Chương 7:
Hoa Trang
21/04/2024
Dữu Hựu Chi đi công tác ở phía Nam.
Trước kia Chử Sở chưa từng biết anh làm việc gì, chỉ biết anh rất có tiền. Tiền Dữu Hựu Chi chuyển cho cô thường này được cô tính toán tỉ mỉ vào ngày định kỳ.
Cô không dám tiêu, vì bây giờ cô cảm thấy mình đang báo ơn. Nhờ một lần tình cờ làm việc mà được bao nuôi, điều cô có thể báo đáp duy nhất khi đã mười tám tuổi chính là cơ thể của mình.
Cô đã quyết định rồi, dù bây giờ Dữu Hựu Chi không định ân ái với cô thì cô cũng có cách để anh thoải mái.
Đêm xuống máy bay, Chử Sở tiếp tục gọi video cho anh như trước, để người đàn ông nhìn thấy thân dưới đã bị đồ chơi làm cho ướt nhẹp của mình.
Dữu Hựu Chi không ngờ cô lại sắc tình như vậy, chỉ nhìn chằm chằm cô cẩn thận dùng trứng rung cọ sát ở miệng huyệt, thỉnh thoảng dạy cô sửa lại góc độ để lấy được nhiều khoái cảm hơn.
Dữu Hựu Chi chỉ cần Chử Sở làm vậy một lần, ngoài cuối tuần ra, anh cũng không để ý chuyện tình dục lắm. Chử Sở nhớ lại, lần đầu tiên cô gặp anh cũng là cuối tuần.
Cô thấy lạ, nhắn tin hỏi anh lý do.
Một lát sau Dữu Hựu Chi mới trả lời: "Không cưỡng chế thay đổi tần số hưng phấn, có lẽ tôi không đợi được đến khi em hai mươi tuổi đã chết vì rối loạn nội tiết tố rồi."
Chử Sở: "... Ồ."
Cô không hỏi lại, cúi đầu nhìn phần ghi chú Dữu Hựu Chi cho mình. Phía trên có chữ: chú.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve chữ đó, đó là cách cô đã gọi Dữu Hựu Chi khi chưa biết xưng hô thế nào, nhưng anh lại muốn cô thay đổi.
"Cứ gọi chú đi, dù sao trước kia em cũng gọi như vậy."
Nếu như trước kia cô và anh làm tình, có lẽ trong lòng cô còn có cảm giác khác lạ.
Nhưng anh lại không làm, trái lại còn kiên nhẫn dạy cô chuyện tình dục. Mỗi lần qua nhà Dữu Hựu Chi, nếu nói là cô lấy lòng anh, không bằng nói Dữu Hựu Chi chủ động lấy lòng cô.
Ngoài chuyện tình dục, biểu hiện của anh giống y như một chính nhân quân tử, đốc thúc cô học tập, buổi chiều cô tan học lại sai trợ lý đưa bánh ngọt đến cho cô.
Chử Sở biết Dữu Hựu Chi làm vậy chỉ là dựa theo thói quen hành động của mình, có lẽ anh cũng đối xử với người yêu cũ như vậy, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà sinh ra hảo cảm với anh.
Chử Sở không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Dù sao cũng sẽ có một ngày cô khiến anh rung động vì mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi giữa kỳ đầu tiên từ khi nhập học đến nay.
Chử Sở bận bịu mỗi ngày đến thư viện học tập, hai tuần không đến chỗ Dữu Hựu Chi. Lúc cô nhắn tin báo cho người đàn ông biết, cô khá chột dạ, nhưng anh lại rất thấu tình đạt lý: "Thi cho tốt, học tập là ưu tiên hàng đầu."
Ngày thi cuối cùng, thi xong ra khỏi trường, Chử Sở thấy tin nhắn của Dữu Hựu Chi đã thật lâu mới gửi tới, nói một tiếng nữa sẽ đến cổng trường đón cô.
Vì Chử Sở không ăn được đồ lạnh mà lại thích ăn bột gạo nhất, nên Dữu Hựu Chi dẫn cô đến một nhà hàng Trung. Nhà hàng được trang trí thanh nhã, có bố trí cầu, nước, đình, đài, tính riêng tư trong các phòng rất tốt. Hai người đối mặt nhau, ở giữa là cái bàn dài được trải khăn rũ xuống đất.
Nửa tháng không gặp, kiểu tóc húi cua của Dữu Hựu Chi đã thay đổi, tóc dài hơn, trông trẻ hơn nhiều.
Chử Sở nghĩ, nếu như lần đầu gặp anh mà anh để kiểu tóc như vậy, chắc chắn cô sẽ không gọi anh là chú.
Người đàn ông ngồi rất đàng hoàng, giọng nói không quá khác thường, chỉ có đôi mắt lộ ra chút mệt mỏi, có lẽ đã một thời gian không được nghỉ ngơi tốt. Chử Sở chỉ thấy được loại mệt mỏi không che giấu được này trên mặt người bạn học thức đêm chơi game của mình.
Cô mở miệng hỏi: "Chú à, gần đây chú không nghỉ ngơi sao?"
Dữu Hựu Chi xoa huyệt thái dương, cười: "Cũng coi như có lương tâm."
Chử Sở xoa tay, chống cằm nhìn anh.
Anh thật là lạ, có lúc cô cảm thấy anh là kiểu rất ngông cuồng, nhưng lúc mệt mỏi lại không tỏ ra cáu kỉnh, màu còn lịch sự nữa. Cơ bắp hiện lên dưới lớp áo lông mỏng khiến Chử Sở nhìn không chớp mắt.
Dữu Hựu Chi phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Chử Sở ở đối diện, đang định mở miệng trêu chọc cô bé này, lại thấy cô đột nhiên vén khăn trải bàn lên rồi chui vào. Một đôi tay mềm mại nâng thứ gì bị giấu kín cũng nặng trĩu của anh.
Động tác của anh chậm lại, ngay sau đó, Chử Sở thấy lớp vải trước mặt bị phồng lên. Có tiếng lách cách vang lên, dây lưng bị mở ra, Chử Sở bình tĩnh lại ân cần kéo nút quần của người đàn ông.
Hiếm khi Dữu Hựu Chi thở dài, thò tay xuống túm lấy cổ tay cô gái, nhưng đúng lúc này phục vụ lại đi vào.
Họ muốn mang đồ ăn lên.
Anh chỉ đành thu tay lại trước, ngồi lui lên phía trước một chút, che dấu tình cảnh thân dưới của mình.
Phục vụ thấy đối diện không có ai ngồi, hỏi: "Thưa anh, đợi một vị khách nữa tới mới gọi đồ ăn hay sao?"
Giọng Dữu Hựu Chi hơi khàn, anh bình tĩnh nói: "Không sao, cô ấy đi vệ sinh rồi, cô trực tiếp mang lên là được."
"Vâng."
Lúc này Chử Sở đang giao lưu với dương vật hoàn toàn cương cứng đang chờ phát động sức mạnh. Cô hơi run tay cầm lên, đỡ đùi người đàn ông để ngồi vững, hơi hé miệng ngậm quy đầu vào.
Từng món ăn được mang lên, Chử Sở mượn động tác của nhân viên phục vụ để che giấu tiếng liếm mút của mình, mút hết côn thịt vào miệng. Quy đầu đặt ở cổ họng mềm mại, mùi sữa tắm rất nhạt lẫn với mùi vị hoóc môn của người đàn ông. Chử Sở ngửi thử, theo bản năng nuốt nước miếng. Quy đầu bị vòm họng mịn màng kẹp hút, khiến bàn tay của Dữu Hựu Chi để cạnh bàn nổi lên gân xanh.
Anh uống một ngụm nước, thấy phục vụ mang thức ăn lên xong lui ra ngoài, mới vén nhẹ khăn bàn lên, nhìn cô gái bên trong.
Một tay Chử Sở vịn chân anh, một tay cầm dương vật, đôi môi hồng nhạt khép mở bọc lấy con thú dữ tợn. Cô vốn dĩ đang ngồi, nhưng mút một hồi thì chân nhũn ra, nên quỳ ngồi giữa hai chân Dữu Hựu Chi.
Dữu Hựu Chi trầm giọng gọi cô: "Ra ngoài ăn cơm."
Chử Sở không phản ứng lại, mở to mắt nhìn anh chằm chằm, miệng gắng sức tiến lên, nuốt đến gốc côn thịt vốn dĩ ăn không hết, lưỡi khẽ cuốn lấy tĩnh mạch nổi lên.
Dữu Hựu Chi thấy không gọi được cô, cười nhạt, ung dung rút đũa ăn của ra người từ trong bao giấy ra, sau đó đưa tay xuống bàn, vịn lấy cổ Chử Sở, thân dưới bắt đầu chuyển động.
