Chương 6: Người một nhà
Cầm Luật
23/05/2013
Sau khi Diệp Vân Thủy vào phủ, mới chính thức cảm giác được cái gì gọi là thế gia đại phủ, bên cạnh xe ngựa, sớm đã có hai người khiêng kiệu mặc áo xanh đang cúi đầu, Diệp Vân Thủy vừa xuống xe liền được đỡ lên kiệu, được trực tiếp nâng vào trong, trước tiên đi tới phòng lão thái thái (1) Diệp gia.
(1) lão phu nhân, bà nội của Diệp Vân Thủy.
Dọc theo đường đi, vòng qua rất nhiều đình thai lầu các, tiểu kiều lưu thủy, hoa viên hồ nước (2), rất xa hoa, Diệp Vân Thủy lặng lẽ vén rèm kiệu len lén ngắm phong cảnh bên ngoài, bỗng nhiên cảm giác như bản thân mình chính là Lưu bà bà đi vào Đại Quan Viên trong Hồng Lâu Mộng (3). Không thể nhớ nổi mình đã đi qua bao nhiêu cánh cửa.
(2) đình đài lầu các nghỉ chân ngắm cảnh, cầu nhỏ bắc qua suối giả, vườn hoa, hồ nước, mấy cái này miêu tả sự giàu có của Diệp phủ.
(3) Lưu bà bà là một nhân vật trong Hông Lâu Mộng, bà là người nhà quê chân chất thật thà, thiện lương, thông minh, nặng tình nghĩa, đã ba lần được vào Vinh quốc phủ.
Cỗ kiệu nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, Xuân Nguyệt vén rèm kiệu, đỡ Diệp Vân Thủy đi ra, đi qua hai cánh cổng hình tròn, mới tới sân viện của lão thái thái, vừa vào trong sân, đã có bốn năm nha hoàn bà tử tiến lên chào, Diệp Vân nhẹ nhàng đáp lời, cũng không dám tùy tiện gọi tên, nàng chỉ dựa theo trí nhớ đoán những nha hoàn này là ai, nhưng vẫn có gương mặt xa lạ nàng thật sự không thể nhận biết, chủ nhân thân thể này trước đây quanh năm bệnh tật, lão thái thái liền miễn cho nàng phải đến thỉnh an hàng ngày, ngoại trừ bốn đại nha hoàn của lão thái thái là Họa Mi, Thúy Lục, Hương Thảo, Thúy Hồng, những người khác nàng cũng không biết nhiều lắm.
“Đại tiểu thư đã trở về.” nha hoàn luôn bên cạnh lão thái thái Họa Mi chờ ở bên ngoài, trông thấy bóng dáng nhóm người Diệp Vân Thủy, liền hướng vào buồng trong thông báo một tiếng, sau đó tiến lên vài bước đỡ Diệp Vân Thủy, miệng cười nói: “Đại tiểu thư đã về, lão thái thái, lão gia, phu nhân hàng ngày đều nhắc tới, các thiếu gia cùng nhị tiểu thư đều sốt ruột chờ, vừa cùng lão thái thái trách cứ sao không để cho đại tiểu thư trở về sớm hơn, ha ha, cơm ngày mồng tám tháng chạp đều sắp sẵn trên bàn rồi, chỉ còn chờ đại tiểu thư về.”
Họa Mi là nha hoàn thân tín rất nhanh nhẹn của lão thái thái, Diệp Vân Thủy đương nhiên là muốn giữ cho nàng ta chút mặt mũi, nàng chỉ là một đích trưởng nữ không được sủng ái chắc gì đã hơn một đại nha hoàn trong phòng lão thái thái, cũng chỉ là chủ tử trên danh nghĩa mà thôi, “Làm cho lão thái thái mong nhớ, đây là lỗi của ta, tỷ tỷ mau mau vào trong phòng đi, hôm nay trời đông giá rét cẩn thận nhiễm lạnh.”
Họa Mi thấy nao nao, đại tiểu thư trước đây thường ít khi tiếp lời hạ nhân các nàng, vội vàng trả lời, “ Nô tỳ không dám nhận để đại tiểu thư gọi là tỷ tỷ, có khác nào khép nô tỳ tội chết, cái này nếu để cho lão thái thái nghe thấy, ta trốn cũng không thoát tội,” Họa Mi chỉ một tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, “Còn không mau lấy lò sưởi tay (4) mang đến đây cho đại tiểu thư, mắt mũi để đi đâu.”
(4) thủ lô - lò sưởi tay là loại lò sưởi cầm tay của TQ thời xưa, làm bằng đồng, trạm khắc trang trí tinh tế, mặt trên thường trạm rỗng, bên trong bỏ than củi, dùng để giữ ấm tay
Diệp Vân Thủy liền đứng chờ ở giữa sân, tự biết đây là Họa Mi được lão thái thái phân phó, nàng bị bỏ mặc ở trong sân trong chốc lát, nếu thật sự sợ nàng bị đông lạnh, còn phải quay về tận trong viện của nàng lấy lò sưởi tay kia sao, Diệp Vân Thủy cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng một lát, nhìn từng món đồ ăn đang chuyển tới phòng ăn. Mất chừng một khắc, tiểu nha hoàn đi lấy lò sưởi tay mới chạy trở về, Diệp Vân Thủy bảo Xuân Nguyệt cầm mấy đồng tiền thưởng cho cô bé mua đồ ăn vặt, lại bảo Xuân Nguyệt lấy hà bao (5) đã chuẩn bị sẵn, tự mình nhét vào trong tay Họa Mi, “Họa Mi tỷ tỷ chờ đợi thật vất vả, hà bao này là chính tay ta thêu trong lúc rảnh rỗi, nếu tỷ không chê, hãy giữ lấy mà dùng.”
(5) túi tiền
Họa Mi cười tiếp nhận, lại cảm thấy được hà bao kia nằng nặng, quanh năm ở bên cạnh lão thái thái, trọng lượng này nàng ta tự biết là bao nhiêu bạc, trên mặt lộ kinh hỉ, cúi thấp người hành lễ với Diệp Vân Thủy, “Nô tỳ tạ ơn đại tiểu thư ban thưởng, người mau theo ta đi vào gặp lão thái thái thôi.”
Diệp Vân Thủy theo Họa Mi vào phòng, ngồi trên ghế chủ nhà ở chính giữa là một lão phu nhân mặc áo cẩm màu xanh thêu chữ phúc màu đỏ, đầu đội khăn buộc đầu thêu hình song long hí châu (6), liền biết đây là tổ mẫu của Diệp Vân Thủy, ngồi bên cạnh lão thái thái là một người đàn ông trung niên tuấn lãng, là phụ thân Diệp Vân Thủy - Diệp Trọng Thiên, bên cạnh ông ta là chính thất Diệp Trương thị, chính là người phụ nữ trung niên xinh đẹp Diệp Vân Thủy đã gặp trước đây, ngồi gần cửa nhất là ba người em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Vân Thủy: Diệp Tiêu Phi, Diệp Tiêu Bằng, Diệp Tiêu Khanh, còn người ngồi gần Diệp Vân Thủy nhất là em gái của nàng, Diệp Thiến Như.
(6) khăn buộc đầu song long hí châu của các bà lão thời xưa
Diệp Vân Thủy đảo mắt nhìn qua mọi người một lượt, liền đi đến trước mặt lão thái thái, một nha hoàn mang bồ đoàn ra, Diệp Vân Thủy quỳ xuống dập đầu ba cái với lão thái thái, “Cháu xin thỉnh an tổ mẫu, Vân Thủy trẻ người non dạ, phạm phải sai lầm lớn, khiến tổ mẫu vất vả lo lắng, là tội lỗi của cháu gái, cháu gái ngày ngày trong chùa chép kinh, cầu Phật tổ phù hộ tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh, phụ thân, mẫu thân mọi chuyện như ý, các em học hành thành đạt, hạnh phúc mỹ mãn......”
“Được rồi được rồi, đứng lên đi, mau tới đây cho tổ mẫu nhìn xem, ai, con bé này, sắp hù chết tổ mẫu rồi!” Diệp Vân Thủy còn chưa nói xong, lão thái thái liền sai người đỡ nàng đứng dậy, kéo tay Diệp Vân Thủy xem xét nàng một lúc lâu, trên mặt tràn ngập lo lắng, “Con ở trong nhà cùng tổ mẫu, với phụ thân, mẫu thân con giận dỗi làm ầm ĩ một chút có thể bỏ qua, nhưng giờ sắp gả cho người ta rồi, nhà chồng sẽ không chấp nhận được con làm chuyện càn quấy như vậy, còn không mau mau xin lỗi phụ thân, mẫu thân con đi, đều vì lo lắng cho con, nhanh nhanh......”
Diệp Vân Thủy biết lão thái thái thương nàng, nhưng bà lại là người bàng quan với mọi chuyện, hơn nữa trong lòng lão thái thái luôn luôn thiên vị gia đình nhị lão gia, nàng cũng không thể hy vọng lão thái thái có thể che chở cho mình. Diệp Vân Thủy đứng dậy y theo ý tứ lão thái thái, dựa theo quy củ quỳ xuống dập đầu trước Diệp Trọng Thiên và Diệp Trương thị, sau đó lại chờ đợi hai người răn dạy.
Diệp Trọng Thiên không nói nhiều, Diệp Trương thị nhìn lão thái thái ở ghế trên liếc mắt một cái, cười ha ha kéo Diệp Vân Thủy lại gần, “Là tiểu thư khuê các lại lớn như thế này rồi còn gây ra chuyện ầm ĩ để người ta cười nhạo, làm cho các em chê cười, nhìn con xem cũng không biết xấu hổ.”
Diệp Vân Thủy khẽ mỉm cười, lại cảm giác được phía dưới có một ánh mắt sắc bén khinh thường đang nhìn mình, ánh mắt quét lại đó chính là của Diệp Thiến Như, hai mẹ con này vốn là những người ghê gớm, nhưng trước mặt nhiều người nàng cũng không muốn chấp nhặt với nhóc con kia, chỉ quay lại đáp lời Diệp Trương thị, “Vất vả mẫu thân lo lắng cho con.”
“Được rồi, ăn cơm đi, buổi tối cả nhà lão nhị đến, chiều nay phải dọn dẹp lại đông viện để cho cả nhà chú hai ở, biết chưa.” Diệp Trọng Thiên ngữ khí có chút không kiên nhẫn, Diệp Trương thị cũng không dám nhiều lời, người một nhà liền đứng dậy đến phòng ăn dùng cơm, cũng không có mấy người, lão thái thái lại bảo mọi người cùng ngồi xuống hết cho vui vẻ, liền chỉ khai một bàn tiệc. Diệp Vân Thủy chủ động ở một bên hầu hạ lão thái thái dùng cơm, thấy món chân giò muối mình mua cũng bày trên bàn, thản nhiên gắp hai miếng vào bát lão thái thái, nhưng cũng không nói xuất xứ món ăn.
“Ồ? Món này hình như là đồ ăn của Tĩnh Nghi trai, ở đâu lại có?” Lão thái thái khẩu vị rất tốt, quanh năm cẩm y ngọc thực, các món ngon đều được nếm qua, Diệp Vân Thủy không nói gì, Họa Mi hầu hạ ở bên cạnh đã mở miệng, “Lão thái thái thật đúng là lợi hại, chỉ cần ăn một miếng đã biết ngay là Tĩnh Nghi trai, đây là đại tiểu thư trên đường về phủ đặc biệt mua để hiếu kính ngài.”
Lão thái thái nhất thời mặt mày hớn hở, vỗ vỗ tay Diệp Vân Thủy, “Đúng là đứa trẻ ngoan, biết hiếu thuận tổ mẫu .”
Diệp Trương thị nhìn lướt qua Diệp Vân Thủy, nghe lão thái thái nói vậy lại cảm thấy có chút khó chịu, từ sau khi bà ta sinh con, liền chưa bao giờ hầu hạ lão thái thái ăn cơm trở lại, mỗi lần chỉ cần có ý nâng đũa gắp thức ăn, lão thái thái đã cho bà ta ngồi xuống ăn cơm, mười mấy năm nay đều như vậy, giờ lại nói cháu gái hiếu thuận, lời này tuy là không sai, nhưng lọt vào trong tai Diệp Trương thị liền trở lên chói tai khó nghe .
Diệp Thiến Như trừng mắt lườm Diệp Vân Thủy một cái, “Đại tỷ đương nhiên là hiếu thuận, hiếu thuận mới đi vào chùa chép kinh ăn chay, con thấy chính đại tỷ cũng thèm ăn những món này.”
