em nói với hắn, nếu hắn không chịu đi, ta sẽ đem chuyện hôm trước hắn đánh chết con chim tước ở sau núi nói cho sư thầy quản giáo giới luật, để cho hắn tự nghĩ cách!” Diệp Vân Thủy vội vàng chạy đến dưới gối của mình lấy ra túi tiền, từ bên trong cầm ra ba khối bạc vụn, “Còn thừa thì để cho hòa thượng béo, bảo hắn ở dưới chân núi mua chút đồ ăn vặt mà ăn, nhưng mấy thứ kia phải nhanh chóng mang đến đây cho ta!”
Xuân Nguyệt tuy rằng không biết tiểu thư nhà mình muốn mấy thứ này có ích lợi gì, nhưng quay đầu nhìn thoáng qua thấy người kia bị thương rất nặng liền không nghĩ nhiều, thoáng cái đã chạy ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại Diệp Vân Thủy, nhưng nàng cũng không có chút nào nhàn rỗi, nàng một mình đi ra phía sau con đường tuyết kiếm mấy cành, rễ cây to mang vào nhà, sau đó ở trong sân nhóm lửa đun sôi nước, chưa bao giờ làm việc này nên phải mất một lúc lâu nàng mới miễn cưỡng nhóm được bếp, còn bị sặc khói ho khan không ngừng, mặt mũi người ngợm đều ám khói đen, hệt như một chú mèo cả ngày nằm trong bếp lò.
Nấu được nước, Diệp Vân Thủy liền quay vào phòng tìm một mảnh vải giặt qua hồ, lấy kéo cát mảnh vải kia thành những mảnh nhỏ rộng bằng bàn tay, còn để lại vài miếng khăn hình vuông, xếp cùng một chỗ để chuẩn bị, vất vả mãi mới có vẻ xong, Diệp Vân Thủy đặt mông ngồi dưới đất nhìn người nọ thở hổn hển, miệng không ngừng lẩm nhẩm niệm, “Cầu xin Phật tổ phù hộ, phù hộ cho người này đừng chết, con kiếp này cứu người cũng coi như là tích đức làm việc thiện, người nhà muốn đem con gả cho kẻ chơi bời trác táng đáng chết kia, con cứu người này mệnh đổi mệnh kẻ cặn bã kia, coi như lưỡng toàn!”
Diệp Vân Thủy còn đang ở phòng trong lầm rầm cầu khẩn thần linh, Xuân Nguyệt đã quay trở về vào đến trong sân, theo sau còn có Không Chân, Diệp Vân Thủy sợ Không Chân sợ hãi, vốn định bảo cậu bé trở về, nhưng nghĩ đến đến người nằm ở phòng trong là đàn ông, cũng có lúc cần người giúp đỡ một tay, liền để cậu ở lại.
Không kịp giải thích nhiều với Không Chân, Diệp Vân Thủy bảo Xuân Nguyệt đóng chặt cổng viện lại, bắt đầu tiến hành cứu người!
Xuân Nguyệt phụ trách qua lại bưng nước ấm, Không Chân phụ trách việc lặt vặt, Diệp Vân Thủy cũng bất chấp cái gì mà nam nữ khác biệt, đem áo đã dính đầy máu của người kia cởi ra, vết thương trên lưng dài chừng nửa thước ứ máu, sâu khoảng nửa lóng tay, thịt đã lộ hết ra bên ngoài, Xuân Nguyệt cùng Không Chân đều bị dọa giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, Diệp Vân Thủy trong lòng cũng cả kinh, vì học y nên đã quen nhìn, nhưng vết thương nặng thế này cũng khiến cho trong lòng nàng run rẩy.
Nhìn không thì có ích gì, bản năng nghề nghiệp của Diệp Vân Thủy trong nháy mắt liền khôi phục, tuy rằng điều kiện hơi thiếu thốn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, nàng lấy khăn ngâm qua nước sôi sau đó tẩm rượu, lau người cho người kia, mùi vị hỗn hợp của cồn và máu tươi xộc lên mũi tràn ngập khắp phòng, làm người ta thấy buồn nôn, Xuân Nguyệt che miệng chạy đi ra ngoài, Không Chân thì vẫn ở một bên kiên trì phụ giúp, nhìn Diệp Vân Thủy đem ruột vịt ngâm qua rượu, sau đó cắt thành sợi, dùng kim xâu qua đem khâu miệng vết thương kia lại.
