Dược Địa Thục Nữ

Chương 5: Trước khi về phủ

Cầm Luật

23/05/2013

Cả một ngày, Diệp Vân Thủy đều cảm thấy không yên lòng, người kia bỗng nhiên mất tích, chỉ để lại trên bàn một khối huyết ngọc bội (1) khắc hình kỳ lân, sau đó trong chùa bỗng nhiên có rất nhiều quan binh kéo tới, vừa mới rồi cũng có người đến trong viện của nàng xem qua, đầu lĩnh tham tướng thấy phụ nữ liền chỉ nhìn lướt qua cho có lệ rồi vội vàng rời đi, Diệp Vân Thủy muốn hỏi một hai câu nhưng lại sợ mình đường đột như thế sẽ bị lộ chân tướng liền thôi, dù sao đến bây giờ cũng không biết thân phận người kia, ngộ nhỡ lại liên lụy đến chính chủ tớ các nàng thì không ổn.Khó khăn mãi cũng đến giữa trưa, Không Chân cầm thực hạp (2) tới đưa cơm chay, Diệp Vân Thủy vội gọi cậu bé đến bên cạnh hỏi han, Không Chân bộ dáng ngái ngủ, lắc lắc cái đầu nhỏ, “Tiểu tăng cũng không biết, trời còn chưa sáng tiểu tăng đã bị sư phụ gọi dậy đi đến nhà bếp phụ giúp rồi.” Không Chân dụi dụi mắt, lưu luyến nhìn Diệp Vân Thủy, cậu bé cũng biết chủ tớ Diệp Vân Thủy ngày mai phải xuống núi về phủ, trong lòng luyến tiếc, ở trong chùa cậu là nhỏ tuổi nhất, cũng không có người chơi cùng, chỉ có từ khi Diệp Vân Thủy tới nơi này mới có thể thỉnh thoảng cùng Xuân Nguyệt chơi đùa, còn có thể được lén ăn bánh kẹo nữa.

Diệp Vân Thủy trong lòng bỗng trầm xuống, đại sư sai Không Chân lúc nào cũng theo bên cạnh mình đi chỗ khác, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Liệu có liên quan tới người tối hôm qua không? Diệp Vân Thủy mải suy nghĩ, lại vô thức vuốt vuốt cái đầu nhỏ bóng lưỡng của Không Chân, làm Không Chân dỗi chu môi một hồi.

Mãi cho đến buổi chiều, ồn ào trước viện mới dần dần lắng xuống, tất cả lại khôi phục vẻ an tĩnh giống như lúc trước, Diệp Vân Thủy cuối cùng cũng đem lo lắng trong lòng quên đi, là phúc tất không phải họa, là họa tránh cũng không khỏi, trong họa có phúc, trong phúc có họa, không cần biết là phúc hay họa, nếu đã tới, bổn tiểu thư đều sẵn sàng tiếp chiêu hóa giải.

Diệp Vân Thủy thong thả bước đến bên bàn tiếp tục chép kinh, cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, chữ viết của nàng bây giờ so với lúc ban ngày đẹp hơn rất nhiều.

Màn đêm buông xuống, tiếng côn trùng kêu vang, bóng cây lay động, ngẩng đầu nhìn lên, vầng trăng treo trên bầu trời đêm cao vời vợi so với hôm qua càng dịu dàng hơn, Diệp Vân Thủy tựa vào cửa sổ ngắm nhìn bông tuyết đang nhẹ bay phía xa xa, giăng giăng đầy trời, ngẫu nhiên khẽ vuốt lên mặt mình, lành lạnh, nàng mỉm cười, trong lòng lại nhớ tới một bài thơ từ thời còn đi học, liền theo trí nhớ đọc ra:

“Phiến phiến tùy phong chỉnh phục tà, phiêu lai lão tấn giác thiêm hoa,

Giang sơn bất dạ nguyệt thiên lý, thiên địa vô tư ngọc vạn gia.” (3)

(3) Đây là hai câu thơ trích trong bài thơ Tuyết của nhà thơ Hoàng Canh thời Nguyên. Tiếc là trên mạng mình tìm không ra bản dịch thơ của bài thơ này, mà trình độ mình có hạn, bạn nào có năng khiếu và hảo tâm có thể chuyển thể giùm mình sang thơ được thì tốt quá, ở đây mình xin phép được dịch nghĩa của bài thơ trên, ai hiểu sâu về tiếng Trung thấy có gì sai thì chỉ dùm mình nhé.

黄庚《雪》

片片随风整复斜,飘来老鬓觉添华。

江山不夜雪千里,天地无私玉万家。

远岸末春飞柳絮,前村破晓压梅花。

羔羊金帐应粗俗,自掬冰泉煮石茶。

Hán Việt:

Hoàng Canh 《 tuyết 》

Phiến phiến tùy phong chỉnh phục tà, phiêu lai lão tấn giác thiêm hoa.

Giang sơn bất dạ tuyết thiên lý, thiên địa vô tư ngọc vạn gia.

Viễn ngạn mạt xuân phi liễu nhứ, tiền thôn phá hiểu áp mai hoa.



Cao dương kim trướng ứng thô tục, tự cúc băng tuyền chử thạch trà.

Dịch nghĩa:

Hoàng Canh 《 tuyết 》

Từng mảnh từng mảnh theo gió đều ngay ngắn lớp lớp nghiêng bay, bay tới tóc mai ông cụ cảm giác càng thêm bạc.

Giang sơn ngàn dặm tuyết như không có đêm, trời đất vô tư ngọc sáng vạn nhà.

Hàng tơ liễu mùa xuân bay trong gió ở phía bờ xa, trước thôn trời hừng sáng chiếu tới hoa mai.

Dê con trong lều tiếng kêu ầm ĩ, tự mình lấy nước suối đóng băng nấu thạch trà.

Xuân Nguyệt bên cạnh không hiểu nói chen vào, “Đại tiểu thư năm nay mới tới tuổi cập kê, sao lại nói những lời như người già thế.”

Diệp Vân Thủy sửng sốt, không nghĩ tới mình ngẫu nhiên giãi bày tâm tình lại bị cô gái nhỏ này trách cứ, nhắc tới Xuân Nguyệt thực sự là tri kỷ của nàng, tiếc rằng bản thân nàng hiện nay cũng chỉ là kẻ đang phải chịu phạt, cô bé đi theo mình ắt phải khổ sở.

Thấy Diệp Vân Thủy không nói gì, Xuân Nguyệt bỗng nhiên che miệng, vẻ mặt thương xót nhìn Diệp Vân Thủy, “Đại tiểu thư, người......”

Diệp Vân Thủy biết Xuân Nguyệt lại định nói tới chuyện nàng sắp bị gả đi làm tiểu thiếp cho người khác, vội vàng ngăn nàng lại, “Mau ngủ đi, ngày mai trong phủ sẽ có người tới đón, thời gian này ăn cơm chay nhiều tới mức mặt ta cũng sắp biến thành màu xanh rồi, về phủ phải bồi bổ cơ thể mới được, lúc về tiện đường qua Hương Duyên các mua hai cân bánh nướng thịt tẩm vừng, rồi đến Tĩnh Nghi trai bên cạnh mua hai cái chân giò muối.”

“Ôi, đại tiểu thư cũng không thể nói lung tung, chúng ta vẫn còn ở trong chùa, trên hương án còn thờ Quan Âm nương nương đây này!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Xuân Nguyệt nhăn lại, đại tiểu thư làm thế nào mà cái gì cũng dám nói ra như thế!

“Có cái gì mà không được nói? Ta cũng không phải ni cô trong chùa, hơn nữa, trời đất bao la cũng không to bằng miếu thổ công nhà mình, chỉ sợ ngày mai về phủ, cũng chỉ có thể nghĩ, mà không thể nói, còn không để cho ta đêm nay được nói thoải mái nữa sao, nhắm mắt lại, mau ngủ đi!” Diệp Vân Thủy chọc chọc cái mũi nhỏ của Xuân Nguyệt, nhắm mắt lại trước, hôm nay nàng vẫn không quay vào ngủ ở phòng trong, lại cùng Xuân Nguyệt chen chúc ngủ trên cái phản ở gian ngoài.

Ngoài trời tuyết vẫn rơi đều đều, người trong phòng mặc dù nhắm mắt nhưng cũng không ngủ được......

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Diệp Vân Thủy cùng Xuân Nguyệt liền thức dậy chuẩn bị, mấy hôm trước trong phủ gửi thư tới nói là buổi sáng sẽ có xe tới đón, đến trước bữa trưa thì về tới phủ, sau đó đi thỉnh an lão gia, phu nhân. Diệp Vân Thủy sửa sang lại quần áo mặt mũi thật gọn gàng, sạch sẽ, hôm nay về phủ nàng cố ý bảo Xuân Nguyệt vấn cho nàng kiểu tóc hai búi (4), có vẻ thanh lệ trang nhã, trên đầu không cài trang sức, áo dài khoác phía ngoài màu xanh nhạt, khuôn mặt mang một chiếc mạng che mặt bằng sa mỏng, để tránh bị đàn ông trên đường nhìn thấy làm tổn hại trong sạch, những ngày qua ở lại trong chùa, Diệp Vân Thủy suýt nữa quên mất đây là cổ đại, phụ nữ không được tùy ý gặp gỡ đàn ông bên ngoài ngoại trừ chính phu quân của mình, nếu bắt buộc phải gặp, cũng phải mang theo khăn che mặt, điều này làm cho Diệp Vân Thủy không khỏi nhớ tới người Ả Rập trông thấy trên tivi kiếp trước!