Diệp Trọng Thiên không lên tiếng trừng mắt nhìn Diệp Thiến Như một cái, Diệp Vân Thủy không nghĩ tới hành động của mình vô ý lại làm người khác sinh oán giận, nhưng nàng cũng không thấy bực mình, chỉ nói đùa: “Muội muội thật ra lại rất hiểu tâm tư của ta, cũng biết những ngày qua ta ở trong chùa khổ sở, ta đây chẳng qua muốn nhờ phúc lão tổ tông để được ăn món này, không ngờ lại bị em lật tẩy mất, nhắc tới ta vẫn luôn nhớ đối xử tốt với các đệ muội, hôm nay trên đường về còn mua quà cho các em, chốc nữa sẽ sai Xuân Nguyệt đem món em thích ăn nhất là bánh phục linh và đường hoa quế chia cho bọn đệ đệ, xem em không được ăn...... lại khóc nhè!”
“Tốt tốt, em thích ăn đường hoa quế, nhị tỷ, tỷ cũng không thể độc chiếm.” Diệp Tiêu Khanh là đứa trẻ đơn thuần, nghe Diệp Vân Thủy nói như vậy liền vui vẻ đùa giỡn.
“Câm miệng mày lại, đường hoa quế thì có gì hiếm quý, giống hệt cái loại nghèo kiết chưa từng được ăn bao giờ vậy.” Diệp Thiến Như trừng mắt với Diệp Vân Thủy, câu nói này quá mức chua ngoa, Diệp Vân Thủy làm ra vẻ tủi thân oan ức, Diệp Tiêu Khanh lại không nghĩ tới Diệp Thiến Như bỗng nhiên thay đổi thái độ nên khuôn mặt vẫn còn mờ mịt, lão thái thái sắc mặt lúc này liền trầm xuống, Diệp Trọng Thiên nhìn thấy cũng không thể không phê bình vài câu, “Nói bậy bạ, đây là lời mà một tiểu thư khuê các có thể nói sao? Chanh chua, cay độc, còn có chỗ nào làm theo khuôn phép!”
Diệp Trương thị tai nghe trượng phu trách cứ con đẻ của mình như thế, cũng lộ vẻ mặt không vui, “Chỉ có chút đường hoa quế, cũng đáng để các con huynh đệ tỷ muội cãi nhau sao, còn không mau ăn cơm, ăn xong rồi nên làm gì thì làm, đừng gây gổ trong này chọc giận tổ mẫu mất hứng.”
Diệp Trương thị nói xong ngụ ý liếc mắt nhìn Diệp Vân Thủy một cái, nhưng nàng ngược lại vẫn đang hồn nhiên không biết gì gắp rau cho lão thái thái, mà lão thái thái tựa hồ giống như không nghe thấy, cúi đầu ăn thức ăn Diệp Vân Thủy gắp vào trong bát của mình, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, Diệp Trương thị tự cảm thấy mất mặt, trừng mắt nhìn Diệp Thiến Như liếc mắt một cái, ý bảo mấy người ngậm miệng ăn cơm, còn Diệp Vân Thủy sau khi hầu hạ lão thái thái xong mới ngồi xuống tùy ý ăn vài miếng, bữa cơm đầu tiên ngày mồng tám tháng chạp tới đó cũng kết thúc.
Lại đỡ lão thái thái đi tản bộ một lát, hầu hạ bà ngủ trưa xong, lúc này mọi người mới rời đi, Diệp Vân Thủy mang theo Xuân Nguyệt trở về chỗ ở của mình, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt từ cả thể xác lẫn tinh thần, mà viện của nàng lại cách chỗ ở của lão thái thái xa nhất, ngồi kiệu nhỏ đi cũng mất một khắc, nếu các nàng đi bộ bình thường cũng mất ít nhất hai khắc mới có đến nơi.
Hạ kiệu, Diệp Vân Thủy từ xa đã thấy ở cửa viện có một người hầu trung tuổi đang kiễng chân ngóng về phía này, vẻ mặt đầy lo lắng sốt ruột, trong lòng nàng mềm nhũn, bởi vì trong trí nhớ của nàng, trên đời này người đối xử tốt nhất với nàng ngoại trừ Xuân Nguyệt chính là bà, nhũ mẫu của nàng - vú Tô.
(1) lão phu nhân, bà nội của Diệp Vân Thủy.
Dọc theo đường đi, vòng qua rất nhiều đình thai lầu các, tiểu kiều lưu thủy, hoa viên hồ nước (2), rất xa hoa, Diệp Vân Thủy lặng lẽ vén rèm kiệu len lén ngắm phong cảnh bên ngoài, bỗng nhiên cảm giác như bản thân mình chính là Lưu bà bà đi vào Đại Quan Viên trong Hồng Lâu Mộng (3). Không thể nhớ nổi mình đã đi qua bao nhiêu cánh cửa.
(2) đình đài lầu các nghỉ chân ngắm cảnh, cầu nhỏ bắc qua suối giả, vườn hoa, hồ nước, mấy cái này miêu tả sự giàu có của Diệp phủ.
(3) Lưu bà bà là một nhân vật trong Hông Lâu Mộng, bà là người nhà quê chân chất thật thà, thiện lương, thông minh, nặng tình nghĩa, đã ba lần được vào Vinh quốc phủ.
Cỗ kiệu nhỏ cuối cùng cũng dừng lại, Xuân Nguyệt vén rèm kiệu, đỡ Diệp Vân Thủy đi ra, đi qua hai cánh cổng hình tròn, mới tới sân viện của lão thái thái, vừa vào trong sân, đã có bốn năm nha hoàn bà tử tiến lên chào, Diệp Vân nhẹ nhàng đáp lời, cũng không dám tùy tiện gọi tên, nàng chỉ dựa theo trí nhớ đoán những nha hoàn này là ai, nhưng vẫn có gương mặt xa lạ nàng thật sự không thể nhận biết, chủ nhân thân thể này trước đây quanh năm bệnh tật, lão thái thái liền miễn cho nàng phải đến thỉnh an hàng ngày, ngoại trừ bốn đại nha hoàn của lão thái thái là Họa Mi, Thúy Lục, Hương Thảo, Thúy Hồng, những người khác nàng cũng không biết nhiều lắm.
“Đại tiểu thư đã trở về.” nha hoàn luôn bên cạnh lão thái thái Họa Mi chờ ở bên ngoài, trông thấy bóng dáng nhóm người Diệp Vân Thủy, liền hướng vào buồng trong thông báo một tiếng, sau đó tiến lên vài bước đỡ Diệp Vân Thủy, miệng cười nói: “Đại tiểu thư đã về, lão thái thái, lão gia, phu nhân hàng ngày đều nhắc tới, các thiếu gia cùng nhị tiểu thư đều sốt ruột chờ, vừa cùng lão thái thái trách cứ sao không để cho đại tiểu thư trở về sớm hơn, ha ha, cơm ngày mồng tám tháng chạp đều sắp sẵn trên bàn rồi, chỉ còn chờ đại tiểu thư về.”
Họa Mi là nha hoàn thân tín rất nhanh nhẹn của lão thái thái, Diệp Vân Thủy đương nhiên là muốn giữ cho nàng ta chút mặt mũi, nàng chỉ là một đích trưởng nữ không được sủng ái chắc gì đã hơn một đại nha hoàn trong phòng lão thái thái, cũng chỉ là chủ tử trên danh nghĩa mà thôi, “Làm cho lão thái thái mong nhớ, đây là lỗi của ta, tỷ tỷ mau mau vào trong phòng đi, hôm nay trời đông giá rét cẩn thận nhiễm lạnh.”
Họa Mi thấy nao nao, đại tiểu thư trước đây thường ít khi tiếp lời hạ nhân các nàng, vội vàng trả lời, “ Nô tỳ không dám nhận để đại tiểu thư gọi là tỷ tỷ, có khác nào khép nô tỳ tội chết, cái này nếu để cho lão thái thái nghe thấy, ta trốn cũng không thoát tội,” Họa Mi chỉ một tiểu nha hoàn đứng bên cạnh, “Còn không mau lấy lò sưởi tay (4) mang đến đây cho đại tiểu thư, mắt mũi để đi đâu.”