Trước kia Chử Sở chưa từng biết anh làm việc gì, chỉ biết anh rất có tiền. Tiền Dữu Hựu Chi chuyển cho cô thường này được cô tính toán tỉ mỉ vào ngày định kỳ.
Cô không dám tiêu, vì bây giờ cô cảm thấy mình đang báo ơn. Nhờ một lần tình cờ làm việc mà được bao nuôi, điều cô có thể báo đáp duy nhất khi đã mười tám tuổi chính là cơ thể của mình.
Cô đã quyết định rồi, dù bây giờ Dữu Hựu Chi không định ân ái với cô thì cô cũng có cách để anh thoải mái.
Đêm xuống máy bay, Chử Sở tiếp tục gọi video cho anh như trước, để người đàn ông nhìn thấy thân dưới đã bị đồ chơi làm cho ướt nhẹp của mình.
Dữu Hựu Chi không ngờ cô lại sắc tình như vậy, chỉ nhìn chằm chằm cô cẩn thận dùng trứng rung cọ sát ở miệng huyệt, thỉnh thoảng dạy cô sửa lại góc độ để lấy được nhiều khoái cảm hơn.
Dữu Hựu Chi chỉ cần Chử Sở làm vậy một lần, ngoài cuối tuần ra, anh cũng không để ý chuyện tình dục lắm. Chử Sở nhớ lại, lần đầu tiên cô gặp anh cũng là cuối tuần.
Cô thấy lạ, nhắn tin hỏi anh lý do.
Một lát sau Dữu Hựu Chi mới trả lời: "Không cưỡng chế thay đổi tần số hưng phấn, có lẽ tôi không đợi được đến khi em hai mươi tuổi đã chết vì rối loạn nội tiết tố rồi."
Chử Sở: "... Ồ."
Cô không hỏi lại, cúi đầu nhìn phần ghi chú Dữu Hựu Chi cho mình. Phía trên có chữ: chú.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve chữ đó, đó là cách cô đã gọi Dữu Hựu Chi khi chưa biết xưng hô thế nào, nhưng anh lại muốn cô thay đổi.
"Cứ gọi chú đi, dù sao trước kia em cũng gọi như vậy."
Nếu như trước kia cô và anh làm tình, có lẽ trong lòng cô còn có cảm giác khác lạ.
Nhưng anh lại không làm, trái lại còn kiên nhẫn dạy cô chuyện tình dục. Mỗi lần qua nhà Dữu Hựu Chi, nếu nói là cô lấy lòng anh, không bằng nói Dữu Hựu Chi chủ động lấy lòng cô.
Ngoài chuyện tình dục, biểu hiện của anh giống y như một chính nhân quân tử, đốc thúc cô học tập, buổi chiều cô tan học lại sai trợ lý đưa bánh ngọt đến cho cô.
Chử Sở biết Dữu Hựu Chi làm vậy chỉ là dựa theo thói quen hành động của mình, có lẽ anh cũng đối xử với người yêu cũ như vậy, nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà sinh ra hảo cảm với anh.
Chử Sở không cảm thấy xấu hổ, chỉ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên. Dù sao cũng sẽ có một ngày cô khiến anh rung động vì mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến kỳ thi giữa kỳ đầu tiên từ khi nhập học đến nay.
Chử Sở bận bịu mỗi ngày đến thư viện học tập, hai tuần không đến chỗ Dữu Hựu Chi. Lúc cô nhắn tin báo cho người đàn ông biết, cô khá chột dạ, nhưng anh lại rất thấu tình đạt lý: "Thi cho tốt, học tập là ưu tiên hàng đầu."
Ngày thi cuối cùng, thi xong ra khỏi trường, Chử Sở thấy tin nhắn của Dữu Hựu Chi đã thật lâu mới gửi tới, nói một tiếng nữa sẽ đến cổng trường đón cô.
Vì Chử Sở không ăn được đồ lạnh mà lại thích ăn bột gạo nhất, nên Dữu Hựu Chi dẫn cô đến một nhà hàng Trung. Nhà hàng được trang trí thanh nhã, có bố trí cầu, nước, đình, đài, tính riêng tư trong các phòng rất tốt. Hai người đối mặt nhau, ở giữa là cái bàn dài được trải khăn rũ xuống đất.
Nửa tháng không gặp, kiểu tóc húi cua của Dữu Hựu Chi đã thay đổi, tóc dài hơn, trông trẻ hơn nhiều.