Đây là những thứ kiếp trước Diệp Vân Thủy được học qua, dù nàng không học khoa ngoại, mà chỉ là một môn học lý thuyết cưỡi ngựa xem hoa, cũng chưa bao giờ thực hành, lần này cũng là đem “chữa ngựa chết thành ngựa sống” (1), lấy hắn để thử tay nghề, vì nếu không khâu miệng vết thương lại, tiêu độc không tốt sẽ bị viêm nhiễm, đến lúc đó người này cũng chỉ còn nước đem đi chôn!
(1) Tử mã đương hoạt mã y - 死马当活马医 – đây là một câu tục ngữ của TQ nghĩa là biết rõ việc không thể cứu chữa song dù chỉ có 1 tia hy vọng vẫn cố gắng hết mình để cứu, còn có nghĩa là cách cuối cùng tốt nhất có thể thử.
Diệp Vân Thủy xâu kim xong lại dùng rượu trắng tẩy sạch hết máu đen trên tay, sau đó mới tiếp tục đem miệng vết thương khâu lại, không biết khâu đã bao nhiêu mũi, do miệng vết thương thật sự quá dài, nhìn qua thật giống như một con rết, Không Chân không ngừng nhếch miệng, không dám nhìn nhưng lại nghĩ mình là nam nhi, nếu như khiếp đảm, sẽ bị Diệp Vân Thủy coi thường, nhưng Diệp Vân Thủy lúc này cũng không để ý tới chút tâm trạng nhỏ bé này của Không Chân, chỉ mỗi việc tập trung vào xử lý vết thương kia đã làm nàng tốn hết tâm tư rồi.
Khó khăn đem miệng vết thương khâu xong, Diệp Vân Thủy lại lấy thuốc trị thương Không Chân mang đến rắc thật dày lên trên, dùng mảnh vải đã cắt ra kia băng bó vết thương lại, Không Chân cũng chạy lại giúp đỡ, nhưng Xuân Nguyệt hiển nhiên có chút không muốn, Diệp Vân Thủy cũng không muốn ép cô bé, dù sao cũng là tiểu nữ nhi sống trong thời cổ đại, đã bị nhồi nhét tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, còn nàng kiếp trước là người hiện đại, mà kiếp này số phận đã định là sẽ gả cho một kẻ ăn chơi rồi, nên đối với những quy tắc kia đã sớm không để ý.
Đem miệng vết thương băng bó xong, Diệp Vân Thủy lại kiểm tra một lần những vết thương khác của người này, mỗi vết đều bôi thuốc tiêu độc rồi băng bó cẩn thận, nàng vốn tưởng rằng người kia tay chân có thể bị gãy xương nên kiếm thêm một ít củi khô để làm nẹp cố định, nhưng bây giờ cũng không cần dùng nữa.
Mọi việc gần như xong xuôi, Diệp Vân Thủy ngồi xuống thở gấp, lại phát giác đã tới đầu giờ dậu (2), chính là giờ cơm chiều hàng ngày, liền sai Xuân Nguyệt đi lấy đồ ăn, nàng cố ý giữ Không Chân lại giúp mình, là muốn dặn dò tiểu hòa thượng này vài câu.
(2) giờ dậu: 5 - 7h chiều
“Không Chân, chú có biết vì sao tôi không dám kinh động chủ trì trưởng lão, một mình cứu người này không?” Diệp Vân Thủy phải cùng Không Chân nói rõ, nếu không việc này mà truyền đi ra ngoài, thanh danh của nàng có thể bị hủy, tuy rằng Diệp Vân Thủy không thèm để ý những chuyện này, nhưng dù sao cũng đã sống trong cái thời đại này, đến cả lướt qua nhau chạm phải cánh tay cũng thành thất tiết, thì cái mạng nhỏ của nàng rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Không Chân tựa hồ không nghĩ tới Diệp Vân Thủy sẽ hỏi cậu vấn đề này, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu sau vẫn lắc đầu, “Không biết, mời thí chủ chỉ giáo.”
“Đầu tiên, người này thân phận không rõ ràng, hắn là ai? Từ đâu tới? Vì sao lại bị thương chúng ta cũng không biết được, nhưng trọng yếu nhất là trước tiên phải cứu mạng người này, nếu đợi thông tri cho chủ trì trưởng lão mọi người đến nơi chỉ sợ là đã quá muộn, đúng không? Tiếp theo, tôi cùng với Xuân Nguyệt là nữ nhi, thế đạo này có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, người này lại bị thương ở phía sau núi, gần chỗ ở của tôi nhất, nếu truyền đi ra ngoài, đối với thanh danh của tôi có chút không tốt, mặc dù tôi có lòng muốn hết sức cứu người, nhưng cũng không muốn vì vậy mà dẫm lên thanh danh, hiểu chưa?” Diệp Vân Thủy giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi, đợi Không Chân gật đầu xong mới tiếp tục nói, “Cho nên tôi cũng hy vọng chú tạm thời không đem việc này báo cho người khác biết, chờ tôi rời khỏi đây rồi, chú mới báo cho các sư phụ, sư huynh biết mà tiếp tục chăm sóc người này, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ hiểu chỗ khó xử của tôi, chú có bằng lòng không?”
Không Chân nghĩ một lúc lâu, mới gật cái đầu nhỏ đáp: “Phật tổ có câu: Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thí chủ có lòng từ bi như vậy đương nhiên không thể bị những luật lệ thế tục kia quấy nhiễu, nếu sư phụ không hỏi, tiểu tăng liền không nói, cũng không tính là phạm vào giới luật, vậy có được không?”
Diệp Vân Thủy vừa lòng gật đầu, đứa nhỏ này cả ngày giả thần giả quỷ nhưng cũng rất thông minh, cậu có thể làm được như vậy cũng là rất tốt rồi.
Giữ Không Chân ở lại trong viện ăn cơm chay xong, nàng liền để cậu bé trở về báo bình an với sư phụ cậu, Xuân Nguyệt thì cầm quần áo dính đầy máu kia thừa dịp đêm tối vắng người mang đi giặt hồ, bằng không người này không có quần áo tắm rửa, cũng không ổn, không lẽ lại đi trộm quần áo của các hòa thượng cho hắn mặc?
Diệp Vân Thủy một mình ngồi ở trong viện, lòng tràn đầy phiền muộn, từ nay đến ngày mồng tám tháng chạp, nàng sẽ chính thức đối mặt với thân phận đích nữ Diệp phủ của mình, đối mặt với phụ thân chưa từng gặp qua một lần, mẫu thân độc ác cùng đám huynh đệ tỷ muội không thể hòa hợp, mà bản thân nàng chỉ là một người con gái yếu đuối, làm thế nào để đấu tranh cùng số mệnh?
Cùng là một vầng trăng cong cong huyền ảo, cùng là bầu trời đầy sao, cùng là màn đêm cao vợi, cùng là một người, nhưng hết thảy lại không giống như cũ.
Chờ Xuân Nguyệt trở về, Diệp Vân Thủy liền cùng cô bé ngủ chung trên chiếc phản ở phòng ngoài, tuy rằng kia người bị thương nên không ngủ ở trên giường, nhưng nàng vẫn để ý chuyện nam nữ cùng phòng, có lẽ là mệt nhọc cả ngày, Diệp Vân Thủy nằm xuống không lâu liền ngủ thiếp đi.
Trong mộng, nàng dường như cảm thấy có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thẳng đến khi nàng thật sự thấy rõ, lại chính là ánh mắt hung dữ lạnh thấu xương lúc ngoái lại của người kia! Diệp Vân Thủy bỗng nhiên bừng tỉnh, mới phát giác bị kinh sợ đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, mà lúc này trong chùa miếu lại vang lên một loạt tiếng động ồn ào, ngay cả nơi cách xa đại môn chính điện (3) như chỗ này cũng có thể loáng thoáng nghe được!