“Đại tiểu thư, hay là cài một đóa hoa đi? Người xem bông hoa nhài này có được không? Cái này là Vương sư phó (5) lần trước đến thỉnh an phu nhân, nhờ Lan Tâm dâng lên, nói là trang sức để các tài nhân mới tiến cung dùng.”

(5) sư phó: thợ cả, ở đây là thợ làm trang sức

“Vương sư phó? Có phải là người hầu bồi gả (6) trước kia của mẹ đẻ ta?” Diệp Vân Thủy khẽ cau mày, Xuân Nguyệt nghĩ nàng không thích hoa này, liền thả lại vào hộp trang sức.



(6) người hầu bồi gả - bồi phòng: là người hầu được cho đi theo cô dâu gả đi sang nhà người khác bị coi như của hồi môn của người con gái khi lấy chồng.

“Vâng, chính là vị Vương sư phó đó.”

Diệp Vân Thủy đem người này nhớ kỹ trong lòng, hẳn là vị Vương sư phó này vẫn niệm vài phần tình cũ, còn nhờ người mang đồ tới tặng nàng, “Ông ấy vẫn còn nhớ tới ân tình cũ, không thay lòng đổi dạ.”

“Thế thì có là gì, tiểu thư, người nếu gả cho người ta, đồ cưới và bồi phòng của phu nhân chính là của người, đều phải theo người đến nhà chồng, cả nhà Vương sư phó đều xem như nô tài của người, ngày lễ ngày tết đến hiếu kính một hai thứ cũng là bổn phận của bọn họ.” Xuân Nguyệt vốn là thì thầm nói một lúc lâu, bất chợt lại ủ rũ , trong mắt hiện lên một chút lo lắng, Diệp Vân Thủy nhìn thấy liền hỏi, “Làm sao vậy?”

“Đại tiểu thư, em lắm lời quá phận...” tiếng nói Xuân Nguyệt giảm xuống rất nhỏ, “Chỉ sợ lúc người lập gia đình, phu nhân không chịu đem những thứ của đích phu nhân đưa cho ngài.”

Diệp Vân Thủy thở dài, trong lòng cũng có chút hi vọng, chắc chắn ở nơi thâm phủ đại viện kia sẽ có nhiều chuyện ám muội, nhưng thật ra cũng giống với các bộ phim truyền hình nàng đã xem! Có điều Diệp Vân Thủy nàng cũng không phải là người dễ bắt nạt, nhìn vào người trong gương, tuy chỉ mới mười lăm tuổi nhưng cũng có thể nhận ra dung mạo duyên dáng, đáng tiếc linh hồn phía dưới khuôn mặt này đã sớm không còn như cũ!

Diệp Vân Thủy thất thần trong chốc lát, nâng mắt lên đã thấy cô nhỏ Xuân Nguyệt này đang bướng bỉnh bĩu môi, không khỏi khuyên giải: “Em cái con nhỏ này, tâm nhãn thật ra cũng không phải thiếu, xe đến trước núi ắt có đường, giờ em nghĩ những chuyện này thì có ích lợi gì, chẳng lẽ còn sợ ta không cho em nói, lại phát thiếu bạc tiêu hàng tháng của em sao?”

Xuân Nguyệt biết tiểu thư đùa mình, trên mặt không khỏi đỏ bừng, “Đại tiểu thư cứ trêu chọc em, em vô tình nghe được các bà tử (7) bàn chuyện này, mới đem ra nói với người thôi.”

(7) bà tử: những người hầu là phụ nữ lớn tuổi trong phủ

Nói tới chuyện này, Diệp Vân Thủy trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn, liền đứng dậy đi vào trong viện nhìn lại nơi mình đã sinh hoạt suốt mấy tháng qua một lần nữa, trong lòng cũng có chút không đành, cuộc sống của nàng, sắp từ nơi này bước ra bắt đầu một lần nữa!

Ở bên ngoài đợi trong chốc lát, xe ngựa Diệp gia đã tới, ngoại trừ người đánh xe, đi theo còn có một gã sai vặt khác và hai bà tử, trong đó một người là bà vú của Diệp Trương thị - Vương bà tử, Diệp Vân Thủy đứng ở cửa, nhìn thấy Vương bà tử vẻ mặt tươi cười giả tạo, giống như đang đeo một cái mặt nạ đi tới, “Vấn an đại tiểu thư, hôm qua người nghỉ ngơi có tốt không ạ? Lão gia cùng phu nhân từ sớm đã lệnh cho chúng nô tài đi đón người, nếu người đã nghỉ ngơi khỏe rồi chúng ta liền xuất hành luôn, tranh thủ về phủ trước buổi trưa, không nên để cho lão thái thái, lão gia cùng phu nhân phải chờ lâu.”

