Chương 97: Chương 94.2: Hẹn nói chuyện
Hi Hành
10/01/2016
Chẳng qua cái thời điểm kia Thẩm An Lâm cũng không có ở nhà mà là viết thư biểu đạt ý kiến, giờ đây trước hai năm, Thẩm An Lâm còn tại Kiến Khang, Thẩm gia còn không có mình, Thẩm An Lâm hắn sẽ không thật tự mình đến tiếp nhận hiệu thuốc bắc này đi?
Cố Thập Bát Nương dùng một chút lực ở tay, ly trà lay động, nước trà nóng văng ra khiến nàng không khỏi hô một tiếng.
"Làm sao vậy?" Linh Nguyên từ xa đi tới, khẩn trương cầm tay nàng lên xem.
Trên tay chính là dính chút nước trà.
"Không có việc gì, không có việc gì." Cố Thập Bát Nương cười lấy lại tinh thần, mày như trước nhíu chặt.
Linh Nguyên vội buông tay ra, cuối đầu lui sang một bên.
Cố Thập Bát Nương tâm tư căn bản không có ở nơi này, nàng cắn cắn môi dưới, điều vừa nãy đoán rất có khả năng trở thành sự thật, vận mệnh chết tiệt này, lúc nào cũng xảy đến bất ngờ cản trở con đường của nàng.
"Đừng vội, đừng vội" Bành Nhất Châm đối với phản ứng của nàng rất khó lý giải, kỳ thật hắn nhìn Thuận Hòa Đường kia không có cái gì đặc biệt, vị trí cũng không được khá lắm, mặt tiền cửa hiệu lại cũ, lấy thanh danh của Cố Thập Bát Nương hiện giờ ở dược giới, muốn hiệu thuốc bắc cái dạng gì mà không có, như thế nào một mực đối cái Thuận Hòa Đường này làm ra tình thế bắt buộc?
Tính tình của đại dược sư đều là cổ quái, không thể theo lẽ thường mà đoán, Bành Nhất Châm chỉ có thể nghĩ như vậy.
"Thập Bát Nương, ngày hôm qua quản sự kia tớ tìm ta, nói thiếu gia nhà bọn họ muốn gặp ta, tự mình bàn chuyện với ta, thuận tiện để thảo luận đạt thành." Bành Nhất Châm nói tiếp.
"Thiếu gia nhà bọn họ?" Cố Thập Bát Nương hỏi, "Là vị thiếu gia nào?"
"Là đại thiếu gia đi." Bành Nhát Châm gãi gãi đầu, nhớ không rõ.
"Đại thiếu gia sớm đã không còn..." Cố Thập Bát Nương lẩm bẩm nói.
"Ai không còn?" Bành Nhất Châm dựng thẳng cái lổ tai hỏi.
"Không có gì, hắn gặp ngươi làm cái gì?" Cố Thập Bát Nương hỏi, đại thiếu gia có phải là nói Thẩm An Lâm, chính xác mà nói nên xưng hô là Lâm thiếu gia, tiểu thiếp Triệu thị từng nói: xét thấy *thứ trưởng tử*(đứa con đầu tiên, nhưng là con vợ bé) chết sớm, đại thiếu gia trở thành xưng hô không rõ, cho nên phải xưng là Lâm thiếu gia.
Miệng nàng bỗng hiện lên một tia cười, Lâm thiếu gia, xưng hô này thật đúng là cổ quái, bất quá một đời kia nàng không cảm thấy được xưng hô như vậy có cái gì bất ổn...
Nhắc đến một đời kia nàng không khỏi cười tự giễu, nàng đích thực có một thời gian não quá phẳng.
"...Hẹn ta tại Cao Bàn Tử tửu lâu..." Bành Nhất Châm không có để ý sự lơ đãng của nàng, nói tiếp, "...Thập Bát Nương, ngươi cho ta một câu chắc chắn, nếu như hắn lại đòi tăng giá, thêm nhiều ít là điểm mấu chốt?"
Cố Thập Bát Nương cười lạnh ra tiếng, "Thêm một phân tiền đều không được."
Không nghĩ tới nàng lại trả lời rõ ràng nhanh như vậy, Bành Nhất Châm rất sửng sốt, vặn vẹo tay nói: "Thập Bát Nương, làm ăn không phải nói chuyện như vậy...có tiến có lui mới"
Linh Nguyên ở một bên trông hắn một cái, nếu hắn biết năm trước Cố nương tử đã muống uổng phí một túi vàng ném cho Thuận Hòa Đường, không biết có phải hay không sẽ càng phát điên.
Lam ăn đương nhiên không phải nói chuyện như vậy, tầm mắt của Linh Nguyên lại chuyển tới trên người Cố Thập Bát Nương, nàng ngồi ở trên ghế, lưng thẳng tắp, vẻ mặt ngay thẳng, nguyên bản phải là thiếu nữ có hai tròng mắt trong suốt trở nên sâu thẳm, lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Đây căn bản đối với nàng mà nói không phải là một cuộc làm ăn.
"...Ngươi có biết, vị đại thiếu gia ngươi cần gặp là ai chăng." Cố Thập Bát Nương bỗng oay chuyển câu chuyện, nhìn về phía Bành Nhất Châm nói.
Trên mặt của nàng hiện lên một tia cười, chẳng qua kiểu cười này có chút cổ quái.
Bành Nhất Châm ngẩn ra: "Thẩm An Lâm?"
Mấy ngày nay hắn ở bên ngoài làm việc với người chủ cửa hàng cần thu mua, tự nhiên phải hỏi thăm một chút cửa hàng mình phải thu mua là của người nhà nào, khi nghe đến *danh hào*(tên và biệt hiệu) Thẩm gia - Thẩm Tam lão gia, một cái tên luôn bị hắn lãng quên đột nhiên nảy ra.
Nghĩ đến đây, hắn còn phải làm một vệc cho Cố nương tử này, liền giật mình, đây không phải là một cuộc làm ăn bình thường, mà là báo thù...
"Là hắn sao." Bành Nhất Châm lại một lần nữa hỏi, muốn xác nhận, thấy Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, trong lòng hắn không tránh khỏi một trận kích động.
Thẩm An Lâm này rốt cuộc là người nào, làm sao lại cùng Cố nương tử kết thù? Thoạt nhìn mối thù này không hề nhỏ, vậy trong đó có cái chuyện cũ gì?
Cố Thập Bát nNương nhìn lướt qua Bành Nhất Châm, đối với cái gì viết ở trên mặt hắn đều hiểu rõ, nàng hiện tại đưa ra quyết định.
"Ta và ngươi cùng đi." Nàng chậm rãi nói.
"A?" Bành Nhất Châm có chút giật mình nhìn nàng.
Thời gian ước định là ngay ngày mai.
♣♣♣♣♣♣
Bành Nhất Châm ở ngoài tiểu lâu do dự trong chốc lát, nhìn Linh Nguyên thúc giục một chiếc xe ngựa đứng ở một bên, hắn có tâm đi tới chào hỏi, nhìn nhìn đến Cố Thập Bát nương xuống xe ném đến ánh mắt cảnh cáo, liền dừng.
Cố nương tử này, chỉ sợ là tới giám thị hắn, mà không phải hắn đoán như vậy, cảnh tượng *cừu nhân*(kẻ thù) gặp lại hết tức giận đều sẽ không xuất hiện.
"Tiểu thư, xin mời đi bên này."
Cao Bàn Tử tửu lâu có tổng cộng ba tầng, tuy rằng không tính là tửu lâu đứng nhất Kiến Khang thành, nhưng bố trí cũng đặc biệt lịch sự tao nhã, hơn nữa làm rựu và thức ăn vô cùng tốt, có được tiếng tăm tốt.
Phòng lầu ba treo biển các loại hoa cỏ khác nhau, so với sự náo nhiệt của lầu một và lầu ha, nơi này có vẻ thật im ắng, bởi vì còn chưa nói tới chi phí rât cao, ít người có tiếng tăm.
Nhìn Cố Thập Bát Nương mang theo Linh Nguyên cùng đi vào phòng, nhã gian có một tấm bình phong màu trắng cách xa nhau, Bành Nhất Châm không khỏi sờ sờ cái mũi.
Phòng này vốn là bố trí cho đại gia tộc ăn liên hoan, cho nên bố trí tiểu nhã gian, chỗ thuận lợi cho nữ quyến, tuy rằng không thây mặt, không không ảnh hưởng việc nói chuyện với nhau.
Lần này hắn cùng Thẩm An Lâm nói chuyện ngay dưới cái lổ tai của nàng tiến hành rồi, mặc dù không thấy được mặt , nhưng thanh âm nghe được quả thực rất rõ ràng.
Ở bên trong phòng ngồi vào chỗ của mình, hầu bàn tửu lâu dâng rựu và thức ăn đơn giản, liền lui xuống.
Đem tầm mắt hướng về nơi bị che kín bởi tấm bình phong trắng, Bành Nhất Châm nhịn không được đứng lên, mở miệng nói: "Thập Bát Nương..."
"Đừng nói gì với ta, coi như ta không có ở đây đi." Thanh âm thản nhiên của Cố Thập Bát Nương ở bên kia vang lên.
Bành Nhất Châm ừ một cái, còn muốn nói điều gì nên há mồm, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Thẩm giáo úy, xin mời đi bên này." Thanh âm chưởng quỹ tửu lâu bên ngoài nói tới, cách cửa theo tiếng nói được mở ra.
Cố Thập Bát Nương dùng một chút lực ở tay, ly trà lay động, nước trà nóng văng ra khiến nàng không khỏi hô một tiếng.
"Làm sao vậy?" Linh Nguyên từ xa đi tới, khẩn trương cầm tay nàng lên xem.
Trên tay chính là dính chút nước trà.
"Không có việc gì, không có việc gì." Cố Thập Bát Nương cười lấy lại tinh thần, mày như trước nhíu chặt.
Linh Nguyên vội buông tay ra, cuối đầu lui sang một bên.
Cố Thập Bát Nương tâm tư căn bản không có ở nơi này, nàng cắn cắn môi dưới, điều vừa nãy đoán rất có khả năng trở thành sự thật, vận mệnh chết tiệt này, lúc nào cũng xảy đến bất ngờ cản trở con đường của nàng.
"Đừng vội, đừng vội" Bành Nhất Châm đối với phản ứng của nàng rất khó lý giải, kỳ thật hắn nhìn Thuận Hòa Đường kia không có cái gì đặc biệt, vị trí cũng không được khá lắm, mặt tiền cửa hiệu lại cũ, lấy thanh danh của Cố Thập Bát Nương hiện giờ ở dược giới, muốn hiệu thuốc bắc cái dạng gì mà không có, như thế nào một mực đối cái Thuận Hòa Đường này làm ra tình thế bắt buộc?
Tính tình của đại dược sư đều là cổ quái, không thể theo lẽ thường mà đoán, Bành Nhất Châm chỉ có thể nghĩ như vậy.
"Thập Bát Nương, ngày hôm qua quản sự kia tớ tìm ta, nói thiếu gia nhà bọn họ muốn gặp ta, tự mình bàn chuyện với ta, thuận tiện để thảo luận đạt thành." Bành Nhất Châm nói tiếp.
"Thiếu gia nhà bọn họ?" Cố Thập Bát Nương hỏi, "Là vị thiếu gia nào?"
"Là đại thiếu gia đi." Bành Nhát Châm gãi gãi đầu, nhớ không rõ.
"Đại thiếu gia sớm đã không còn..." Cố Thập Bát Nương lẩm bẩm nói.
"Ai không còn?" Bành Nhất Châm dựng thẳng cái lổ tai hỏi.
"Không có gì, hắn gặp ngươi làm cái gì?" Cố Thập Bát Nương hỏi, đại thiếu gia có phải là nói Thẩm An Lâm, chính xác mà nói nên xưng hô là Lâm thiếu gia, tiểu thiếp Triệu thị từng nói: xét thấy *thứ trưởng tử*(đứa con đầu tiên, nhưng là con vợ bé) chết sớm, đại thiếu gia trở thành xưng hô không rõ, cho nên phải xưng là Lâm thiếu gia.
Miệng nàng bỗng hiện lên một tia cười, Lâm thiếu gia, xưng hô này thật đúng là cổ quái, bất quá một đời kia nàng không cảm thấy được xưng hô như vậy có cái gì bất ổn...
Nhắc đến một đời kia nàng không khỏi cười tự giễu, nàng đích thực có một thời gian não quá phẳng.
"...Hẹn ta tại Cao Bàn Tử tửu lâu..." Bành Nhất Châm không có để ý sự lơ đãng của nàng, nói tiếp, "...Thập Bát Nương, ngươi cho ta một câu chắc chắn, nếu như hắn lại đòi tăng giá, thêm nhiều ít là điểm mấu chốt?"
Cố Thập Bát Nương cười lạnh ra tiếng, "Thêm một phân tiền đều không được."
Không nghĩ tới nàng lại trả lời rõ ràng nhanh như vậy, Bành Nhất Châm rất sửng sốt, vặn vẹo tay nói: "Thập Bát Nương, làm ăn không phải nói chuyện như vậy...có tiến có lui mới"
Linh Nguyên ở một bên trông hắn một cái, nếu hắn biết năm trước Cố nương tử đã muống uổng phí một túi vàng ném cho Thuận Hòa Đường, không biết có phải hay không sẽ càng phát điên.
Lam ăn đương nhiên không phải nói chuyện như vậy, tầm mắt của Linh Nguyên lại chuyển tới trên người Cố Thập Bát Nương, nàng ngồi ở trên ghế, lưng thẳng tắp, vẻ mặt ngay thẳng, nguyên bản phải là thiếu nữ có hai tròng mắt trong suốt trở nên sâu thẳm, lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Đây căn bản đối với nàng mà nói không phải là một cuộc làm ăn.
"...Ngươi có biết, vị đại thiếu gia ngươi cần gặp là ai chăng." Cố Thập Bát Nương bỗng oay chuyển câu chuyện, nhìn về phía Bành Nhất Châm nói.
Trên mặt của nàng hiện lên một tia cười, chẳng qua kiểu cười này có chút cổ quái.
Bành Nhất Châm ngẩn ra: "Thẩm An Lâm?"
Mấy ngày nay hắn ở bên ngoài làm việc với người chủ cửa hàng cần thu mua, tự nhiên phải hỏi thăm một chút cửa hàng mình phải thu mua là của người nhà nào, khi nghe đến *danh hào*(tên và biệt hiệu) Thẩm gia - Thẩm Tam lão gia, một cái tên luôn bị hắn lãng quên đột nhiên nảy ra.
Nghĩ đến đây, hắn còn phải làm một vệc cho Cố nương tử này, liền giật mình, đây không phải là một cuộc làm ăn bình thường, mà là báo thù...
"Là hắn sao." Bành Nhất Châm lại một lần nữa hỏi, muốn xác nhận, thấy Cố Thập Bát Nương gật gật đầu, trong lòng hắn không tránh khỏi một trận kích động.
Thẩm An Lâm này rốt cuộc là người nào, làm sao lại cùng Cố nương tử kết thù? Thoạt nhìn mối thù này không hề nhỏ, vậy trong đó có cái chuyện cũ gì?
Cố Thập Bát nNương nhìn lướt qua Bành Nhất Châm, đối với cái gì viết ở trên mặt hắn đều hiểu rõ, nàng hiện tại đưa ra quyết định.
"Ta và ngươi cùng đi." Nàng chậm rãi nói.
"A?" Bành Nhất Châm có chút giật mình nhìn nàng.
Thời gian ước định là ngay ngày mai.
♣♣♣♣♣♣
Bành Nhất Châm ở ngoài tiểu lâu do dự trong chốc lát, nhìn Linh Nguyên thúc giục một chiếc xe ngựa đứng ở một bên, hắn có tâm đi tới chào hỏi, nhìn nhìn đến Cố Thập Bát nương xuống xe ném đến ánh mắt cảnh cáo, liền dừng.
Cố nương tử này, chỉ sợ là tới giám thị hắn, mà không phải hắn đoán như vậy, cảnh tượng *cừu nhân*(kẻ thù) gặp lại hết tức giận đều sẽ không xuất hiện.
"Tiểu thư, xin mời đi bên này."
Cao Bàn Tử tửu lâu có tổng cộng ba tầng, tuy rằng không tính là tửu lâu đứng nhất Kiến Khang thành, nhưng bố trí cũng đặc biệt lịch sự tao nhã, hơn nữa làm rựu và thức ăn vô cùng tốt, có được tiếng tăm tốt.
Phòng lầu ba treo biển các loại hoa cỏ khác nhau, so với sự náo nhiệt của lầu một và lầu ha, nơi này có vẻ thật im ắng, bởi vì còn chưa nói tới chi phí rât cao, ít người có tiếng tăm.
Nhìn Cố Thập Bát Nương mang theo Linh Nguyên cùng đi vào phòng, nhã gian có một tấm bình phong màu trắng cách xa nhau, Bành Nhất Châm không khỏi sờ sờ cái mũi.
Phòng này vốn là bố trí cho đại gia tộc ăn liên hoan, cho nên bố trí tiểu nhã gian, chỗ thuận lợi cho nữ quyến, tuy rằng không thây mặt, không không ảnh hưởng việc nói chuyện với nhau.
Lần này hắn cùng Thẩm An Lâm nói chuyện ngay dưới cái lổ tai của nàng tiến hành rồi, mặc dù không thấy được mặt , nhưng thanh âm nghe được quả thực rất rõ ràng.
Ở bên trong phòng ngồi vào chỗ của mình, hầu bàn tửu lâu dâng rựu và thức ăn đơn giản, liền lui xuống.
Đem tầm mắt hướng về nơi bị che kín bởi tấm bình phong trắng, Bành Nhất Châm nhịn không được đứng lên, mở miệng nói: "Thập Bát Nương..."
"Đừng nói gì với ta, coi như ta không có ở đây đi." Thanh âm thản nhiên của Cố Thập Bát Nương ở bên kia vang lên.
Bành Nhất Châm ừ một cái, còn muốn nói điều gì nên há mồm, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
"Thẩm giáo úy, xin mời đi bên này." Thanh âm chưởng quỹ tửu lâu bên ngoài nói tới, cách cửa theo tiếng nói được mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.