(3) đại môn chính điện: cửa lớn của điện chính trong chùa
“Đại tiểu thư, người làm sao vậy?” Xuân Nguyệt bị Diệp Vân Thủy lay tỉnh, lại nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt ngồi ở trên giường ngẩn người nên rất lo lắng.
Diệp Vân Thủy mặc quần áo định đi ra bên ngoài nhìn một cái, bỗng nhiên nhớ tới phòng trong vẫn còn có người, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, không phải có ai tìm đến nơi này để tìm người này đấy chứ? Đến lúc đó mình có nhảy xuống sông cũng không thể chứng minh trong sạch, nghĩ thế, Diệp Vân Thủy vội vội vàng vàng chạy ngay vào phòng trong, nhưng một chuyện nàng không thể tin nổi đã xảy ra!
Người kia, bỗng nhiên biến mất!
Bỗng có tiếng bước chân lộp bộp chạy trên tuyết, là Xuân Nguyệt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của Diệp Vân Thủy đang vội vã chạy đến, “Đại tiểu thư, người có làm sao không?”
“Mau tới đây, người này bị thương, giúp ta nâng hắn đưa về viện!” Diệp Vân Thủy một mình kéo chân người nọ, tất nhiên có chút khó khăn, mà Xuân Nguyệt tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng thường xuyên phải làm việc, thật ra so với Diệp Vân Thủy khí lực còn lớn hơn một chút, hai người một trước một sau đem người thanh niên kia kéo vào trong phòng, nhưng lại không đủ sức đưa hắn nâng đến trên giường, đành phải bảo Xuân Nguyệt lấy một tấm đệm giường trải lên mặt đất, dìu hắn nằm lên trên.
Vất vả như thế một hồi, Diệp Vân Thủy mệt đến mức không còn chút sức lực nào ngồi bệt xuống đất, Xuân Nguyệt thì sợ hãi đứng ở một bên run run nhìn miệng vết thương trên người người kia, máu vẫn không ngừng thấm ra bên ngoài, trông thật là khủng khiếp.
“Em đi gọi Không Chân tới đây, bảo cậu bé đi đến chỗ sư thầy xin một ít thuốc trị thương, cứ nói là ta chơi đùa trong sân chẳng may làm bị thương ở tay, không có việc gì chỉ cần chấm chút thuốc trị thương là khỏi, sau đó lấy tiền đưa cho hòa thượng béo để hắn đi xuống dưới núi mua cho ta một vò rượu trắng và một bộ lòng vịt!” Diệp Vân Thủy liên tục kiểm tra hơi thở của người kia, chỉ sợ hắn bất thình lình sẽ chết.
Xuân Nguyệt vẻ mặt do dự, “Đại tiểu thư, để cho hòa thượng béo đi mua có thích hợp không? Hắn dù sao cũng là người xuất gia!”
“Em nói với hắn, nếu hắn không chịu đi, ta sẽ đem chuyện hôm trước hắn đánh chết con chim tước ở sau núi nói cho sư thầy quản giáo giới luật, để cho hắn tự nghĩ cách!” Diệp Vân Thủy vội vàng chạy đến dưới gối của mình lấy ra túi tiền, từ bên trong cầm ra ba khối bạc vụn, “Còn thừa thì để cho hòa thượng béo, bảo hắn ở dưới chân núi mua chút đồ ăn vặt mà ăn, nhưng mấy thứ kia phải nhanh chóng mang đến đây cho ta!”
Xuân Nguyệt tuy rằng không biết tiểu thư nhà mình muốn mấy thứ này có ích lợi gì, nhưng quay đầu nhìn thoáng qua thấy người kia bị thương rất nặng liền không nghĩ nhiều, thoáng cái đã chạy ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn lại Diệp Vân Thủy, nhưng nàng cũng không có chút nào nhàn rỗi, nàng một mình đi ra phía sau con đường tuyết kiếm mấy cành, rễ cây to mang vào nhà, sau đó ở trong sân nhóm lửa đun sôi nước, chưa bao giờ làm việc này nên phải mất một lúc lâu nàng mới miễn cưỡng nhóm được bếp, còn bị sặc khói ho khan không ngừng, mặt mũi người ngợm đều ám khói đen, hệt như một chú mèo cả ngày nằm trong bếp lò.
Nấu được nước, Diệp Vân Thủy liền quay vào phòng tìm một mảnh vải giặt qua hồ, lấy kéo cát mảnh vải kia thành những mảnh nhỏ rộng bằng bàn tay, còn để lại vài miếng khăn hình vuông, xếp cùng một chỗ để chuẩn bị, vất vả mãi mới có vẻ xong, Diệp Vân Thủy đặt mông ngồi dưới đất nhìn người nọ thở hổn hển, miệng không ngừng lẩm nhẩm niệm, “Cầu xin Phật tổ phù hộ, phù hộ cho người này đừng chết, con kiếp này cứu người cũng coi như là tích đức làm việc thiện, người nhà muốn đem con gả cho kẻ chơi bời trác táng đáng chết kia, con cứu người này mệnh đổi mệnh kẻ cặn bã kia, coi như lưỡng toàn!”
Diệp Vân Thủy còn đang ở phòng trong lầm rầm cầu khẩn thần linh, Xuân Nguyệt đã quay trở về vào đến trong sân, theo sau còn có Không Chân, Diệp Vân Thủy sợ Không Chân sợ hãi, vốn định bảo cậu bé trở về, nhưng nghĩ đến đến người nằm ở phòng trong là đàn ông, cũng có lúc cần người giúp đỡ một tay, liền để cậu ở lại.
Không kịp giải thích nhiều với Không Chân, Diệp Vân Thủy bảo Xuân Nguyệt đóng chặt cổng viện lại, bắt đầu tiến hành cứu người!
Xuân Nguyệt phụ trách qua lại bưng nước ấm, Không Chân phụ trách việc lặt vặt, Diệp Vân Thủy cũng bất chấp cái gì mà nam nữ khác biệt, đem áo đã dính đầy máu của người kia cởi ra, vết thương trên lưng dài chừng nửa thước ứ máu, sâu khoảng nửa lóng tay, thịt đã lộ hết ra bên ngoài, Xuân Nguyệt cùng Không Chân đều bị dọa giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, Diệp Vân Thủy trong lòng cũng cả kinh, vì học y nên đã quen nhìn, nhưng vết thương nặng thế này cũng khiến cho trong lòng nàng run rẩy.
Nhìn không thì có ích gì, bản năng nghề nghiệp của Diệp Vân Thủy trong nháy mắt liền khôi phục, tuy rằng điều kiện hơi thiếu thốn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, nàng lấy khăn ngâm qua nước sôi sau đó tẩm rượu, lau người cho người kia, mùi vị hỗn hợp của cồn và máu tươi xộc lên mũi tràn ngập khắp phòng, làm người ta thấy buồn nôn, Xuân Nguyệt che miệng chạy đi ra ngoài, Không Chân thì vẫn ở một bên kiên trì phụ giúp, nhìn Diệp Vân Thủy đem ruột vịt ngâm qua rượu, sau đó cắt thành sợi, dùng kim xâu qua đem khâu miệng vết thương kia lại.
Đây là những thứ kiếp trước Diệp Vân Thủy được học qua, dù nàng không học khoa ngoại, mà chỉ là một môn học lý thuyết cưỡi ngựa xem hoa, cũng chưa bao giờ thực hành, lần này cũng là đem “chữa ngựa chết thành ngựa sống” (1), lấy hắn để thử tay nghề, vì nếu không khâu miệng vết thương lại, tiêu độc không tốt sẽ bị viêm nhiễm, đến lúc đó người này cũng chỉ còn nước đem đi chôn!
(1) Tử mã đương hoạt mã y - 死马当活马医 – đây là một câu tục ngữ của TQ nghĩa là biết rõ việc không thể cứu chữa song dù chỉ có 1 tia hy vọng vẫn cố gắng hết mình để cứu, còn có nghĩa là cách cuối cùng tốt nhất có thể thử.
Diệp Vân Thủy xâu kim xong lại dùng rượu trắng tẩy sạch hết máu đen trên tay, sau đó mới tiếp tục đem miệng vết thương khâu lại, không biết khâu đã bao nhiêu mũi, do miệng vết thương thật sự quá dài, nhìn qua thật giống như một con rết, Không Chân không ngừng nhếch miệng, không dám nhìn nhưng lại nghĩ mình là nam nhi, nếu như khiếp đảm, sẽ bị Diệp Vân Thủy coi thường, nhưng Diệp Vân Thủy lúc này cũng không để ý tới chút tâm trạng nhỏ bé này của Không Chân, chỉ mỗi việc tập trung vào xử lý vết thương kia đã làm nàng tốn hết tâm tư rồi.
Khó khăn đem miệng vết thương khâu xong, Diệp Vân Thủy lại lấy thuốc trị thương Không Chân mang đến rắc thật dày lên trên, dùng mảnh vải đã cắt ra kia băng bó vết thương lại, Không Chân cũng chạy lại giúp đỡ, nhưng Xuân Nguyệt hiển nhiên có chút không muốn, Diệp Vân Thủy cũng không muốn ép cô bé, dù sao cũng là tiểu nữ nhi sống trong thời cổ đại, đã bị nhồi nhét tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, còn nàng kiếp trước là người hiện đại, mà kiếp này số phận đã định là sẽ gả cho một kẻ ăn chơi rồi, nên đối với những quy tắc kia đã sớm không để ý.
Đem miệng vết thương băng bó xong, Diệp Vân Thủy lại kiểm tra một lần những vết thương khác của người này, mỗi vết đều bôi thuốc tiêu độc rồi băng bó cẩn thận, nàng vốn tưởng rằng người kia tay chân có thể bị gãy xương nên kiếm thêm một ít củi khô để làm nẹp cố định, nhưng bây giờ cũng không cần dùng nữa.
Mọi việc gần như xong xuôi, Diệp Vân Thủy ngồi xuống thở gấp, lại phát giác đã tới đầu giờ dậu (2), chính là giờ cơm chiều hàng ngày, liền sai Xuân Nguyệt đi lấy đồ ăn, nàng cố ý giữ Không Chân lại giúp mình, là muốn dặn dò tiểu hòa thượng này vài câu.
(2) giờ dậu: 5 - 7h chiều
“Không Chân, chú có biết vì sao tôi không dám kinh động chủ trì trưởng lão, một mình cứu người này không?” Diệp Vân Thủy phải cùng Không Chân nói rõ, nếu không việc này mà truyền đi ra ngoài, thanh danh của nàng có thể bị hủy, tuy rằng Diệp Vân Thủy không thèm để ý những chuyện này, nhưng dù sao cũng đã sống trong cái thời đại này, đến cả lướt qua nhau chạm phải cánh tay cũng thành thất tiết, thì cái mạng nhỏ của nàng rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Không Chân tựa hồ không nghĩ tới Diệp Vân Thủy sẽ hỏi cậu vấn đề này, cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu sau vẫn lắc đầu, “Không biết, mời thí chủ chỉ giáo.”
“Đầu tiên, người này thân phận không rõ ràng, hắn là ai? Từ đâu tới? Vì sao lại bị thương chúng ta cũng không biết được, nhưng trọng yếu nhất là trước tiên phải cứu mạng người này, nếu đợi thông tri cho chủ trì trưởng lão mọi người đến nơi chỉ sợ là đã quá muộn, đúng không? Tiếp theo, tôi cùng với Xuân Nguyệt là nữ nhi, thế đạo này có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, người này lại bị thương ở phía sau núi, gần chỗ ở của tôi nhất, nếu truyền đi ra ngoài, đối với thanh danh của tôi có chút không tốt, mặc dù tôi có lòng muốn hết sức cứu người, nhưng cũng không muốn vì vậy mà dẫm lên thanh danh, hiểu chưa?” Diệp Vân Thủy giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi, đợi Không Chân gật đầu xong mới tiếp tục nói, “Cho nên tôi cũng hy vọng chú tạm thời không đem việc này báo cho người khác biết, chờ tôi rời khỏi đây rồi, chú mới báo cho các sư phụ, sư huynh biết mà tiếp tục chăm sóc người này, chắc hẳn bọn họ cũng sẽ hiểu chỗ khó xử của tôi, chú có bằng lòng không?”
Không Chân nghĩ một lúc lâu, mới gật cái đầu nhỏ đáp: “Phật tổ có câu: Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thí chủ có lòng từ bi như vậy đương nhiên không thể bị những luật lệ thế tục kia quấy nhiễu, nếu sư phụ không hỏi, tiểu tăng liền không nói, cũng không tính là phạm vào giới luật, vậy có được không?”
Diệp Vân Thủy vừa lòng gật đầu, đứa nhỏ này cả ngày giả thần giả quỷ nhưng cũng rất thông minh, cậu có thể làm được như vậy cũng là rất tốt rồi.
Giữ Không Chân ở lại trong viện ăn cơm chay xong, nàng liền để cậu bé trở về báo bình an với sư phụ cậu, Xuân Nguyệt thì cầm quần áo dính đầy máu kia thừa dịp đêm tối vắng người mang đi giặt hồ, bằng không người này không có quần áo tắm rửa, cũng không ổn, không lẽ lại đi trộm quần áo của các hòa thượng cho hắn mặc?
Diệp Vân Thủy một mình ngồi ở trong viện, lòng tràn đầy phiền muộn, từ nay đến ngày mồng tám tháng chạp, nàng sẽ chính thức đối mặt với thân phận đích nữ Diệp phủ của mình, đối mặt với phụ thân chưa từng gặp qua một lần, mẫu thân độc ác cùng đám huynh đệ tỷ muội không thể hòa hợp, mà bản thân nàng chỉ là một người con gái yếu đuối, làm thế nào để đấu tranh cùng số mệnh?
Cùng là một vầng trăng cong cong huyền ảo, cùng là bầu trời đầy sao, cùng là màn đêm cao vợi, cùng là một người, nhưng hết thảy lại không giống như cũ.
Chờ Xuân Nguyệt trở về, Diệp Vân Thủy liền cùng cô bé ngủ chung trên chiếc phản ở phòng ngoài, tuy rằng kia người bị thương nên không ngủ ở trên giường, nhưng nàng vẫn để ý chuyện nam nữ cùng phòng, có lẽ là mệt nhọc cả ngày, Diệp Vân Thủy nằm xuống không lâu liền ngủ thiếp đi.
Trong mộng, nàng dường như cảm thấy có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thẳng đến khi nàng thật sự thấy rõ, lại chính là ánh mắt hung dữ lạnh thấu xương lúc ngoái lại của người kia! Diệp Vân Thủy bỗng nhiên bừng tỉnh, mới phát giác bị kinh sợ đến mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, mà lúc này trong chùa miếu lại vang lên một loạt tiếng động ồn ào, ngay cả nơi cách xa đại môn chính điện (3) như chỗ này cũng có thể loáng thoáng nghe được!
(3) đại môn chính điện: cửa lớn của điện chính trong chùa
“Đại tiểu thư, người làm sao vậy?” Xuân Nguyệt bị Diệp Vân Thủy lay tỉnh, lại nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt ngồi ở trên giường ngẩn người nên rất lo lắng.
Diệp Vân Thủy mặc quần áo định đi ra bên ngoài nhìn một cái, bỗng nhiên nhớ tới phòng trong vẫn còn có người, trong lòng đột nhiên hoảng hốt, không phải có ai tìm đến nơi này để tìm người này đấy chứ? Đến lúc đó mình có nhảy xuống sông cũng không thể chứng minh trong sạch, nghĩ thế, Diệp Vân Thủy vội vội vàng vàng chạy ngay vào phòng trong, nhưng một chuyện nàng không thể tin nổi đã xảy ra!
Người kia, bỗng nhiên biến mất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.