Chương 45: Nổi khổ
@Ryenlla
20/04/2021
( Hôm nay mình được nghỉ nên mình ra chap nha, cố gắng đợi một tuần nữa là mình thi xong rồi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
Chiếc Cadillac, Ngọc Anh đổ ở bên đường và cô đi vào studio. Chưa kịp đi vào thì cô đã nghe người nghe tán:
- Chiếc siêu xe dưới kia là của ai vậy, nhìn ngầu quá.
- Chắc của giới nhà giàu, cô quan tâm làm gì.
- Tôi thấy đẹp thôi mà, nhưng hình như chủ xe đó định đi vào studio của mình à?
Nghe đến vậy, Nhược Hạ khẽ mỉm cười, người đi chiếc xe đó chỉ có là Tuấn Kiên nhưng hắn nào rảnh để đến đây nên Nhược Hạ chắc chắn là Ngọc Anh, xem ra hôm nay cô đến đây để tạ lỗi.
Vừa nghĩ xong là Nhược Hạ đã thấy bóng dáng Ngọc Anh, cô khó nhọc cầm đầy đồ ăn và thức uống, cô nhìn một người rồi nói:
- Xin chào tất cả mọi người.
Lúc này các cô gái bên kia mới quay sang nhìn, không phải là soái ca nào mà là Ngọc Anh, người từng làm việc ở đây. Một cô gái quay sang nói:
- Ngọc Anh, cô có phải là được đại gia nào bao nuôi không? Cô vừa nghỉ việc thì đã có chiếc xe như thế này thì chắc hẳn người đó phải rất yêu thương cô nhỉ?
Cô mỉm cười, mặc dù là sự thật nhưng cô không được bao nuôi mà cô là vợ của người ta. Cô mang thức ăn để lên một chiếc bàn gần đó rồi nói:
- Đó là chồng tôi, không tính là bao nuôi chứ. Thôi mọi người vào đây ăn đi, coi như xin lỗi mấy ngày qua, tôi nghe nói lúc tôi nghỉ studio không kiếm kịp người thay thế. Thật lòng xin lỗi.
Mọi người nghe thấy đều đồng thanh nói:
- Không sao, biết lỗi là được, nhưng như vậy là chưa đủ đâu đấy.
- Được, có cơ hội tôi sẽ mời mời người bữa cơm.
- Vậy là cô định không quay trở về studio à?
Nhược Hạ nãy giờ vẫn chưa nói gì và cô định đợi câu trả lời của Ngọc Anh. Nhược Hạ biết Tuấn Kiên sẽ không bao giờ để Ngọc Anh phải làm việc, huống hồ họ cũng đã kết hôn.
Ngọc Anh cũng không biết trả lời thế nào nên đành qua loa nói:
- À thì, công việc nhà khá nhiều, tôi cũng lười nên không đi nữa.
Bỗng có giọng nói:
- Cô ấy được chồng cưng chiều đến thế làm sao có thể để cô ấy đi làm, chồng người ta là Dương Tuấn Kiên đấy.
Dĩ nhiên đây là giọng nói của Nhược Hạ, cô biết chắc chắn Ngọc Anh sẽ nói thế nên nói thay cô coi như để nhắc nhở mấy người bên kia nên kính miệng một chút. Để cho Tuấn Kiên phải nghe thấy những lời bàn tán này thì khả năng cao sẽ bị diệt khẩu.
- Thiệt á?
- Hèn gì, chiếc siêu xe ấy, không phải ai cũng đi được. Cô coi như là sướng ấy nhé.
Ngọc Anh cũng khá bất ngờ với câu nói của Nhược Hạ, vốn chuyện cô với hắn cũng không nên nói ra, giờ lại bị phanh phui. Nhưng cô nhanh chóng đáp:
- Được rồi, mọi người mau ăn đi.
Tập đoàn Dương Thị.
- Đã điều tra nhưng hầu như không thấy gì hết, cũng không du học như cậu nói, cũng không học ở bất kì ở trường nào ở Anh Quốc.
- Xem như tôi chịu, vả lại vợ cậu vẫn không chịu nói cho biết thì chắc hẳn phải có gì đó nhưng tôi cũng không tìm ta được gì.
Dương Kính đã tìm hết các thẻ tín dụng, mọi thứ nhưng dường như chỉ nhận được con số không, vậy nên hắn cũng chẳng biết làm gì, chỉ đành báo với Dương Tuấn Kiên như vậy. Nhưng có một điều mà giờ hắn mới để ý là trong vòng năm năm qua, Tuấn Kiên có một lần đi qua Anh và bất ngờ thay trong bức ảnh trên du thuyền năm đó lại xuất hiện bóng một cô gái và Dương Kính chắc chắn đó là Ngọc Anh.
- Trong năm năm trước, chỉ thấy được cô ấy đã xuất hiện trên bữa tiệc ở du thuyền còn lại thì đều không có tung tích gì.
Dương Tuấn Kiên thất vọng tràn trề, vụ xuất hiện thêm một người đàn ông quen cô ở Anh mà hắn thì lại chắc biết gì.
Vừa cúp máy xong thì hắn lại nhận được một cuộc điện thoại, số điện thoại có chút hơi lạ nên hắn nhíu mày nhưng rốt cuộc cũng nghe máy.
- Anh mau đến bệnh viện ngay.
Hắn khó chịu, tại sao lại là giọng đàn ông, nhưng chất giọng này có chút quen, hắn nói:
- Cậu là ai?
- Anh không cần biết tôi là ai nhưng Ngọc Anh nhập viện rồi.
Vừa nghe xong thì tim và hơi thở như ngưng hoạt động, từng giây trôi qua và giờ đột nhiêm đứng lên, tay lấy áo khoác hỏi:
- Bệnh viện nào?
Bệnh viện
- Lại là cậu, tôi nói cậu biết cô ấy mà có mệnh hệ gì, tôi không tha cho cậu.
- Anh cứ bình tĩnh, tôi chỉ là đi ngang thấy đường đông đúc nên đến xem ai ngờ lại là Ngọc Anh.
Lạc Hy tình cờ đi qua thì thấy tai nạn nên xuống xem ai ngờ cô ấy được người dân đưa ra lại là cô, máu cô chảy ròng rả từ đầu xuống, cảnh tượng ấy đúng là ghê tợn. Lạc Hy nhanh chóng gọi cho hắn vì hơn hết hắn là chồng cô.
- Tôi đúng thật là vô tâm. Nếu tôi không để cô ấy đi thì đã không có chuyện này xảy ra
Hắn đúng thật là vô tình, chỉ vì chút thiếu xót không đưa người đi quan sát thì cô lại gặp tai nạn.
Lạc Hy cả kinh, người anh tưởng là lạnh lùng, tàn khốc giờ đang trước mặt anh suy sụp hoàn toàn vì một người con gái. Xem ra anh đã nghĩ sai về hắn, không nên chỉ đánh giá bên ngoài của một con người. Anh buông lời nặng nhọc nói:
- Anh có tất cả mọi thứ, kể cả là cô ấy. Năm năm trước anh biết cô ấy phải sống thế nào không?
- Ban đầu tôi tưởng cô ấy như vậy là vì nhà quá nghèo, bị bạn trai phản bội nhưng không ngờ chồng cô ấy lại là người quyền lực thế này.
Hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Lạc Hy rồi nói:
- Anh nói vậy là có ý gì?
Lạc Hy ngồi xuống bên ghế rồi từ từ nói:
- Anh không biết gì ư? Nực cười, bao nhiêu năm cô ấy khổ sở bên Anh Quốc, anh một chút cũng không biết vậy mà cô ấy vẫn chọn yêu anh mặc dù tôi có cố gắng thế nào.