Chử Sở nghĩ, nếu như lần đầu gặp anh mà anh để kiểu tóc như vậy, chắc chắn cô sẽ không gọi anh là chú.
Người đàn ông ngồi rất đàng hoàng, giọng nói không quá khác thường, chỉ có đôi mắt lộ ra chút mệt mỏi, có lẽ đã một thời gian không được nghỉ ngơi tốt. Chử Sở chỉ thấy được loại mệt mỏi không che giấu được này trên mặt người bạn học thức đêm chơi game của mình.
Cô mở miệng hỏi: "Chú à, gần đây chú không nghỉ ngơi sao?"
Dữu Hựu Chi xoa huyệt thái dương, cười: "Cũng coi như có lương tâm."
Chử Sở xoa tay, chống cằm nhìn anh.
Anh thật là lạ, có lúc cô cảm thấy anh là kiểu rất ngông cuồng, nhưng lúc mệt mỏi lại không tỏ ra cáu kỉnh, màu còn lịch sự nữa. Cơ bắp hiện lên dưới lớp áo lông mỏng khiến Chử Sở nhìn không chớp mắt.
Dữu Hựu Chi phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Chử Sở ở đối diện, đang định mở miệng trêu chọc cô bé này, lại thấy cô đột nhiên vén khăn trải bàn lên rồi chui vào. Một đôi tay mềm mại nâng thứ gì bị giấu kín cũng nặng trĩu của anh.
Động tác của anh chậm lại, ngay sau đó, Chử Sở thấy lớp vải trước mặt bị phồng lên. Có tiếng lách cách vang lên, dây lưng bị mở ra, Chử Sở bình tĩnh lại ân cần kéo nút quần của người đàn ông.
Hiếm khi Dữu Hựu Chi thở dài, thò tay xuống túm lấy cổ tay cô gái, nhưng đúng lúc này phục vụ lại đi vào.
Họ muốn mang đồ ăn lên.
Anh chỉ đành thu tay lại trước, ngồi lui lên phía trước một chút, che dấu tình cảnh thân dưới của mình.
Phục vụ thấy đối diện không có ai ngồi, hỏi: "Thưa anh, đợi một vị khách nữa tới mới gọi đồ ăn hay sao?"
Giọng Dữu Hựu Chi hơi khàn, anh bình tĩnh nói: "Không sao, cô ấy đi vệ sinh rồi, cô trực tiếp mang lên là được."
"Vâng."
Lúc này Chử Sở đang giao lưu với dương vật hoàn toàn cương cứng đang chờ phát động sức mạnh. Cô hơi run tay cầm lên, đỡ đùi người đàn ông để ngồi vững, hơi hé miệng ngậm quy đầu vào.
Từng món ăn được mang lên, Chử Sở mượn động tác của nhân viên phục vụ để che giấu tiếng liếm mút của mình, mút hết côn thịt vào miệng. Quy đầu đặt ở cổ họng mềm mại, mùi sữa tắm rất nhạt lẫn với mùi vị hoóc môn của người đàn ông. Chử Sở ngửi thử, theo bản năng nuốt nước miếng. Quy đầu bị vòm họng mịn màng kẹp hút, khiến bàn tay của Dữu Hựu Chi để cạnh bàn nổi lên gân xanh.
Anh uống một ngụm nước, thấy phục vụ mang thức ăn lên xong lui ra ngoài, mới vén nhẹ khăn bàn lên, nhìn cô gái bên trong.
Một tay Chử Sở vịn chân anh, một tay cầm dương vật, đôi môi hồng nhạt khép mở bọc lấy con thú dữ tợn. Cô vốn dĩ đang ngồi, nhưng mút một hồi thì chân nhũn ra, nên quỳ ngồi giữa hai chân Dữu Hựu Chi.
Dữu Hựu Chi trầm giọng gọi cô: "Ra ngoài ăn cơm."
Chử Sở không phản ứng lại, mở to mắt nhìn anh chằm chằm, miệng gắng sức tiến lên, nuốt đến gốc côn thịt vốn dĩ ăn không hết, lưỡi khẽ cuốn lấy tĩnh mạch nổi lên.
Dữu Hựu Chi thấy không gọi được cô, cười nhạt, ung dung rút đũa ăn của ra người từ trong bao giấy ra, sau đó đưa tay xuống bàn, vịn lấy cổ Chử Sở, thân dưới bắt đầu chuyển động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.