Chương 28:
Hoa Trang
18/08/2024
Ngày trung tuần tháng năm, trời đã nóng lên rồi. Đến tháng sáu, thời tiết dần trở nên nóng ẩm.
Ngày nào Chử Sở cũng chạy đến phòng tự học để ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, tiện thì chuẩn bị qua luôn hạng mục thi đua của kỳ sau. Gần đây, trên diễn đàn của trường có người bảo nhà vệ sinh ở giảng đường phía Đông có gì đó sai sai, đặc biệt là hình như còn có người chụp trộm ở nhà vệ sinh nữa nữa, nhưng mấy lần liền rồi mà vẫn không bắt được.
Vị trí phòng tự học của Chử Sở ở tòa giảng đường phía Đông, mấy lần cô đi vệ sinh đều cảm giác không được an toàn lắm, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả.
Mãi đến một buổi tối giữa tháng, Thẩm Tùng Tùng đến phòng tự học của Chử Sở. Lúc hơn chín giờ, cô ấy nhắn tin gọi cô đi vệ sinh cùng.
Nhà vệ sinh một dãy có ba phòng, nhưng vì ở giữa có người nên hai bọn họ mỗi người đi một bên.
Thực ra Chử Sở cũng không muốn đi lắm, vậy nên sau khi đi vào buồng, cô đưa chân lên đẩy thùng rác sang một góc khác. Lúc này, cô nhìn thấy nơi bị thùng rác che lại, có bóng của một thứ gì đó.
Đó là một hình vuông có góc nhọn, giống như bóng của một chiếc điện thoại vậy.
Chử Sở nhướng mày, trong lòng cô thầm nghĩ. Hình như... là chụp trộm. Lẽ nào là tên biến thái chết tiệt được nói đến trên luận đàn đó sao?
Chử Sở hoảng hốt, sau đó, cô cố bình tĩnh lại, cô chạm vào cái cúc kim loại trên quần, giả vờ như đang cởi quần ra nhưng thực ra là cúi đầu xuống nhắn tin cho Thẩm Tùng Tùng.
"Buồng vệ sinh ở giữa có vẻ có vấn đề, để tớ nghĩ cách xem làm sao để quay được chứng cứ gây án. Cậu mau giải quyết đi rồi gửi tin nhắn cho Nhậm Đằng, bảo anh ấy mau qua đây giúp."
Nhậm Đằng là bạn nam cùng lớp với Chử Sở, chiều cao bằng với cân nặng, chỉ số cơ thể hình vuông, học chung một phòng tự học với bọn họ. Tuy Chử Sở tự tin là mình có khống chế được tên kia, nhưng cũng sợ người đó nổi điên lên làm Thẩm Tùng Tùng bị thương.
Cô ở trong buồng cuối cùng, bên cạnh nút nhấn nước có một ống thoát nước bằng inox đường kính khoảng hai mươi xăng-ti-mét. Chử Sở thử độ chịu lực, sau khi chắc chắn sẽ không phát ra tiếng động gì, cô mới dè dặt giẫm lên đó, tay phải chụp lên tường.
Cô rất cảm ơn những bài huấn luyện của sư phụ trong võ quán, khiến cô làm động tác thế này mà vẫn giữ được thăng bằng.
Bình thường nhìn tấm vách ngăn rất cao nhưng cô giẫm lên đường ống nước, cũng miễn cưỡng với được đến tường. Chử Sở cúi đầu xuống đặt chế độ chụp sau ba giây, tắt đèn flash đi, cẩn thận để camera điện thoại hướng về phía bên kia.
Cô đếm thầm ba giây, nhẹ nhàng lấy điện thoại lại rồi đi xuống khỏi đường ống. Một tay thì tiếp tục sờ vào cúc quần, còn nhỏ giọng ngân nga nữa. Tay còn lại thì nhấn vào ảnh mới chụp được ban nãy.
Từ tấm ảnh đã chụp lại, cô nhìn thấy một người đàn ông. Thế nhưng khi cô mở ảnh bình thường ra, cô nổi hết da gà lên, lông tơ dựng đứng lên.
Một chàng trai gầy gò nhỏ nhắn cúi người, nghiêng đầu ngồi xổm dưới đất, đưa tay sang để điện thoại sang bên kia. Tuy vị trí cụ thể của điện thoại thì không quay được nhưng trong mười tấm ảnh chụp liên tiếp kia, cô nhìn thấy rõ rằng anh ta đang cô xoay đầu camera.
Cảnh tượng vừa yên tĩnh vừa đáng sợ đó, khiến Chử Sở không dám thở, mặt trắng bệch ra.
Cô nín thở mở Wechat ra, nhìn thấy một đống tin nhắn mà Thẩm Tùng Tùng gửi đến. Đại ý là cô ấy xong rồi, Nhậm Đằng đứng bên ngoài rồi, hỏi cô bao giờ thì gọi người đó ra.
Chử Sở bình tĩnh lại rồi trả lời một câu “ngay bây giờ.” rồi nhét điện thoại vào lại túi.
Cô hắng giọng, ấn nút xả nước rồi đi ra, bắt đầu đập thật mạnh vào cửa buồng bên cạnh: “Con mẹ nó mày học khoa nào thế, mau ra đây, trốn ở đấy làm gì?”
Thẩm Tùng Tùng sớm đã đứng bên cạnh cửa, chuẩn bị tinh thần rồi. Chử Sở ra hiệu cho cô ấy bằng ánh mắt rằng bên trong đúng là có vấn đề rồi tiếp tục gõ cửa như điên.
Chắc người đó nghĩ chỉ có con gái ở đây thôi nên mở cửa ra, định xông ra ngoài. Chử Sở bị va phải cánh cửa đẩy ra bên ngoài. Nhưng cô không quan tâm được nhiều vậy nữa, cô chống hai tay lên tường, hét: “Nhậm Đằng, bắt tên đần này lại.” Trong khung cảnh hỗn loạn, nam sinh kia vừa chạy ra cửa đã bị Nhậm Đằng và những nam sinh khác trong lớp chặn lại tại chỗ. Bây giờ đã hơi muộn nên không có nhiều người ra vào nhà vệ sinh, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng các bạn học nam đang vây quanh hai người, âm thanh dần ồn ào.
Ngày nào Chử Sở cũng chạy đến phòng tự học để ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, tiện thì chuẩn bị qua luôn hạng mục thi đua của kỳ sau. Gần đây, trên diễn đàn của trường có người bảo nhà vệ sinh ở giảng đường phía Đông có gì đó sai sai, đặc biệt là hình như còn có người chụp trộm ở nhà vệ sinh nữa nữa, nhưng mấy lần liền rồi mà vẫn không bắt được.
Vị trí phòng tự học của Chử Sở ở tòa giảng đường phía Đông, mấy lần cô đi vệ sinh đều cảm giác không được an toàn lắm, nhưng cũng không phát hiện ra gì cả.
Mãi đến một buổi tối giữa tháng, Thẩm Tùng Tùng đến phòng tự học của Chử Sở. Lúc hơn chín giờ, cô ấy nhắn tin gọi cô đi vệ sinh cùng.
Nhà vệ sinh một dãy có ba phòng, nhưng vì ở giữa có người nên hai bọn họ mỗi người đi một bên.
Thực ra Chử Sở cũng không muốn đi lắm, vậy nên sau khi đi vào buồng, cô đưa chân lên đẩy thùng rác sang một góc khác. Lúc này, cô nhìn thấy nơi bị thùng rác che lại, có bóng của một thứ gì đó.
Đó là một hình vuông có góc nhọn, giống như bóng của một chiếc điện thoại vậy.
Chử Sở nhướng mày, trong lòng cô thầm nghĩ. Hình như... là chụp trộm. Lẽ nào là tên biến thái chết tiệt được nói đến trên luận đàn đó sao?
Chử Sở hoảng hốt, sau đó, cô cố bình tĩnh lại, cô chạm vào cái cúc kim loại trên quần, giả vờ như đang cởi quần ra nhưng thực ra là cúi đầu xuống nhắn tin cho Thẩm Tùng Tùng.
"Buồng vệ sinh ở giữa có vẻ có vấn đề, để tớ nghĩ cách xem làm sao để quay được chứng cứ gây án. Cậu mau giải quyết đi rồi gửi tin nhắn cho Nhậm Đằng, bảo anh ấy mau qua đây giúp."
Nhậm Đằng là bạn nam cùng lớp với Chử Sở, chiều cao bằng với cân nặng, chỉ số cơ thể hình vuông, học chung một phòng tự học với bọn họ. Tuy Chử Sở tự tin là mình có khống chế được tên kia, nhưng cũng sợ người đó nổi điên lên làm Thẩm Tùng Tùng bị thương.
Cô ở trong buồng cuối cùng, bên cạnh nút nhấn nước có một ống thoát nước bằng inox đường kính khoảng hai mươi xăng-ti-mét. Chử Sở thử độ chịu lực, sau khi chắc chắn sẽ không phát ra tiếng động gì, cô mới dè dặt giẫm lên đó, tay phải chụp lên tường.
Cô rất cảm ơn những bài huấn luyện của sư phụ trong võ quán, khiến cô làm động tác thế này mà vẫn giữ được thăng bằng.
Bình thường nhìn tấm vách ngăn rất cao nhưng cô giẫm lên đường ống nước, cũng miễn cưỡng với được đến tường. Chử Sở cúi đầu xuống đặt chế độ chụp sau ba giây, tắt đèn flash đi, cẩn thận để camera điện thoại hướng về phía bên kia.
Cô đếm thầm ba giây, nhẹ nhàng lấy điện thoại lại rồi đi xuống khỏi đường ống. Một tay thì tiếp tục sờ vào cúc quần, còn nhỏ giọng ngân nga nữa. Tay còn lại thì nhấn vào ảnh mới chụp được ban nãy.
Từ tấm ảnh đã chụp lại, cô nhìn thấy một người đàn ông. Thế nhưng khi cô mở ảnh bình thường ra, cô nổi hết da gà lên, lông tơ dựng đứng lên.
Một chàng trai gầy gò nhỏ nhắn cúi người, nghiêng đầu ngồi xổm dưới đất, đưa tay sang để điện thoại sang bên kia. Tuy vị trí cụ thể của điện thoại thì không quay được nhưng trong mười tấm ảnh chụp liên tiếp kia, cô nhìn thấy rõ rằng anh ta đang cô xoay đầu camera.
Cảnh tượng vừa yên tĩnh vừa đáng sợ đó, khiến Chử Sở không dám thở, mặt trắng bệch ra.
Cô nín thở mở Wechat ra, nhìn thấy một đống tin nhắn mà Thẩm Tùng Tùng gửi đến. Đại ý là cô ấy xong rồi, Nhậm Đằng đứng bên ngoài rồi, hỏi cô bao giờ thì gọi người đó ra.
Chử Sở bình tĩnh lại rồi trả lời một câu “ngay bây giờ.” rồi nhét điện thoại vào lại túi.
Cô hắng giọng, ấn nút xả nước rồi đi ra, bắt đầu đập thật mạnh vào cửa buồng bên cạnh: “Con mẹ nó mày học khoa nào thế, mau ra đây, trốn ở đấy làm gì?”
Thẩm Tùng Tùng sớm đã đứng bên cạnh cửa, chuẩn bị tinh thần rồi. Chử Sở ra hiệu cho cô ấy bằng ánh mắt rằng bên trong đúng là có vấn đề rồi tiếp tục gõ cửa như điên.
Chắc người đó nghĩ chỉ có con gái ở đây thôi nên mở cửa ra, định xông ra ngoài. Chử Sở bị va phải cánh cửa đẩy ra bên ngoài. Nhưng cô không quan tâm được nhiều vậy nữa, cô chống hai tay lên tường, hét: “Nhậm Đằng, bắt tên đần này lại.” Trong khung cảnh hỗn loạn, nam sinh kia vừa chạy ra cửa đã bị Nhậm Đằng và những nam sinh khác trong lớp chặn lại tại chỗ. Bây giờ đã hơi muộn nên không có nhiều người ra vào nhà vệ sinh, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng các bạn học nam đang vây quanh hai người, âm thanh dần ồn ào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.