Được Kim Chủ Yêu Chiều

Chương 20:

Hoa Trang

01/08/2024

Chử Sở vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Cô lại gần mới phát hiện không có ai khác, chỉ thấy mỗi Dữu Hựu Chi nằm trên sofa. Bóng tối giống như một cái lồng hoàn toàn bao phủ lấy anh, tựa như một khúc phim điện ảnh đen trắng.

Chử Sở bật công tắc đèn, đợi đến khi mắt cô thích ứng được với ánh sáng bất ngờ thì đã đối diện với đôi mắt hẹp dài cực đẹp của Dữu Hựu Chi.

Anh vẫy tay với Chử Sở, ra hiệu cho cô tới gần.

Lúc này Chử Sở mới nhìn thấy rõ đối phương. Cơ thể anh vùi trong ghế sofa, hiếm khi vứt bỏ đi dáng ngồi thường ngày.

Chử Sở tiến lên thêm vài bước, nghĩ đến chuyện Dữu Hựu Chi còn chưa tỉnh rượu nên lại xoay người đi tới chỗ tủ đứng tìm một túi trà. Lật qua lật lại một hồi vẫn không thấy, cô đang định mở ngăn kéo phía dưới xem thử thì lại thấy phía sau vang lên tiếng bước chân có vẻ chậm chạp.

Dữu Hựu Chi vòng tay qua hai tai cô, mở cái hộp đá màu vàng rồi kéo một túi trà ra. Sau đó anh đi đến chỗ bàn ăn đặt cạnh quầy bar nhỏ để châm nước, ngâm trà.

Động tác của anh không nhanh nhưng cánh tay rất ổn định. Chử Sở thầm nghĩ, nhìn thế này…cũng không quá say đâu.

“Biết túi trà ở đâu không?” Dữu Hựu Chi hé mắt liếc cô. Hai nếp gấp mí mắt chồng lên nhau khiến sắc mặt anh hiện lên chút cảm giác áp bách ngột ngạt.

Hô hấp của Chử Sở khựng lại. Trạng thái này của Dữu Hựu Chi rất hiếm thấy, cũng rất dễ khiến người ta nảy sinh ý đồ xấu.

Đầu óc cô tự nhiên nhanh nhẹn hẳn, gật gật mấy cái rồi chuyển sang ôm chắt lấy Dữu Hựu Chi. Tay còn chưa kịp sờ loại thì đã ngửi thấy trên người đối phương ngoài mùi rượu ra thì còn có mùi khói sau khi hút thuốc xong vương lại.

Trước đây cô chưa từng ngửi thấy mùi hương này trên người Dữu Hựu Chi. Bây giờ đột nhiên bị hơi thở này bao phủ, Chử Sở mới nhận ra người đàn ông trước mặt ngoài việc thường ngày sẽ chiều theo ý cô thì cũng có lúc sẽ nâng ly cạn chén trên bàn rượu, trò chuyện vui vẻ với người khác.

Cô có hơi không quen với dáng vẻ này của Dữu Hựu Chi, thế nhưng cảm giác hưng phấn so với bình thường lại mạnh hơn rất nhiều.

Chử Sở buồn bực nói: “Ừ ừ, lần sau nhất định tôi sẽ để chú pha trà.”

Dữu Hựu Chi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, giọng nói vì có hơi cồn nên thô khàn hẳn: “Em ngủ trước đi, tôi đi tắm đã.”

Chử Sở liền cạ cạ anh: “Tôi không chê chú đâu.”

Dữu Hựu Chi rót một chén trà, đợi nguội bớt mới nhanh nhẹn uống cạn rồi bế bổng Chử Sở lên.

Cánh mông mềm mại của cô chỉ cách một lớp váy, đè lên cánh tay anh. Hơi thở của Dữu Hựu Chi chợt nặng thêm mấy phần, ôm cô đến ngưỡng cửa.



Đặt cô lên mặt tủ thấp, người đàn ông móc trong túi áo vest ra một cái hộp. Anh nheo mắt tháo dây buộc màu trắng có in logo nhãn hiệu phía trên, lấy thứ bên trong ra.

Chử Sở phát hiện ra, đó là một chiếc khuyên tai.

Dữu Hựu Chi tới gần cô, nhéo nhéo vành tai lúc trước từng bị nhiễm trùng của đối phương: “Khỏi chưa?”

Chử Sở quơ quơ chân, cọ qua cọ lại bắp đùi Dữu Hựu Chi rồi trả lời: “Đã khỏi lâu rồi!”

Người đàn ông cúi đầu cười: “Tốt lắm.”

Bàn tay dày rộng vuốt ve que bạc chống nhiễm trùng mà Chử Sở mỗi ngày đều đeo. Anh hờ hững gảy mấy cái, nhẹ nhàng tháo hai vật nhỏ kia xuống, để sang một bên.

“Chú muốn đích thân đeo cái này cho tôi ư?” Trong mắt Chử Sở lấp lánh vô vàn ánh sao nhìn Dữu Hựu Chi, rõ ràng là rất vui vẻ.

“Ừ, nhưng vẫn còn một chuyện nữa.”

Chử Sở nhìn khuông mặt chợt phóng đại của Dữu Hựu Chi, vẻ ghi ngờ chưa từng dứt trong mắt đã chuyển biến thành thuận theo yếu ớt.

Dữu Hựu Chi ngậm lấy vành tai Chử Sở, hơi thở nóng rực phả vào bên trong lỗ tai, một đường xông thẳng lên, gần như muốn đốt cháy đầu óc cô.