(4) thủ lô - lò sưởi tay là loại lò sưởi cầm tay của TQ thời xưa, làm bằng đồng, trạm khắc trang trí tinh tế, mặt trên thường trạm rỗng, bên trong bỏ than củi, dùng để giữ ấm tay
Diệp Vân Thủy liền đứng chờ ở giữa sân, tự biết đây là Họa Mi được lão thái thái phân phó, nàng bị bỏ mặc ở trong sân trong chốc lát, nếu thật sự sợ nàng bị đông lạnh, còn phải quay về tận trong viện của nàng lấy lò sưởi tay kia sao, Diệp Vân Thủy cũng không nhiều lời, chỉ lẳng lặng đứng một lát, nhìn từng món đồ ăn đang chuyển tới phòng ăn. Mất chừng một khắc, tiểu nha hoàn đi lấy lò sưởi tay mới chạy trở về, Diệp Vân Thủy bảo Xuân Nguyệt cầm mấy đồng tiền thưởng cho cô bé mua đồ ăn vặt, lại bảo Xuân Nguyệt lấy hà bao (5) đã chuẩn bị sẵn, tự mình nhét vào trong tay Họa Mi, “Họa Mi tỷ tỷ chờ đợi thật vất vả, hà bao này là chính tay ta thêu trong lúc rảnh rỗi, nếu tỷ không chê, hãy giữ lấy mà dùng.”
(5) túi tiền
Họa Mi cười tiếp nhận, lại cảm thấy được hà bao kia nằng nặng, quanh năm ở bên cạnh lão thái thái, trọng lượng này nàng ta tự biết là bao nhiêu bạc, trên mặt lộ kinh hỉ, cúi thấp người hành lễ với Diệp Vân Thủy, “Nô tỳ tạ ơn đại tiểu thư ban thưởng, người mau theo ta đi vào gặp lão thái thái thôi.”
Diệp Vân Thủy theo Họa Mi vào phòng, ngồi trên ghế chủ nhà ở chính giữa là một lão phu nhân mặc áo cẩm màu xanh thêu chữ phúc màu đỏ, đầu đội khăn buộc đầu thêu hình song long hí châu (6), liền biết đây là tổ mẫu của Diệp Vân Thủy, ngồi bên cạnh lão thái thái là một người đàn ông trung niên tuấn lãng, là phụ thân Diệp Vân Thủy - Diệp Trọng Thiên, bên cạnh ông ta là chính thất Diệp Trương thị, chính là người phụ nữ trung niên xinh đẹp Diệp Vân Thủy đã gặp trước đây, ngồi gần cửa nhất là ba người em trai cùng cha khác mẹ của Diệp Vân Thủy: Diệp Tiêu Phi, Diệp Tiêu Bằng, Diệp Tiêu Khanh, còn người ngồi gần Diệp Vân Thủy nhất là em gái của nàng, Diệp Thiến Như.
(6) khăn buộc đầu song long hí châu của các bà lão thời xưa
Diệp Vân Thủy đảo mắt nhìn qua mọi người một lượt, liền đi đến trước mặt lão thái thái, một nha hoàn mang bồ đoàn ra, Diệp Vân Thủy quỳ xuống dập đầu ba cái với lão thái thái, “Cháu xin thỉnh an tổ mẫu, Vân Thủy trẻ người non dạ, phạm phải sai lầm lớn, khiến tổ mẫu vất vả lo lắng, là tội lỗi của cháu gái, cháu gái ngày ngày trong chùa chép kinh, cầu Phật tổ phù hộ tổ mẫu thân thể khoẻ mạnh, phụ thân, mẫu thân mọi chuyện như ý, các em học hành thành đạt, hạnh phúc mỹ mãn......”
“Được rồi được rồi, đứng lên đi, mau tới đây cho tổ mẫu nhìn xem, ai, con bé này, sắp hù chết tổ mẫu rồi!” Diệp Vân Thủy còn chưa nói xong, lão thái thái liền sai người đỡ nàng đứng dậy, kéo tay Diệp Vân Thủy xem xét nàng một lúc lâu, trên mặt tràn ngập lo lắng, “Con ở trong nhà cùng tổ mẫu, với phụ thân, mẫu thân con giận dỗi làm ầm ĩ một chút có thể bỏ qua, nhưng giờ sắp gả cho người ta rồi, nhà chồng sẽ không chấp nhận được con làm chuyện càn quấy như vậy, còn không mau mau xin lỗi phụ thân, mẫu thân con đi, đều vì lo lắng cho con, nhanh nhanh......”
Diệp Vân Thủy biết lão thái thái thương nàng, nhưng bà lại là người bàng quan với mọi chuyện, hơn nữa trong lòng lão thái thái luôn luôn thiên vị gia đình nhị lão gia, nàng cũng không thể hy vọng lão thái thái có thể che chở cho mình. Diệp Vân Thủy đứng dậy y theo ý tứ lão thái thái, dựa theo quy củ quỳ xuống dập đầu trước Diệp Trọng Thiên và Diệp Trương thị, sau đó lại chờ đợi hai người răn dạy.
Diệp Trọng Thiên không nói nhiều, Diệp Trương thị nhìn lão thái thái ở ghế trên liếc mắt một cái, cười ha ha kéo Diệp Vân Thủy lại gần, “Là tiểu thư khuê các lại lớn như thế này rồi còn gây ra chuyện ầm ĩ để người ta cười nhạo, làm cho các em chê cười, nhìn con xem cũng không biết xấu hổ.”
Diệp Vân Thủy khẽ mỉm cười, lại cảm giác được phía dưới có một ánh mắt sắc bén khinh thường đang nhìn mình, ánh mắt quét lại đó chính là của Diệp Thiến Như, hai mẹ con này vốn là những người ghê gớm, nhưng trước mặt nhiều người nàng cũng không muốn chấp nhặt với nhóc con kia, chỉ quay lại đáp lời Diệp Trương thị, “Vất vả mẫu thân lo lắng cho con.”
“Được rồi, ăn cơm đi, buổi tối cả nhà lão nhị đến, chiều nay phải dọn dẹp lại đông viện để cho cả nhà chú hai ở, biết chưa.” Diệp Trọng Thiên ngữ khí có chút không kiên nhẫn, Diệp Trương thị cũng không dám nhiều lời, người một nhà liền đứng dậy đến phòng ăn dùng cơm, cũng không có mấy người, lão thái thái lại bảo mọi người cùng ngồi xuống hết cho vui vẻ, liền chỉ khai một bàn tiệc. Diệp Vân Thủy chủ động ở một bên hầu hạ lão thái thái dùng cơm, thấy món chân giò muối mình mua cũng bày trên bàn, thản nhiên gắp hai miếng vào bát lão thái thái, nhưng cũng không nói xuất xứ món ăn.
“Ồ? Món này hình như là đồ ăn của Tĩnh Nghi trai, ở đâu lại có?” Lão thái thái khẩu vị rất tốt, quanh năm cẩm y ngọc thực, các món ngon đều được nếm qua, Diệp Vân Thủy không nói gì, Họa Mi hầu hạ ở bên cạnh đã mở miệng, “Lão thái thái thật đúng là lợi hại, chỉ cần ăn một miếng đã biết ngay là Tĩnh Nghi trai, đây là đại tiểu thư trên đường về phủ đặc biệt mua để hiếu kính ngài.”
Lão thái thái nhất thời mặt mày hớn hở, vỗ vỗ tay Diệp Vân Thủy, “Đúng là đứa trẻ ngoan, biết hiếu thuận tổ mẫu .”
Diệp Trương thị nhìn lướt qua Diệp Vân Thủy, nghe lão thái thái nói vậy lại cảm thấy có chút khó chịu, từ sau khi bà ta sinh con, liền chưa bao giờ hầu hạ lão thái thái ăn cơm trở lại, mỗi lần chỉ cần có ý nâng đũa gắp thức ăn, lão thái thái đã cho bà ta ngồi xuống ăn cơm, mười mấy năm nay đều như vậy, giờ lại nói cháu gái hiếu thuận, lời này tuy là không sai, nhưng lọt vào trong tai Diệp Trương thị liền trở lên chói tai khó nghe .
Diệp Thiến Như trừng mắt lườm Diệp Vân Thủy một cái, “Đại tỷ đương nhiên là hiếu thuận, hiếu thuận mới đi vào chùa chép kinh ăn chay, con thấy chính đại tỷ cũng thèm ăn những món này.”
Diệp Trọng Thiên không lên tiếng trừng mắt nhìn Diệp Thiến Như một cái, Diệp Vân Thủy không nghĩ tới hành động của mình vô ý lại làm người khác sinh oán giận, nhưng nàng cũng không thấy bực mình, chỉ nói đùa: “Muội muội thật ra lại rất hiểu tâm tư của ta, cũng biết những ngày qua ta ở trong chùa khổ sở, ta đây chẳng qua muốn nhờ phúc lão tổ tông để được ăn món này, không ngờ lại bị em lật tẩy mất, nhắc tới ta vẫn luôn nhớ đối xử tốt với các đệ muội, hôm nay trên đường về còn mua quà cho các em, chốc nữa sẽ sai Xuân Nguyệt đem món em thích ăn nhất là bánh phục linh và đường hoa quế chia cho bọn đệ đệ, xem em không được ăn...... lại khóc nhè!”
“Tốt tốt, em thích ăn đường hoa quế, nhị tỷ, tỷ cũng không thể độc chiếm.” Diệp Tiêu Khanh là đứa trẻ đơn thuần, nghe Diệp Vân Thủy nói như vậy liền vui vẻ đùa giỡn.
“Câm miệng mày lại, đường hoa quế thì có gì hiếm quý, giống hệt cái loại nghèo kiết chưa từng được ăn bao giờ vậy.” Diệp Thiến Như trừng mắt với Diệp Vân Thủy, câu nói này quá mức chua ngoa, Diệp Vân Thủy làm ra vẻ tủi thân oan ức, Diệp Tiêu Khanh lại không nghĩ tới Diệp Thiến Như bỗng nhiên thay đổi thái độ nên khuôn mặt vẫn còn mờ mịt, lão thái thái sắc mặt lúc này liền trầm xuống, Diệp Trọng Thiên nhìn thấy cũng không thể không phê bình vài câu, “Nói bậy bạ, đây là lời mà một tiểu thư khuê các có thể nói sao? Chanh chua, cay độc, còn có chỗ nào làm theo khuôn phép!”
Diệp Trương thị tai nghe trượng phu trách cứ con đẻ của mình như thế, cũng lộ vẻ mặt không vui, “Chỉ có chút đường hoa quế, cũng đáng để các con huynh đệ tỷ muội cãi nhau sao, còn không mau ăn cơm, ăn xong rồi nên làm gì thì làm, đừng gây gổ trong này chọc giận tổ mẫu mất hứng.”
Diệp Trương thị nói xong ngụ ý liếc mắt nhìn Diệp Vân Thủy một cái, nhưng nàng ngược lại vẫn đang hồn nhiên không biết gì gắp rau cho lão thái thái, mà lão thái thái tựa hồ giống như không nghe thấy, cúi đầu ăn thức ăn Diệp Vân Thủy gắp vào trong bát của mình, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, Diệp Trương thị tự cảm thấy mất mặt, trừng mắt nhìn Diệp Thiến Như liếc mắt một cái, ý bảo mấy người ngậm miệng ăn cơm, còn Diệp Vân Thủy sau khi hầu hạ lão thái thái xong mới ngồi xuống tùy ý ăn vài miếng, bữa cơm đầu tiên ngày mồng tám tháng chạp tới đó cũng kết thúc.
Lại đỡ lão thái thái đi tản bộ một lát, hầu hạ bà ngủ trưa xong, lúc này mọi người mới rời đi, Diệp Vân Thủy mang theo Xuân Nguyệt trở về chỗ ở của mình, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt từ cả thể xác lẫn tinh thần, mà viện của nàng lại cách chỗ ở của lão thái thái xa nhất, ngồi kiệu nhỏ đi cũng mất một khắc, nếu các nàng đi bộ bình thường cũng mất ít nhất hai khắc mới có đến nơi.
Hạ kiệu, Diệp Vân Thủy từ xa đã thấy ở cửa viện có một người hầu trung tuổi đang kiễng chân ngóng về phía này, vẻ mặt đầy lo lắng sốt ruột, trong lòng nàng mềm nhũn, bởi vì trong trí nhớ của nàng, trên đời này người đối xử tốt nhất với nàng ngoại trừ Xuân Nguyệt chính là bà, nhũ mẫu của nàng - vú Tô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.