Diệp Vân Thủy biết bà ta là thân tín của Diệp Trương thị, đương nhiên không muốn thất lễ, “Làm phiền Vương mama, đường xá xa xôi còn làm ngài vất vả một chuyến, trên đường đi nhanh một chút, ta muốn tiện giữa đường dừng chân mua một chút đồ ăn vặt, thứ nhất là để hiếu kính tổ mẫu cùng phụ thân, mẫu thân, cũng là để cho huynh đệ muội muội chút quà nhỏ bày tỏ tâm ý, thứ hai, cũng mang về cho các người đều được nếm thử chút ít, mồng tám tháng chạp, mồng tám tháng chạp,...” nàng che miệng “.... Ha ha haaa.”

Vương bà tử sửng sốt, đại tiểu thư bình thường đều rất ngoan ngoãn, rất kiệm lời, từ nhỏ cũng chưa bao giờ thấy nàng sang sảng cười như vậy, cho dù có thưởng cho hạ nhân cũng đều là lén lút, chưa từng thấy nàng có thể nói những lời như vậy, lại còn biết đối nhân xử thế, chẳng lẽ ở trong chùa ngây người hai tháng, ngay cả tính tình cũng thay đổi? Song có điều bất ngờ được thưởng làm gì có ai không vui, bà ta tất nhiên cũng cười theo: “Vậy lão nô thay mặt mọi người cám ơn đại tiểu thư , giờ chúng ta có thể đi được chưa ạ?”

Diệp Vân Thủy nhẹ nhàng gật gật đầu, để Vương bà tử đỡ tay ngồi lên xe, thuận tay kéo theo Vương bà tử, “Vương mama ngài cũng nhiều tuổi rồi, bên ngoài trời giá rét đông lạnh không thể để cho thắt lưng với chân ngài nhiễm lạnh được, ngài hãy ngồi cùng trong xe với ta đi, trong xe tuy hơi chật chội nhưng chúng ta có thể ngồi nói chuyện phiếm giải buồn, để cho Xuân Nguyệt cùng Tô mama ngồi bên ngoài xem xét.”

Vương bà tử trong lòng kinh ngạc sau đó lại vui mừng, đại tiểu thư trước giờ đều không hợp với các bà, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, hôm nay sao lại như thế này? Hẳn là tự biết đấu không lại phu nhân, nên chịu thua sao? Vương bà tử nghĩ như vậy xong liền cảm thấy chính mình đã thông suốt, lập tức cười hòa cùng: “Đại tiểu thư thật là tốt vẫn nhớ tới cái thân già này của ta.”

Dọc theo đường đi, Diệp Vân Thủy hỏi một chút về những việc thú vị phát sinh trong hai tháng nàng không ở trong nhà, Vương bà tử thấy Diệp Vân Thủy chủ động lấy lòng, cũng không ngại tốn nước bọt của mình, đem mọi việc trước sau xảy ra ở trong phủ đều nói qua một lần, khiến hai người cười suốt đường đi, nếu người bên ngoài không biết, còn tưởng rằng Vương bà tử là người hầu thân tín của Diệp Vân Thủy, dường như đem chuyện trong suốt mười mấy năm chưa từng nói đem ra kể hết. Mà trong lúc nói chuyện pha trò đó, Diệp Vân Thủy cũng đồng thời suy đoán mọi việc trong Diệp phủ tới bảy tám phần.

Trên đường Diệp Vân Thủy sai Xuân Nguyệt đi Hương Duyên các mua bánh nướng thịt tẩm vừng và chân giò muối, nàng còn đặc biệt dặn Xuân Nguyệt gói một phần đưa cho Vương bà tử, gã sai vặt cùng một bà tử còn lại cũng được mỗi người một nửa, ba người đối với Diệp Vân Thủy vì thế càng thêm vài phần gần gũi, Vương bà tử nói chuyện lại càng lộ ra thân thiết .

Chẳng mấy chốc đã tới cổng lớn Diệp phủ, Diệp Vân Thủy được đỡ xuống xe, nâng mắt nhìn lên, đập vào mắt là nhà cao cửa rộng bên trên có hai chữ “Diệp phủ”như rồng bay phượng múa được sơn son thiếp vàng, trong lòng nàng ngũ vị phức tạp không nói nên lời, vào khoảng khắc bước qua cánh cổng đại môn kia, nàng thầm nói với chính mình: Tất cả sẽ bắt đầu từ đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Dược Địa Thục Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook