Chương 8:
Hoa Trang
21/04/2024
"Ô..."
Chử Sở lập tức mở to hai mắt, người đàn ông đoạt lấy quyền chủ động, cọ sát giữa răng môi, khiến cô vô thức rên rỉ muốn tránh đi, nhưng bị anh ấn cổ không thể nào tránh được. Cô bị ép nuốt hết cả gậy thịt, nhìn anh, phát ra tiếng "ô ô" như là xin tha, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng, mắt cũng ầng ậc nước.
Cơn mệt mỏi của Dữu Hựu Chi như bay đi mất, anh cụp mắt nhìn cô, nói không chút lưu tình: "Tôi nể em còn nhỏ, không động đến em, cũng không phải để em tùy tiện quyến rũ tôi."
Khoang miệng yếu ớt hút lấy anh, khiến anh gần như quên mất nguyên tắc phải kiên trì của mình. Anh lạnh mặt để gậy thịt ra vào trong miệng thiếu nữ, mặc dù có khi bị răng của cô cạ phải cũng không cau mày. Khoái cảm mãnh liệt khiến dục vọng anh luôn đè nén bốc lên, Dữu Hựu Chi không muốn thừa nhận, vểnh môi ức chế tiếng thở dốc của mình.
"Không dạy dỗ lại em, em sẽ không chịu nhớ."
Chử Sở bị anh đối xử thô bạo như vậy, trong lòng lại ngứa ngáy. Cô cảm thấy dâm thủy trong tiểu huyệt không ngừng chảy xuống, thấm ướt miếng vải nhỏ giữa hai chân, cơ thể không tự chủ được mà uốn éo, cọ vào quần người đàn ông.
Đương nhiên Dữu Hựu Chi cũng nhận ra, anh thấp giọng nói: "Lớn như vậy rồi, không muốn đi học, luôn muốn ăn gậy thịt, thật thiếu đòn."
Co chân, người đàn ông đưa chân lên trước, mũi giày chen vào giữa hai chân Chử Sở, tìm được nơi vô cùng mềm mại ướt át đó, cọ sát lúc nặng lúc nhẹ.
Chử Sở run rẩy, khoang miệng co rút kịch liệt hơn, cách một lớp vải có còn hơn không, âm đế bị mũi giày vừa lạnh vừa cứng cọ vào, cô càng ướt hơn.
Nhưng cô đã đánh giá thấp thủ đoạn của Dữu Hựu Chi, nếu anh thật sự muốn chơi cô, có rất nhiều cách. Cô từng bước tháo phòng bị với anh xuống, tự cho là có thể trêu đùa anh không ngại ngần gì, nhưng lại quên mất người này lớn hơn mình đến mười mấy tuổi, kinh nghiệm thực tế phong phú hơn cô chỉ có lý thuyết nhiều.
Dữu Hựu Chi trầm mặt, lại nhìn Chử Sở ngậm mút dương vật nóng bỏng mấy lần, mới buông cổ cô ra, muốn rút ra bắn tinh.
Chử Sở nhìn ra được ý của anh, trái lại càng sán lại, hàm hồ nói: "Bắn vào miệng tôi đi."
"..."
Dữu Hựu Chi cắn răng, vì lời này của cô mà không kịp đề phòng, không khống chế được bắn ra.
Lần đầu tiên người đàn ông thất thần mà thở dốc một hồi. Anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Chử Sở, rít ra mấy chữ từ kẽ rằng: "... Trước giờ ông đây chưa từng bắn vào miệng phụ nữ."
Anh nhắm mắt, hít thở sâu mấy hơi, mới mở miệng tiếp tục nói: "Chử Sở, em lại phá vỡ ranh giới cuối cùng của tôi lần nữa, em tới là để đối địch với tôi."
Trong khoảnh khắc người đàn ông bắn tinh, tiểu huyệt cũng cao trào vì bị người đàn ông vô tình mài nghiền. Tay cô hơi run, miệng nuốt mấy lần mới nuốt hết được. Nghe anh nói như vậy, cô nhỏ giọng nói: "Đàn ông các chú đều không thích cảm giác này sao? Chú có nhiều tiền như vậy, sao lại không có chứ."
Dữu Hựu Chi cưỡng ép kéo co ra, để cô ngồi cạnh mình. Anh rót cho cô một ly nước, nhìn cô uống xong, đợi thở đều lại mới nói: "Tôi không như vậy."
Chử Sở uống xong, kéo tay anh, mở to mắt nhìn anh: "Nhưng trước kia chú từng liếm tôi..."
Dữu Hựu Chi cắt lời cô, gắp cho cô một đũa thức ăn: "Kkác mà.... Ăn đi."
Chử Sở đáp một tiếng, cúi đầu xuống ăn, lại nghe thấy người đàn ông hỏi: "Đã biết lỗi chưa?"
Chử Sở nghĩ tới vừa rồi anh chủ động để mình dùng miệng, đàng hoàng nói: "Biết rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."
"Miệng có đau không?"
"Hơi đau."
"Đau mới nhớ lâu, ăn đi."
Chử Sở lập tức mở to hai mắt, người đàn ông đoạt lấy quyền chủ động, cọ sát giữa răng môi, khiến cô vô thức rên rỉ muốn tránh đi, nhưng bị anh ấn cổ không thể nào tránh được. Cô bị ép nuốt hết cả gậy thịt, nhìn anh, phát ra tiếng "ô ô" như là xin tha, nước bọt chảy xuống từ khóe miệng, mắt cũng ầng ậc nước.
Cơn mệt mỏi của Dữu Hựu Chi như bay đi mất, anh cụp mắt nhìn cô, nói không chút lưu tình: "Tôi nể em còn nhỏ, không động đến em, cũng không phải để em tùy tiện quyến rũ tôi."
Khoang miệng yếu ớt hút lấy anh, khiến anh gần như quên mất nguyên tắc phải kiên trì của mình. Anh lạnh mặt để gậy thịt ra vào trong miệng thiếu nữ, mặc dù có khi bị răng của cô cạ phải cũng không cau mày. Khoái cảm mãnh liệt khiến dục vọng anh luôn đè nén bốc lên, Dữu Hựu Chi không muốn thừa nhận, vểnh môi ức chế tiếng thở dốc của mình.
"Không dạy dỗ lại em, em sẽ không chịu nhớ."
Chử Sở bị anh đối xử thô bạo như vậy, trong lòng lại ngứa ngáy. Cô cảm thấy dâm thủy trong tiểu huyệt không ngừng chảy xuống, thấm ướt miếng vải nhỏ giữa hai chân, cơ thể không tự chủ được mà uốn éo, cọ vào quần người đàn ông.
Đương nhiên Dữu Hựu Chi cũng nhận ra, anh thấp giọng nói: "Lớn như vậy rồi, không muốn đi học, luôn muốn ăn gậy thịt, thật thiếu đòn."
Co chân, người đàn ông đưa chân lên trước, mũi giày chen vào giữa hai chân Chử Sở, tìm được nơi vô cùng mềm mại ướt át đó, cọ sát lúc nặng lúc nhẹ.
Chử Sở run rẩy, khoang miệng co rút kịch liệt hơn, cách một lớp vải có còn hơn không, âm đế bị mũi giày vừa lạnh vừa cứng cọ vào, cô càng ướt hơn.
Nhưng cô đã đánh giá thấp thủ đoạn của Dữu Hựu Chi, nếu anh thật sự muốn chơi cô, có rất nhiều cách. Cô từng bước tháo phòng bị với anh xuống, tự cho là có thể trêu đùa anh không ngại ngần gì, nhưng lại quên mất người này lớn hơn mình đến mười mấy tuổi, kinh nghiệm thực tế phong phú hơn cô chỉ có lý thuyết nhiều.
Dữu Hựu Chi trầm mặt, lại nhìn Chử Sở ngậm mút dương vật nóng bỏng mấy lần, mới buông cổ cô ra, muốn rút ra bắn tinh.
Chử Sở nhìn ra được ý của anh, trái lại càng sán lại, hàm hồ nói: "Bắn vào miệng tôi đi."
"..."
Dữu Hựu Chi cắn răng, vì lời này của cô mà không kịp đề phòng, không khống chế được bắn ra.
Lần đầu tiên người đàn ông thất thần mà thở dốc một hồi. Anh nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Chử Sở, rít ra mấy chữ từ kẽ rằng: "... Trước giờ ông đây chưa từng bắn vào miệng phụ nữ."
Anh nhắm mắt, hít thở sâu mấy hơi, mới mở miệng tiếp tục nói: "Chử Sở, em lại phá vỡ ranh giới cuối cùng của tôi lần nữa, em tới là để đối địch với tôi."
Trong khoảnh khắc người đàn ông bắn tinh, tiểu huyệt cũng cao trào vì bị người đàn ông vô tình mài nghiền. Tay cô hơi run, miệng nuốt mấy lần mới nuốt hết được. Nghe anh nói như vậy, cô nhỏ giọng nói: "Đàn ông các chú đều không thích cảm giác này sao? Chú có nhiều tiền như vậy, sao lại không có chứ."
Dữu Hựu Chi cưỡng ép kéo co ra, để cô ngồi cạnh mình. Anh rót cho cô một ly nước, nhìn cô uống xong, đợi thở đều lại mới nói: "Tôi không như vậy."
Chử Sở uống xong, kéo tay anh, mở to mắt nhìn anh: "Nhưng trước kia chú từng liếm tôi..."
Dữu Hựu Chi cắt lời cô, gắp cho cô một đũa thức ăn: "Kkác mà.... Ăn đi."
Chử Sở đáp một tiếng, cúi đầu xuống ăn, lại nghe thấy người đàn ông hỏi: "Đã biết lỗi chưa?"
Chử Sở nghĩ tới vừa rồi anh chủ động để mình dùng miệng, đàng hoàng nói: "Biết rồi, sau này tôi sẽ không như vậy nữa."
"Miệng có đau không?"
"Hơi đau."
"Đau mới nhớ lâu, ăn đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.