Chương 22:
Hoa Trang
01/08/2024
Chuyên ngành học của Chử Sở là tài nguyên, có một môn phải đi tham quan nhà máy để hiểu quá trình vận chuyển nhiên liệu. Vốn dĩ cô cho rằng thời gian đi tham quan là tháng Mười, nhưng gần đây tình hình dịch bệnh chuyển biến bất thường, nhà trường đã họp rồi thống nhất dời đến tháng Năm.
Vì được nghỉ ngày Quốc tế Lao động, kỳ thi giữa kỳ được sắp xếp vào trước ngày Một tháng Năm. Sau khi thi xong môn cuối cùng, Chử Sở gần như là bò ra khỏi phòng thi, lại thấy tin nhắn Dữu Hựu Chi gửi tới.
Công ty có chuyện nên anh phải ra nước ngoài. Trong hai tuần đầu của tháng Năm, cô sẽ không gặp được anh.
Hai người gặp mặt, ban đầu do thư ký Chu thông báo cho cô qua, sau đó Dữu Hựu Chi trực tiếp tới trường đón cô. Chử Sở thấy tin nhắn anh gửi tới thì còn hơi nhạc nhiên, không hiểu anh đi công tác sao lại phải nói với mình, dù sao mình cũng sẽ không chủ động đến nhà trọ của anh.
Cô chỉ cảm thấy đáng tiếc, cô vừa kết thúc kỳ kinh nguyệt không lâu, còn cho rằng có thể tìm cơ hội gạo nấu thành cơm trong dịp lễ này.
Tuần thứ hai sau ngày Một tháng Năm, Chử Sở nhớ rất rõ ngày đó. Hôm đó cả lớp khoảng bốn mươi người lên xe đi đến nhà máy. Cô Lý dạy môn chuyên ngành nói lần này trường đã liên hệ với một công ty lớn, ở khu công nghiệp Loại Môn có một căn cứ thí nghiệm tương đồng với chuyên ngành của họ, có thể mang họ tới xem thành quả nghiên cứu.
Các thầy cô dạy trong trường đại học phần lớn đều hợp tác với các công ty bên ngoài. Thầy giáo dạy môn này của Chử Sở còn chưa đến bốn mươi đã lên chức phó giáo sư, hiển nhiên đã nghiên cứu rất kỹ càng, trước kia đã hợp tác với công ty này mấy lần, cũng xem như quen biết.
Đi tham quan đơn giản bên ngoài công xưởng, bọn họ được cô giáo hướng dẫn đi vào phòng quản lý trong nhà máy, được kỹ sư chuyên môn giảng giải về phương thức điều khiển hệ thống nhiên liệu. Chử Sở cảm thấy đám sinh viên bọn họ tới đây giống như nhà quê xuống phố, không dám đụng vào thứ gì, căn bản không biết bao nhiêu, chỉ đơn giản là xem thôi. Thế nên cô một đường vẩy nước, đi theo sau các bạn.
Trên đường, cô giáo đã nói mấy lần rằng tổng giám đốc công tỷ cũng sẽ đến. Mọi người đều hưng phấn, hỏi cô đã gặp chưa. Thầy Lý nhìn bọn họ, nói: "Đã gặp một lần, rất trẻ, gặp trong cuộc họp. Mấy đứa khiêm tốn chút, đừng để người ta cảm thấy sinh viên trường chúng ta không chuyên nghiệp."
Mọi người đều cười, Chử Sở nghe xong, lập tức nhỏ giọng hỏi bạn cùng phòng Thẩm Tùng Tùng: "Thầy giáo bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Tùng Tùng cũng hỏi một người khác, lát sau mới nói: "Bốn mươi? Năm mươi? Không phải ông ấy nói con trai đã đi học ở đâu đó rồi sao?"
Khi tiến vào phòng máy chiếu, Chử Sở mới biết tại sao một học viện luôn than nghèo lại có thể kéo được công ty lớn thuyết giảng cho họ.
Trong phòng điều khiến có hai người, một người rõ ràng là người phụ trách, còn người kia là Dữu Hựu Chi.
Gần nửa tháng không gặp, anh không có gì thay đổi, nhưng có lẽ vì ở ngoài, dùng góc nhìn của người xa lạ để nhìn anh, nên trong nháy mắt đó, Chử Sở cảm thấy người đàn ông giống như trà ướp hương, trong nóng bỏng có chút lạnh, thanh đạm mà lạnh lẽo.
Dữu Hựu Chi mặc âu phục màu xám, cái cà vạt thắt trên áo sơ mi thậm chí từng bị anh dùng để cột cổ tay Chử Sở.
Cô đã quên mất lần đó, tóm lại là mùa Đông, cô làm thí nghiệm bị hỏng, còn đang tức giận thì đột nhiên Dữu Hựu Chi gửi tin nhắn tới, nói muốn đón cô. Bên ngoài có tuyết rơi, cô gái trầm mặt, mang ba lô có báo cáo thí nghiệm ngồi vào xe.
Dữu Hựu Chi thấy cô ngồi ở hàng sau nene hỏi: "Sao không ngồi ghế trước?"
Chử Sở lạnh lùng trả lời: "Người không làm được thí nghiệm sao xứng ngồi đó, tôi không xứng, tôi ngồi đây."
Dữu Hựu Chi thấy cô giận như con cá nóc, trong lòng ngứa ngáy, bụng ngón tay của anh lướt qua da mặt, anh nhẹ nhàng nói: "Chử Sở, cho tôi chút thể diện nha?"
Chử Sở bị anh nói mà phiền, cả giận nói: "Thể diện? Tôi mất hết thể diện rồi, mặt tôi con không dày bằng cái đệm!"
Dữu Hựu Chi bị cô chọc cười, anh lái xe đến hầm để xe của nhà trọ. Người đàn ông tắt máy, xuống xe đi ra phía sau mở cửa.
Sự kiêu căng của Chử Sở nhất thời mất hết, cô ôm chặt balo của mình: "Chú à..."
"Lúc này lại kêu chú?"
Dữu Hựu Chi nới lỏng cà vạt, kéo nó ra, rồi cởi áo khoác xuống, ném Dữu Hựu Chi và balo của cô lên trước.
Chử Sở còn muốn dùng phương pháp trước kia mình học ở võ quán để phản kháng, nhưng mới mấy cái đã bị Dữu Hựu Chi đè lại. Người đàn ông vừa nói chuyện vừa ung dung dùng cà vạt cột cổ tay cô vào dưới gối kê đầu ở ghế trước: "Chử Sở, chút công phu này của em, lúc tôi nhập ngũ nửa năm đã thu thập được em rồi."
Chử Sở bị anh ôm ngồi trên người, mông áp xuống vật đang ưỡn thẳng, tay bị trói ở đỉnh đầu. Xung quanh đều là bóng tối, chỉ có chỗ điều khiển phía trước có chút ánh sáng, chiếu vào mắt Dữu Hựu Chi như mang chút tà tính.
"Trói tôi làm gì?"
Vì được nghỉ ngày Quốc tế Lao động, kỳ thi giữa kỳ được sắp xếp vào trước ngày Một tháng Năm. Sau khi thi xong môn cuối cùng, Chử Sở gần như là bò ra khỏi phòng thi, lại thấy tin nhắn Dữu Hựu Chi gửi tới.
Công ty có chuyện nên anh phải ra nước ngoài. Trong hai tuần đầu của tháng Năm, cô sẽ không gặp được anh.
Hai người gặp mặt, ban đầu do thư ký Chu thông báo cho cô qua, sau đó Dữu Hựu Chi trực tiếp tới trường đón cô. Chử Sở thấy tin nhắn anh gửi tới thì còn hơi nhạc nhiên, không hiểu anh đi công tác sao lại phải nói với mình, dù sao mình cũng sẽ không chủ động đến nhà trọ của anh.
Cô chỉ cảm thấy đáng tiếc, cô vừa kết thúc kỳ kinh nguyệt không lâu, còn cho rằng có thể tìm cơ hội gạo nấu thành cơm trong dịp lễ này.
Tuần thứ hai sau ngày Một tháng Năm, Chử Sở nhớ rất rõ ngày đó. Hôm đó cả lớp khoảng bốn mươi người lên xe đi đến nhà máy. Cô Lý dạy môn chuyên ngành nói lần này trường đã liên hệ với một công ty lớn, ở khu công nghiệp Loại Môn có một căn cứ thí nghiệm tương đồng với chuyên ngành của họ, có thể mang họ tới xem thành quả nghiên cứu.
Các thầy cô dạy trong trường đại học phần lớn đều hợp tác với các công ty bên ngoài. Thầy giáo dạy môn này của Chử Sở còn chưa đến bốn mươi đã lên chức phó giáo sư, hiển nhiên đã nghiên cứu rất kỹ càng, trước kia đã hợp tác với công ty này mấy lần, cũng xem như quen biết.
Đi tham quan đơn giản bên ngoài công xưởng, bọn họ được cô giáo hướng dẫn đi vào phòng quản lý trong nhà máy, được kỹ sư chuyên môn giảng giải về phương thức điều khiển hệ thống nhiên liệu. Chử Sở cảm thấy đám sinh viên bọn họ tới đây giống như nhà quê xuống phố, không dám đụng vào thứ gì, căn bản không biết bao nhiêu, chỉ đơn giản là xem thôi. Thế nên cô một đường vẩy nước, đi theo sau các bạn.
Trên đường, cô giáo đã nói mấy lần rằng tổng giám đốc công tỷ cũng sẽ đến. Mọi người đều hưng phấn, hỏi cô đã gặp chưa. Thầy Lý nhìn bọn họ, nói: "Đã gặp một lần, rất trẻ, gặp trong cuộc họp. Mấy đứa khiêm tốn chút, đừng để người ta cảm thấy sinh viên trường chúng ta không chuyên nghiệp."
Mọi người đều cười, Chử Sở nghe xong, lập tức nhỏ giọng hỏi bạn cùng phòng Thẩm Tùng Tùng: "Thầy giáo bao nhiêu tuổi rồi?"
Thẩm Tùng Tùng cũng hỏi một người khác, lát sau mới nói: "Bốn mươi? Năm mươi? Không phải ông ấy nói con trai đã đi học ở đâu đó rồi sao?"
Khi tiến vào phòng máy chiếu, Chử Sở mới biết tại sao một học viện luôn than nghèo lại có thể kéo được công ty lớn thuyết giảng cho họ.
Trong phòng điều khiến có hai người, một người rõ ràng là người phụ trách, còn người kia là Dữu Hựu Chi.
Gần nửa tháng không gặp, anh không có gì thay đổi, nhưng có lẽ vì ở ngoài, dùng góc nhìn của người xa lạ để nhìn anh, nên trong nháy mắt đó, Chử Sở cảm thấy người đàn ông giống như trà ướp hương, trong nóng bỏng có chút lạnh, thanh đạm mà lạnh lẽo.
Dữu Hựu Chi mặc âu phục màu xám, cái cà vạt thắt trên áo sơ mi thậm chí từng bị anh dùng để cột cổ tay Chử Sở.
Cô đã quên mất lần đó, tóm lại là mùa Đông, cô làm thí nghiệm bị hỏng, còn đang tức giận thì đột nhiên Dữu Hựu Chi gửi tin nhắn tới, nói muốn đón cô. Bên ngoài có tuyết rơi, cô gái trầm mặt, mang ba lô có báo cáo thí nghiệm ngồi vào xe.
Dữu Hựu Chi thấy cô ngồi ở hàng sau nene hỏi: "Sao không ngồi ghế trước?"
Chử Sở lạnh lùng trả lời: "Người không làm được thí nghiệm sao xứng ngồi đó, tôi không xứng, tôi ngồi đây."
Dữu Hựu Chi thấy cô giận như con cá nóc, trong lòng ngứa ngáy, bụng ngón tay của anh lướt qua da mặt, anh nhẹ nhàng nói: "Chử Sở, cho tôi chút thể diện nha?"
Chử Sở bị anh nói mà phiền, cả giận nói: "Thể diện? Tôi mất hết thể diện rồi, mặt tôi con không dày bằng cái đệm!"
Dữu Hựu Chi bị cô chọc cười, anh lái xe đến hầm để xe của nhà trọ. Người đàn ông tắt máy, xuống xe đi ra phía sau mở cửa.
Sự kiêu căng của Chử Sở nhất thời mất hết, cô ôm chặt balo của mình: "Chú à..."
"Lúc này lại kêu chú?"
Dữu Hựu Chi nới lỏng cà vạt, kéo nó ra, rồi cởi áo khoác xuống, ném Dữu Hựu Chi và balo của cô lên trước.
Chử Sở còn muốn dùng phương pháp trước kia mình học ở võ quán để phản kháng, nhưng mới mấy cái đã bị Dữu Hựu Chi đè lại. Người đàn ông vừa nói chuyện vừa ung dung dùng cà vạt cột cổ tay cô vào dưới gối kê đầu ở ghế trước: "Chử Sở, chút công phu này của em, lúc tôi nhập ngũ nửa năm đã thu thập được em rồi."
Chử Sở bị anh ôm ngồi trên người, mông áp xuống vật đang ưỡn thẳng, tay bị trói ở đỉnh đầu. Xung quanh đều là bóng tối, chỉ có chỗ điều khiển phía trước có chút ánh sáng, chiếu vào mắt Dữu Hựu Chi như mang chút tà tính.
"Trói tôi làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.