Lạc Hy nói như muốn khóc rồi cũng tự nhiên hai người đàn ông này lại khó chịu đến mức như muốn lao vào đánh thẳng vào đối phương.
Chiếc Cadillac, Ngọc Anh đổ ở bên đường và cô đi vào studio. Chưa kịp đi vào thì cô đã nghe người nghe tán:
- Chiếc siêu xe dưới kia là của ai vậy, nhìn ngầu quá.
- Chắc của giới nhà giàu, cô quan tâm làm gì.
- Tôi thấy đẹp thôi mà, nhưng hình như chủ xe đó định đi vào studio của mình à?
Nghe đến vậy, Nhược Hạ khẽ mỉm cười, người đi chiếc xe đó chỉ có là Tuấn Kiên nhưng hắn nào rảnh để đến đây nên Nhược Hạ chắc chắn là Ngọc Anh, xem ra hôm nay cô đến đây để tạ lỗi.
Vừa nghĩ xong là Nhược Hạ đã thấy bóng dáng Ngọc Anh, cô khó nhọc cầm đầy đồ ăn và thức uống, cô nhìn một người rồi nói:
- Xin chào tất cả mọi người.
Lúc này các cô gái bên kia mới quay sang nhìn, không phải là soái ca nào mà là Ngọc Anh, người từng làm việc ở đây. Một cô gái quay sang nói:
- Ngọc Anh, cô có phải là được đại gia nào bao nuôi không? Cô vừa nghỉ việc thì đã có chiếc xe như thế này thì chắc hẳn người đó phải rất yêu thương cô nhỉ?
Cô mỉm cười, mặc dù là sự thật nhưng cô không được bao nuôi mà cô là vợ của người ta. Cô mang thức ăn để lên một chiếc bàn gần đó rồi nói:
- Đó là chồng tôi, không tính là bao nuôi chứ. Thôi mọi người vào đây ăn đi, coi như xin lỗi mấy ngày qua, tôi nghe nói lúc tôi nghỉ studio không kiếm kịp người thay thế. Thật lòng xin lỗi.
Mọi người nghe thấy đều đồng thanh nói:
- Không sao, biết lỗi là được, nhưng như vậy là chưa đủ đâu đấy.
- Được, có cơ hội tôi sẽ mời mời người bữa cơm.
- Vậy là cô định không quay trở về studio à?
Nhược Hạ nãy giờ vẫn chưa nói gì và cô định đợi câu trả lời của Ngọc Anh. Nhược Hạ biết Tuấn Kiên sẽ không bao giờ để Ngọc Anh phải làm việc, huống hồ họ cũng đã kết hôn.
Ngọc Anh cũng không biết trả lời thế nào nên đành qua loa nói:
- À thì, công việc nhà khá nhiều, tôi cũng lười nên không đi nữa.
Bỗng có giọng nói:
- Cô ấy được chồng cưng chiều đến thế làm sao có thể để cô ấy đi làm, chồng người ta là Dương Tuấn Kiên đấy.
Dĩ nhiên đây là giọng nói của Nhược Hạ, cô biết chắc chắn Ngọc Anh sẽ nói thế nên nói thay cô coi như để nhắc nhở mấy người bên kia nên kính miệng một chút. Để cho Tuấn Kiên phải nghe thấy những lời bàn tán này thì khả năng cao sẽ bị diệt khẩu.
- Thiệt á?
- Hèn gì, chiếc siêu xe ấy, không phải ai cũng đi được. Cô coi như là sướng ấy nhé.
Ngọc Anh cũng khá bất ngờ với câu nói của Nhược Hạ, vốn chuyện cô với hắn cũng không nên nói ra, giờ lại bị phanh phui. Nhưng cô nhanh chóng đáp:
- Được rồi, mọi người mau ăn đi.
Tập đoàn Dương Thị.
- Đã điều tra nhưng hầu như không thấy gì hết, cũng không du học như cậu nói, cũng không học ở bất kì ở trường nào ở Anh Quốc.
- Xem như tôi chịu, vả lại vợ cậu vẫn không chịu nói cho biết thì chắc hẳn phải có gì đó nhưng tôi cũng không tìm ta được gì.
Dương Kính đã tìm hết các thẻ tín dụng, mọi thứ nhưng dường như chỉ nhận được con số không, vậy nên hắn cũng chẳng biết làm gì, chỉ đành báo với Dương Tuấn Kiên như vậy. Nhưng có một điều mà giờ hắn mới để ý là trong vòng năm năm qua, Tuấn Kiên có một lần đi qua Anh và bất ngờ thay trong bức ảnh trên du thuyền năm đó lại xuất hiện bóng một cô gái và Dương Kính chắc chắn đó là Ngọc Anh.
- Trong năm năm trước, chỉ thấy được cô ấy đã xuất hiện trên bữa tiệc ở du thuyền còn lại thì đều không có tung tích gì.
Dương Tuấn Kiên thất vọng tràn trề, vụ xuất hiện thêm một người đàn ông quen cô ở Anh mà hắn thì lại chắc biết gì.
Vừa cúp máy xong thì hắn lại nhận được một cuộc điện thoại, số điện thoại có chút hơi lạ nên hắn nhíu mày nhưng rốt cuộc cũng nghe máy.
- Anh mau đến bệnh viện ngay.
Hắn khó chịu, tại sao lại là giọng đàn ông, nhưng chất giọng này có chút quen, hắn nói:
- Cậu là ai?
- Anh không cần biết tôi là ai nhưng Ngọc Anh nhập viện rồi.
Vừa nghe xong thì tim và hơi thở như ngưng hoạt động, từng giây trôi qua và giờ đột nhiêm đứng lên, tay lấy áo khoác hỏi:
- Bệnh viện nào?
Bệnh viện
- Lại là cậu, tôi nói cậu biết cô ấy mà có mệnh hệ gì, tôi không tha cho cậu.
- Anh cứ bình tĩnh, tôi chỉ là đi ngang thấy đường đông đúc nên đến xem ai ngờ lại là Ngọc Anh.
Lạc Hy tình cờ đi qua thì thấy tai nạn nên xuống xem ai ngờ cô ấy được người dân đưa ra lại là cô, máu cô chảy ròng rả từ đầu xuống, cảnh tượng ấy đúng là ghê tợn. Lạc Hy nhanh chóng gọi cho hắn vì hơn hết hắn là chồng cô.
- Tôi đúng thật là vô tâm. Nếu tôi không để cô ấy đi thì đã không có chuyện này xảy ra
Hắn đúng thật là vô tình, chỉ vì chút thiếu xót không đưa người đi quan sát thì cô lại gặp tai nạn.
Lạc Hy cả kinh, người anh tưởng là lạnh lùng, tàn khốc giờ đang trước mặt anh suy sụp hoàn toàn vì một người con gái. Xem ra anh đã nghĩ sai về hắn, không nên chỉ đánh giá bên ngoài của một con người. Anh buông lời nặng nhọc nói:
- Anh có tất cả mọi thứ, kể cả là cô ấy. Năm năm trước anh biết cô ấy phải sống thế nào không?
- Ban đầu tôi tưởng cô ấy như vậy là vì nhà quá nghèo, bị bạn trai phản bội nhưng không ngờ chồng cô ấy lại là người quyền lực thế này.
Hắn ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn Lạc Hy rồi nói:
- Anh nói vậy là có ý gì?
Lạc Hy ngồi xuống bên ghế rồi từ từ nói:
- Anh không biết gì ư? Nực cười, bao nhiêu năm cô ấy khổ sở bên Anh Quốc, anh một chút cũng không biết vậy mà cô ấy vẫn chọn yêu anh mặc dù tôi có cố gắng thế nào.
Lạc Hy nói như muốn khóc rồi cũng tự nhiên hai người đàn ông này lại khó chịu đến mức như muốn lao vào đánh thẳng vào đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.