Chương 46: Ngoại truyện : Trong năm năm
@Ryenlla
20/04/2021
Sau khi Ngọc Anh nói lời chia tay với Tuấn Kiên cũng là lúc đời cô như sụp đổ hoàn toàn, con tim như bị thắt chặt hơn, nó khiến cô đau đến từng thớ thịt trong người, đến cả các tế bào nhưng biết thế nào được. Ngọc Anh vẫn phải chịu nổi đau này một mình vì cô là con gái của kẻ thù của Dương Gia.
Ngọc Anh ngay tối đó đã lên đường đi qua Anh, nơi cô chẳng hề có chút người thân gia đình nào nhưng mẹ và ba cô bắt cô qua đó. Họ không cho cô liên quan đến hắn và cô nghĩ thế cũng hợp lí, bố mẹ cô gây ra như vậy, gia đình hắn phải sống thế nào.
Qua đến Anh Quốc đã là buổi chiều, trời cũng dần tối nhưng đến một nơi nương tựa cô cũng không có. Cô có đủ tiền thuê khách sạn nhưng chỉ được vài ngày.
Kể từ hôm sang Anh, cô phải làm việc, kể cho là từ bán hàng siêu thị hay phát tờ rơi cô đều đã làm để kiếm kế sinh nhai nuôi bản thân vì qua đây cô mới biết bản thân mình khó khăn nhường nào khi không có hắn, cô còn không được một cuộc gọi nào từ ba mẹ cô.
Vào hôm khi cô đang ở quảng trường Anh, thì cô đang cố gắng để thuyết phục một cặp đôi nọ để chụp một bức ảnh. Nhưng họ lại từ chối, cô lại bần thần vì từ sáng giờ cô không chụp được bức ảnh nào thì bỗng có một người đàn ông lại gần cô hơn nói:
- Can you take a pic for me?
Ngọc Anh mỉm cười rõ tươi vì đây là vị khách đầu tiên trong ngày của cô, và nụ cười này làm cho Lạc Hy ngẩn ngơ.
- Definitely!
Lạc Hy giơ hai ngón tay lên rồi cười để cô chụp, cho đến khi tấm hình được đưa ra thì Lạc Hy đưa tiền cho cô và cô đưa ảnh cho anh
- Thanks, you're the first one today.
- It's a wonderful pic.
Lạc Hy nhìn cô thật chăm chú một lát rồi hỏi:
- Cô là người Trung à?
Cô cau mày nhìn anh rồi nói:
- Đúng vậy.
Và thế là cô đã làm quen với Lạc Hy như thế, nhưng anh thích cô còn cô chỉ coi anh như là người bạn mà giúp đỡ cô trong lúc hoạn nạn.
Cả đời cô dù có cực nhọc mấy nhưng vẫn có sự trợ cấp từ ba cô nhưng từ khi qua đây cô mới biết kiếm tiền không dễ chút nào.
Buổi sang cô đi làm, buổi trưa đi làm, cả buối tối cũng đi làm. Từ nghỉ ngơi có hơi hạn hẹp đối với Ngọc Anh. Nhưng cứ mỗi lần Lạc Hy định giúp cô gì đấy thì cô lại từ chối vì cô biết nếu không thích người ta thù đừng cho người ta thêm hy vọng, chỉ nên dập tắt ngay từ ban đầu, huống gì cô vẫn còn yêu Tuấn Kiên.
Nhưng Lạc Hy vẫn không hề biết cô đã yêu ai đó, vì thế anh cứ theo đuổi cô, mong một ngày cô sẽ mở lòng với anh nhưng anh đã lầm.
Vào một ngày, khi đến nơi cô làm việc thì nhận được tin cô bị viêm dạ giày do bỏ bữa phải nhập viện nên anh đến thăm cô. Nhưng khi đến nơi, đúng bên ngoài cửa, anh đã thấy cô khóc, đôi mắt long lanh ướt đẫm nước mắt, tay cô đang cầm chiếc điện thoại và vuốt ve chiếc bàn hình ấy. Ban đầu anh cũng nghỉ là cô chỉ nhớ bố mẹ cho đến khi anh mở màn hình điện thoại cô lên.
Bức ảnh có người đàn ông nào đó đang ôm cô giữa trời tuyết rơi, anh cau mi tâm lại rồi nhìn một lần nữa nào bức ảnh. Lạc Hy lấy điện thoại ra đối chiếu thì nhận ra đó là Dương Tuấn Kiên, anh chưa bao giờ nghĩ hắn lại yêu cô mà người cô đau khổ bấy lâu nay lại chính là vì hắn.
Ngọc Anh phải làm rất nhiều công việc trong một thời gian nhưng cô chưa bao giờ than phiền bất cứ điều gì, kể cả khi anh có hỏi thì cô cũng không nói. Anh cũng đành bất lức thấy cô từ phía xa.
Hôm đó, Ngọc Anh nhận được một công việc trên du thuyền và cũng chính lúc đó Tuấn Kiên cũng xuất hiện trên thuyền. Hắn đi công tác và hắn cũng không hề hay biết rằng cô đang ở nơi đây nhưng cô thì khác, cô đứng từ xa đã thấy bóng dáng ấy.
Hình dáng gầy hơn, khuôn mặt tiều tuỵ đi rất nhiều, cô rất muốn chạy lại ôm hắn và nói:
- Em nhớ anh, em thương anh, em yêu anh.
Nhưng nó quá xa xỉ đối với cô, cô nghĩ chắc giờ này cô mà nói với hắn như vậy thì cô chỉ có thể nhận lại sự thay đổi lớn lao của hắn vì chính cô là người khiến hắn ra nông nổi này.
Hôm đó, cô vì sợ sẽ bị hắn phát hiện nên cô không thể xuất hiện bên ngoài, chỉ đành ở bên trong góc. Tan tiệc cũng là lúc đời cô đau khổ nhất, cô thấy hắn, muốn chạm vào hắn nhưng mãi chỉ là vô vọng. Tối hôm đó cô khóc rất nhiều, khóc như muốn rơi cả tròng mắt nhưng lại không thể ngừng, cô biết mình có lỗi, nhìn vẻ tiều tuỵ trên mặt hắn, cô lại càng muốn khóc hơn.
Nhưng Tuấn Kiên thì có khác gì, hắn cũng đã sống một năm không có cô nhưng nào vết thương ấy được lành lại, hắn mãi sống với vết sẹo năm ấy cô ấy ban cho, từng lời nói của cô, hắn vẫn nhớ như in, từng lời như nhát dao đâm thẳng vào trong tim hắn.
( Đây là bộ truyện mà mình viết theo cả hai chiều nhân vật và cả hai nhân vật đều có nổi khổ riêng của họ. Một người vì bỏ qua thù hận để yêu, còn một người là vì sợ đối phương bị gia đình ngăn cấm nên lại từ bỏ. Mình viết vào đây để bạn nào có thể góp ý cho mình viết hay hơn nhé.)
Nhưng cho tới một ngày, cô nhận được tin ba cô qua đời. Bao năm qua cô đều hận ba mình tại sao lại làm điều đó nhưng đó cũng là ba cô, cô không thể làm gì khác ngoài việc trở về Trung Quốc.
Số tiền cô kiếm được trong suốt bao năm qua chính là để trả nợ cho ba mẹ cô ở Trung Quốc, từ lúc cô đi qua đây, cô đã nghe tin công ty có vấn đề nhưng không ngờ sau nhiều năm nó lại phá sản và để nợ chồng chất khiến ba cô phải tự sát.
Lần này trở về Ngọc Anh rất sợ và cô sợ mối lo ngại đó sẽ xảy ra lần nữa, cô không muốn trở về Bắc Kinh nhưng bắt buộc cô vẫn phải trở về và cô chắc chắn cuộc đời cô khi trở về sẽ không có gì yên ổn.
Ngọc Anh ngay tối đó đã lên đường đi qua Anh, nơi cô chẳng hề có chút người thân gia đình nào nhưng mẹ và ba cô bắt cô qua đó. Họ không cho cô liên quan đến hắn và cô nghĩ thế cũng hợp lí, bố mẹ cô gây ra như vậy, gia đình hắn phải sống thế nào.
Qua đến Anh Quốc đã là buổi chiều, trời cũng dần tối nhưng đến một nơi nương tựa cô cũng không có. Cô có đủ tiền thuê khách sạn nhưng chỉ được vài ngày.
Kể từ hôm sang Anh, cô phải làm việc, kể cho là từ bán hàng siêu thị hay phát tờ rơi cô đều đã làm để kiếm kế sinh nhai nuôi bản thân vì qua đây cô mới biết bản thân mình khó khăn nhường nào khi không có hắn, cô còn không được một cuộc gọi nào từ ba mẹ cô.
Vào hôm khi cô đang ở quảng trường Anh, thì cô đang cố gắng để thuyết phục một cặp đôi nọ để chụp một bức ảnh. Nhưng họ lại từ chối, cô lại bần thần vì từ sáng giờ cô không chụp được bức ảnh nào thì bỗng có một người đàn ông lại gần cô hơn nói:
- Can you take a pic for me?
Ngọc Anh mỉm cười rõ tươi vì đây là vị khách đầu tiên trong ngày của cô, và nụ cười này làm cho Lạc Hy ngẩn ngơ.
- Definitely!
Lạc Hy giơ hai ngón tay lên rồi cười để cô chụp, cho đến khi tấm hình được đưa ra thì Lạc Hy đưa tiền cho cô và cô đưa ảnh cho anh
- Thanks, you're the first one today.
- It's a wonderful pic.
Lạc Hy nhìn cô thật chăm chú một lát rồi hỏi:
- Cô là người Trung à?
Cô cau mày nhìn anh rồi nói:
- Đúng vậy.
Và thế là cô đã làm quen với Lạc Hy như thế, nhưng anh thích cô còn cô chỉ coi anh như là người bạn mà giúp đỡ cô trong lúc hoạn nạn.
Cả đời cô dù có cực nhọc mấy nhưng vẫn có sự trợ cấp từ ba cô nhưng từ khi qua đây cô mới biết kiếm tiền không dễ chút nào.
Buổi sang cô đi làm, buổi trưa đi làm, cả buối tối cũng đi làm. Từ nghỉ ngơi có hơi hạn hẹp đối với Ngọc Anh. Nhưng cứ mỗi lần Lạc Hy định giúp cô gì đấy thì cô lại từ chối vì cô biết nếu không thích người ta thù đừng cho người ta thêm hy vọng, chỉ nên dập tắt ngay từ ban đầu, huống gì cô vẫn còn yêu Tuấn Kiên.
Nhưng Lạc Hy vẫn không hề biết cô đã yêu ai đó, vì thế anh cứ theo đuổi cô, mong một ngày cô sẽ mở lòng với anh nhưng anh đã lầm.
Vào một ngày, khi đến nơi cô làm việc thì nhận được tin cô bị viêm dạ giày do bỏ bữa phải nhập viện nên anh đến thăm cô. Nhưng khi đến nơi, đúng bên ngoài cửa, anh đã thấy cô khóc, đôi mắt long lanh ướt đẫm nước mắt, tay cô đang cầm chiếc điện thoại và vuốt ve chiếc bàn hình ấy. Ban đầu anh cũng nghỉ là cô chỉ nhớ bố mẹ cho đến khi anh mở màn hình điện thoại cô lên.
Bức ảnh có người đàn ông nào đó đang ôm cô giữa trời tuyết rơi, anh cau mi tâm lại rồi nhìn một lần nữa nào bức ảnh. Lạc Hy lấy điện thoại ra đối chiếu thì nhận ra đó là Dương Tuấn Kiên, anh chưa bao giờ nghĩ hắn lại yêu cô mà người cô đau khổ bấy lâu nay lại chính là vì hắn.
Ngọc Anh phải làm rất nhiều công việc trong một thời gian nhưng cô chưa bao giờ than phiền bất cứ điều gì, kể cả khi anh có hỏi thì cô cũng không nói. Anh cũng đành bất lức thấy cô từ phía xa.
Hôm đó, Ngọc Anh nhận được một công việc trên du thuyền và cũng chính lúc đó Tuấn Kiên cũng xuất hiện trên thuyền. Hắn đi công tác và hắn cũng không hề hay biết rằng cô đang ở nơi đây nhưng cô thì khác, cô đứng từ xa đã thấy bóng dáng ấy.
Hình dáng gầy hơn, khuôn mặt tiều tuỵ đi rất nhiều, cô rất muốn chạy lại ôm hắn và nói:
- Em nhớ anh, em thương anh, em yêu anh.
Nhưng nó quá xa xỉ đối với cô, cô nghĩ chắc giờ này cô mà nói với hắn như vậy thì cô chỉ có thể nhận lại sự thay đổi lớn lao của hắn vì chính cô là người khiến hắn ra nông nổi này.
Hôm đó, cô vì sợ sẽ bị hắn phát hiện nên cô không thể xuất hiện bên ngoài, chỉ đành ở bên trong góc. Tan tiệc cũng là lúc đời cô đau khổ nhất, cô thấy hắn, muốn chạm vào hắn nhưng mãi chỉ là vô vọng. Tối hôm đó cô khóc rất nhiều, khóc như muốn rơi cả tròng mắt nhưng lại không thể ngừng, cô biết mình có lỗi, nhìn vẻ tiều tuỵ trên mặt hắn, cô lại càng muốn khóc hơn.
Nhưng Tuấn Kiên thì có khác gì, hắn cũng đã sống một năm không có cô nhưng nào vết thương ấy được lành lại, hắn mãi sống với vết sẹo năm ấy cô ấy ban cho, từng lời nói của cô, hắn vẫn nhớ như in, từng lời như nhát dao đâm thẳng vào trong tim hắn.
( Đây là bộ truyện mà mình viết theo cả hai chiều nhân vật và cả hai nhân vật đều có nổi khổ riêng của họ. Một người vì bỏ qua thù hận để yêu, còn một người là vì sợ đối phương bị gia đình ngăn cấm nên lại từ bỏ. Mình viết vào đây để bạn nào có thể góp ý cho mình viết hay hơn nhé.)
Nhưng cho tới một ngày, cô nhận được tin ba cô qua đời. Bao năm qua cô đều hận ba mình tại sao lại làm điều đó nhưng đó cũng là ba cô, cô không thể làm gì khác ngoài việc trở về Trung Quốc.
Số tiền cô kiếm được trong suốt bao năm qua chính là để trả nợ cho ba mẹ cô ở Trung Quốc, từ lúc cô đi qua đây, cô đã nghe tin công ty có vấn đề nhưng không ngờ sau nhiều năm nó lại phá sản và để nợ chồng chất khiến ba cô phải tự sát.
Lần này trở về Ngọc Anh rất sợ và cô sợ mối lo ngại đó sẽ xảy ra lần nữa, cô không muốn trở về Bắc Kinh nhưng bắt buộc cô vẫn phải trở về và cô chắc chắn cuộc đời cô khi trở về sẽ không có gì yên ổn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.