Chương 98: Chương 94.2: Hẹn nói chuyện (tiếp theo)
Hi Hành
20/01/2016
Không nghĩ tới nàng lại trả lời rõ ràng nhanh như vậy, Bành Nhất Châm nhất thời sửng sốt, vặn vẹo tay nói: "Thập Bát Nương, làm ăn không phải nói chuyện như vậy...có tiến có lui mới..."
Linh Nguyên ở một bên trông hắn một cái, nếu hắn biết năm trước Cố nương tử đã muốn uổng phí một túi vàng ném cho Thuận Hòa Đường, không biết có phải hay không sẽ càng phát điên.
Làm ăn đương nhiên không phải nói chuyện như vậy, tầm mắt của Linh Nguyên lại chuyển tới trên người Cố Thập Bát Nương, nàng ngồi ở trên ghế, lưng thẳng tắp, vẻ mặt ngay thẳng, nguyên bản phải là thiếu nữ có hai tròng mắt trong suốt trở nên sâu thẳm, lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Đây căn bản đối với nàng mà nói không phải là một cuộc làm ăn.
"...Ngươi có biết, vị đại thiếu gia ngươi cần gặp là ai chăng." Cố Thập Bát Nương bỗng xoay chuyển câu chuyện, nhìn về phía Bành Nhất Châm nói.
Trên mặt của nàng hiện lên một tia cười, chẳng qua kiểu cười này có chút cổ quái.
Bành Nhất Châm ngẩn ra: "Thẩm An Lâm?"
Mấy ngày nay hắn ở bên ngoài làm việc với người chủ cửa hàng cần thu mua, tự nhiên phải hỏi thăm một chút cửa hàng mình phải thu mua là của nhà người nào, khi nghe đến *danh hào*(tên và biệt hiệu) Thẩm gia - Thẩm Tam lão gia, một cái tên luôn bị hắn lãng quên đột nhiên hiện ra.
Nghĩ đến đây, hắn còn phải làm một vệc cho Cố nương tử này, liền giật mình, đây không phải là một cuộc làm ăn bình thường, mà là báo thù...
"Là hắn sao." Bành Nhất Châm lại một lần nữa hỏi, muốn xác nhận, thấy Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, trong lòng hắn không tránh khỏi một trận kích động.
Thẩm An Lâm này rốt cuộc là người nào, làm sao lại cùng Cố nương tử kết thù? Thoạt nhìn mối thù này không hề nhỏ, vậy trong đó có cái chuyện cũ gì?
Cố Thập Bát Nương nhìn lướt qua Bành Nhất Châm, đối với cái gì viết ở trên mặt hắn đều hiểu rõ, nàng hiện tại đưa ra quyết định.
"Ta và ngươi cùng đi." Nàng chậm rãi nói.
"A?" Bành Nhất Châm có chút giật mình nhìn nàng.
Thời gian ước định là ngay ngày mai.
Bành Nhất Châm ở ngoài tửu lâu do dự trong chốc lát, nhìn thấy Linh Nguyên thúc giục một chiếc xe ngựa đứng ở một bên, hắn có tâm đi tới chào hỏi, nhìn đến Cố Thập Bát nương xuống xe ném đến ánh mắt cảnh cáo, liền dừng.
Cố nương tử này, chỉ sợ là tới giám thị hắn, không giống như hắn đoán, cảnh tượng *cừu nhân*(kẻ thù) gặp lại hết sức tức giận đều sẽ không xuất hiện.
"Tiểu thư, xin mời đi bên này."
Cao Bàn Tử tửu lâu có tổng cộng ba tầng, tuy rằng không tính là tửu lâu đứng nhất Kiến Khang thành, nhưng bố trí cũng đặc biệt lịch sự tao nhã, hơn nữa làm rựu và thức ăn vô cùng ngon, có được tiếng tăm tốt.
Phòng lầu ba treo biển các loại hoa cỏ khác nhau, so với sự náo nhiệt của lầu một và lầu hai, nơi này có vẻ thật im ắng, bởi vì còn chưa nói tới chi phí rất cao, rất ít người có tiếng tăm.
Nhìn Cố Thập Bát Nương mang theo Linh Nguyên cùng đi vào phòng, nhã gian có một tấm bình phong màu trắng cách xa nhau, Bành Nhất Châm không khỏi sờ sờ cái mũi.
Phòng này vốn là bố trí cho đại gia tộc ăn liên hoan, cho nên bố trí tiểu nhã gian, chỗ thuận lợi cho nữ quyến, tuy rằng không thây mặt, cũng không ảnh hưởng tới việc nói chuyện với nhau.
Lần này hắn cùng Thẩm An Lâm nói chuyện ngay dưới cái lổ tai của nàng tiến hành rồi, mặc dù không thấy được mặt, nhưng thanh âm nghe được quả thực rất rõ ràng.
Ở bên trong phòng ngồi vào chỗ của mình, hầu bàn tửu lâu dâng rựu và thức ăn đơn giản, liền lui xuống.
Đem tầm mắt hướng về nơi bị che kín bởi tấm bình phong trắng, Bành Nhất Châm nhịn không được đứng lên, mở miệng nói: "Thập Bát Nương..."
"Đừng nói gì với ta, coi như ta không có ở đây đi." Thanh âm thản nhiên của Cố Thập Bát Nương ở bên kia vang lên.
Bành Nhất Châm ừ một cái, còn muốn nói điều gì nên há mồm, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
"Thẩm giáo úy, xin mời đi bên này." Thanh âm chưởng quỹ tửu lâu bên ngoài vang tới, cánh cửa theo tiếng nói được mở ra.
Linh Nguyên ở một bên trông hắn một cái, nếu hắn biết năm trước Cố nương tử đã muốn uổng phí một túi vàng ném cho Thuận Hòa Đường, không biết có phải hay không sẽ càng phát điên.
Làm ăn đương nhiên không phải nói chuyện như vậy, tầm mắt của Linh Nguyên lại chuyển tới trên người Cố Thập Bát Nương, nàng ngồi ở trên ghế, lưng thẳng tắp, vẻ mặt ngay thẳng, nguyên bản phải là thiếu nữ có hai tròng mắt trong suốt trở nên sâu thẳm, lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Đây căn bản đối với nàng mà nói không phải là một cuộc làm ăn.
"...Ngươi có biết, vị đại thiếu gia ngươi cần gặp là ai chăng." Cố Thập Bát Nương bỗng xoay chuyển câu chuyện, nhìn về phía Bành Nhất Châm nói.
Trên mặt của nàng hiện lên một tia cười, chẳng qua kiểu cười này có chút cổ quái.
Bành Nhất Châm ngẩn ra: "Thẩm An Lâm?"
Mấy ngày nay hắn ở bên ngoài làm việc với người chủ cửa hàng cần thu mua, tự nhiên phải hỏi thăm một chút cửa hàng mình phải thu mua là của nhà người nào, khi nghe đến *danh hào*(tên và biệt hiệu) Thẩm gia - Thẩm Tam lão gia, một cái tên luôn bị hắn lãng quên đột nhiên hiện ra.
Nghĩ đến đây, hắn còn phải làm một vệc cho Cố nương tử này, liền giật mình, đây không phải là một cuộc làm ăn bình thường, mà là báo thù...
"Là hắn sao." Bành Nhất Châm lại một lần nữa hỏi, muốn xác nhận, thấy Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, trong lòng hắn không tránh khỏi một trận kích động.
Thẩm An Lâm này rốt cuộc là người nào, làm sao lại cùng Cố nương tử kết thù? Thoạt nhìn mối thù này không hề nhỏ, vậy trong đó có cái chuyện cũ gì?
Cố Thập Bát Nương nhìn lướt qua Bành Nhất Châm, đối với cái gì viết ở trên mặt hắn đều hiểu rõ, nàng hiện tại đưa ra quyết định.
"Ta và ngươi cùng đi." Nàng chậm rãi nói.
"A?" Bành Nhất Châm có chút giật mình nhìn nàng.
Thời gian ước định là ngay ngày mai.
Bành Nhất Châm ở ngoài tửu lâu do dự trong chốc lát, nhìn thấy Linh Nguyên thúc giục một chiếc xe ngựa đứng ở một bên, hắn có tâm đi tới chào hỏi, nhìn đến Cố Thập Bát nương xuống xe ném đến ánh mắt cảnh cáo, liền dừng.
Cố nương tử này, chỉ sợ là tới giám thị hắn, không giống như hắn đoán, cảnh tượng *cừu nhân*(kẻ thù) gặp lại hết sức tức giận đều sẽ không xuất hiện.
"Tiểu thư, xin mời đi bên này."
Cao Bàn Tử tửu lâu có tổng cộng ba tầng, tuy rằng không tính là tửu lâu đứng nhất Kiến Khang thành, nhưng bố trí cũng đặc biệt lịch sự tao nhã, hơn nữa làm rựu và thức ăn vô cùng ngon, có được tiếng tăm tốt.
Phòng lầu ba treo biển các loại hoa cỏ khác nhau, so với sự náo nhiệt của lầu một và lầu hai, nơi này có vẻ thật im ắng, bởi vì còn chưa nói tới chi phí rất cao, rất ít người có tiếng tăm.
Nhìn Cố Thập Bát Nương mang theo Linh Nguyên cùng đi vào phòng, nhã gian có một tấm bình phong màu trắng cách xa nhau, Bành Nhất Châm không khỏi sờ sờ cái mũi.
Phòng này vốn là bố trí cho đại gia tộc ăn liên hoan, cho nên bố trí tiểu nhã gian, chỗ thuận lợi cho nữ quyến, tuy rằng không thây mặt, cũng không ảnh hưởng tới việc nói chuyện với nhau.
Lần này hắn cùng Thẩm An Lâm nói chuyện ngay dưới cái lổ tai của nàng tiến hành rồi, mặc dù không thấy được mặt, nhưng thanh âm nghe được quả thực rất rõ ràng.
Ở bên trong phòng ngồi vào chỗ của mình, hầu bàn tửu lâu dâng rựu và thức ăn đơn giản, liền lui xuống.
Đem tầm mắt hướng về nơi bị che kín bởi tấm bình phong trắng, Bành Nhất Châm nhịn không được đứng lên, mở miệng nói: "Thập Bát Nương..."
"Đừng nói gì với ta, coi như ta không có ở đây đi." Thanh âm thản nhiên của Cố Thập Bát Nương ở bên kia vang lên.
Bành Nhất Châm ừ một cái, còn muốn nói điều gì nên há mồm, ngoài cửa đã truyền đến tiếng bước chân.
"Thẩm giáo úy, xin mời đi bên này." Thanh âm chưởng quỹ tửu lâu bên ngoài vang tới, cánh cửa theo tiếng nói được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.