Không biết là do thực tế hay thần kinh mẫn cảm mô phỏng, Chử Sở như nghe thấy tiếng dòng điện nổ lốp bốp từ phía sau vành tai lan ra khắp cơ thể.

Người đàn ông tóm chặt gáy, cọ mũi từ tóc mai sang. Đôi môi anh chơi đùa với mái tóc mềm mại, đen bóng như lông quạ của cô.

Chử Sở như một tờ giấy bị người ta giày vò, thở hổn hển rúc vào ngực người đàn ông. Cô càng co người lại thì hơi thở của anh càng trở nên nóng rực, cuối cùng gần như là cưỡng ép, vùi đầu vào cổ cô, cắt mút vành tai nhỏ xinh đến đỏ bừng.

Không chỉ lỗ tai, mà cả xương quai xanh, ngực, bắp đùi, đầu gối…đến cả mu bàn chân, ngón chân được đôi vớ bao bọc cũng đỏ ửng lên.

“Ưm..chú ơi…” Chử Sở nhỏ giọng cầu xin Dữu Hựu Chi nhưng bàn tay vịn lên vai đối phương lại chẳng có tí sức lực nào.

Dữu Hựu Chi cúi người thở dốc. Âm thanh anh phát ra men theo những chỗ không có quần áo che đậy, ngấm vào da thịt trần trụi khiến cô ngoại trừ việc rên rỉ thì không có cách nào tách ra được.



Anh chỉ dựa vào hành động hôn lỗ tai đã có thể khiến đồ lót của cô ướt đẫm, giống như khi vừa mới tắm rửa xong đã ép mấy ngón tay ngâm nước nhăn nheo lại với nhau rồi dụ dỗ cô chạm vào bắp đùi đã mẫn cảm đến không thể chịu nổi của bản thân, cố gắng lờ đi những run rẩy xa lạ.

Đôi chân Chử Sở đã kẹp chặt lấy eo đối phương, cố gắng nâng háng cọ vào dã thú mạnh mẽ bị nhốt trong quần anh.

“Dữu Hựu Chi…” Mắt Chử Sở lấp lánh ánh nước nhìn anh, ám chỉ của cô tương đối rõ ràng. Đúng là Dữu Hựu Chi có hơi say nhưng thật ra trong lòng lại rất tỉnh táo, anh muốn làm xong những chuyện đã dự tính trước.

Thế nên Chử Sở liền thấy Dữu Hựu Chi quay người rút ra mấy tờ giấy ăn, tỉ mỉ lau sạch lỗ tai ướt nhẹp của mình rồi cẩn thận đeo chiếc khuyên tai kia lên.

Sau đó người đàn ông này giống như được bật công tắc hồi sinh, tháo thắt lưng, mở khoá quần, kéo tay Chử Sở để cô nắm vuốt dương vật đã cứng đến phát đau của mình.

Chử Sở ngồi trên tủ ngoài ngưỡng cửa, cẩn thận từ ly từng tí mà tuốt thứ to còn thô hơn cổ tay mình. Dữu Hựu Chi rũ mắt nhìn xuống, gân xanh nổi trên thái dương nảy lên thình thịch.

Anh muốn làm tình.

Cô gái trước mặt đã bị anh dạy dỗ đến mức ngay cả chuyện thủ dâm giúp đàn ông cũng quen tay quen việc. Anh biết tiểu huyệt của cô đã tràn đầy dâm thuỷ, đoán chừng mặt tủ sẽ dính đầy bằng chứng động tình của cô.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt Chử Sở, Dữu Hựu Chi lại cảm thấy nếu tí định lực này mà bản thân cũng không có thì hình như không mấy xứng đáng với sự sạch sẽ của đối phương.

Bởi vì anh không nhìn thấy dáng vẻ thỉnh thoảng mất khống chế vì tình dục của mình, nhưng nghĩ thôi cũng biết chắc chắn là rất dữ tợn. Cho nên càng không thể để cô nhìn thấy, nhỡ doạ người ta sợ chạy luôn thì sao?

Dữu Hựu Chi vuốt ve tấm lưng thon của Chử Sở, thấp giọng nói: “Mỏi tay không em?”

Chử Sở nhìn xương cằm kéo căng của đối phương thì biết nhất định là anh rất khó chịu nên lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh: “Tôi dùng miệng làm chú ra nhé?”

Dữu Hựu Chi day day huyệt thái dương, lầm bầm mắng gì đó rồi thả tay Chử Sở ra, trầm giọng nói: “Không cần, tôi đi dội nước là được. Đừng để mấy thứ mùi khó ngửi này dính lên người em.”

Chử Sở bị dáng vẻ ẩn nhẫn của anh câu kéo đến mức ngứa ngáy hết cả lòng dạ, lại một lần nắm chặt lấy thứ dưới chân đối phương, ngoan ngoãn nói: “Người tôi dính đầy rồi này. Chú vừa dán sát vào tôi thế cơ mà… Chúng ta tắm chung nhé?”

Dữu Hựu Chi không trả lời, sờ theo độ cong mượt mà dưới cằm cô. Ngón tay cái suồng sã như có như không cọ lên má thịt chỗ khớp hàm của đối phương.

Anh cười khẽ, kéo khoá váy dưới khuỷu tay Chử Sở xuống. Sau đó lại luồn tay xuống dưới kéo thêm mấy cái, tất chân và dép đi trong nhà của cô gái đều bị lấy xuống.

“Được đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Được Kim Chủ Yêu Chiều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook