Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 40:
Khương Chi Ngư
01/09/2023
----
Dương Duy đột nhiên ngẩng đầu: “Là nhà họ Nhạc!”
“Cậu xem ngay cả cậu đắc tội với ai cũng không biết.” Người đại diện thương hại nhìn anh ta: “Chuyện đã đến nông nỗi này rồi, cậu đăng thông báo đi, xin lỗi và giải thích làm rõ.”
-
Khi Tiểu Trà nói thông báo giải thích của Dương Duy với Thẩm Thiên Chanh, Thẩm Thiên Chanh đang tự hỏi phải cảm ơn Tần Tắc Sùng như thế nào.
“Lại đăng thông báo giải thích à.” Cô thuận miệng nói.
Tiểu Trà yên lặng mở miệng: “Thông báo giải thích lần này có liên quan đến chị, nói anh ta bắt ép fan bất lợi, sau đó chuyện đấu giá là tin đồn.”
Thẩm Thiên Chanh chống cằm: “Thật ra cũng không đơn thuần là tin đồn đâu.”
Nhưng nói thật cũng không đúng lắm, bởi vì người không cho Dương Duy đi vào chính là Nhạc Địch.
Tiểu Trà hỏi: “Thẩm lão sư, chị nói thật đi, có phải chị thật sự có người chống lưng ở đằng sau không.”
Thẩm Thiên Chanh nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi có người chống lưng, không chỉ một người, mà rất nhiều người ở phía sau tôi.”
Tiểu Trà: “...”
Cách nói của cô giống phim kinh dị vậy.
Cô ấy quay lại đề tài: “Bên ngoài vừa đồn nói Dương Duy đắc tội với người khác, bằng không không thể lại thông báo giải thích nhanh như vậy.”
Quả thực Thẩm Thiên Chanh không có hứng thú với Dương Duy, cô không thích fan Dương Duy chặn đường hôm nay, nhưng tốc độ xử lý và kết quả của Tần Tắc Sùng vẫn khiến cô có chút giật mình.
Thì ra chồng còn công dụng như vậy.
Cô mới đến Kinh Thị, đây là địa bàn của Tần Tắc Sùng, có thể giải quyết vấn đề nhanh như vậy cũng rất bình thường, vậy những chuyện khác nhất định cũng có thể.
Cùng lúc đó, trợ lý Văn yên lặng dò hỏi: “Không cần nói chuyện này phu nhân sao, phu nhân nhất định rất cảm động.”
Tần Tắc Sùng liếc mắt nhìn anh ta.
trợ lý Văn lập tức hiểu ý: “Được rồi, không cần nói, tốt quá hóa lốp, phu nhân thông minh như vậy, nhất định sẽ tự mình đoán được.”
Tần Tắc Sùng xoa xoa mi tâm, lười trả lời lại anh ta.
Người trong công ty chỉ biết Tần tổng hiếm khi đến trễ, buổi chiều lại đến trễ một lúc lâu, vừa tới đã trực tiếp mở hội nghị, vô cùng bận rộn.
-
Ngược lại, buổi chiều Thẩm Thiên Chanh rất nhàn rỗi.
Mỗi buổi sáng cô ngồi xe tần Tắc Sùng đi đến đài truyền hình làm việc, không cần tự mình lái xe, nên bây giờ cô quyết định bắt taxi đến Tần thị đón người.
Tần Tắc Sùng nhất định sẽ rất cảm động.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Chanh tới nơi này, tòa nhà Tần thị cao chót vót, đứng ở quảng trường có thể thấy được dấu hiệu của tập đoàn, cô nằm trong xe gọi điện thoại cho Tần Tắc Sùng.
Tần Tắc Sùng vừa trở về văn phòng, nhìn thấy tên trên màn hình, nhướng mày, kết nói điện thoại.
Giọng nữ dễ nghe ở đầu bên kia: “Anh tan làm chưa?”
Tần Tắc Sùng hừ cười: “Lần đầu tiên nghe cô hỏi vậy đó.”
Thẩm Thiên Chanh chột dạ một giây, lại hợp tình hợp lý nói: “Bây giờ tôi ở bên ngoài công ty anh, đợi lát nữa cùng nhau về nhà, anh trả lời câu hỏi của tôi, đã tan làm chưa?”
“Vừa mới xong việc.” Tần Tắc Sùng đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn đường phố ở phía xa: “Qua tìm tôi đòi lại bữa cơm trưa của cô?”
“Nói nhảm.” Thẩm Thiên Chanh không thừa nhận, sau đó lại nhớ tới mục đích của mình, giọng nói lại nhẹ nhàng: “Tôi tới đón anh tan làm.”
“Đón tôi... Tan làm?” Giọng nói của người đàn ông kéo dài.
“Nếu không thì tôi đến công ty anh làm gì.” Tai Thẩm Thiên Chanh nghe giọng nói của anh, có chút gợi cảm: “Mau xuống dưới đi, đừng lái xe.”
Tài xế của bãi đỗ xe ngầm nghe trợ lý Văn nói mới biết thời gian Tần tổng xuống lầu, kết quả lại nhận được tin tức ——
Tần tổng không ngồi nữa.
Tài xế nghĩ hoài cũng không hiểu được, chẳng lẽ Tần tổng muốn đi bộ về nhà?
“Ở đây, ở đây.”
Cằm Thẩm Thiên Chanh đặt bên cạnh cửa sổ xe, vẫy tay với người đàn ông quý phái tao nhã cách đó không xa, bàn tay xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn bám vào một tầng màu vàng ấm.
Dương Duy đột nhiên ngẩng đầu: “Là nhà họ Nhạc!”
“Cậu xem ngay cả cậu đắc tội với ai cũng không biết.” Người đại diện thương hại nhìn anh ta: “Chuyện đã đến nông nỗi này rồi, cậu đăng thông báo đi, xin lỗi và giải thích làm rõ.”
-
Khi Tiểu Trà nói thông báo giải thích của Dương Duy với Thẩm Thiên Chanh, Thẩm Thiên Chanh đang tự hỏi phải cảm ơn Tần Tắc Sùng như thế nào.
“Lại đăng thông báo giải thích à.” Cô thuận miệng nói.
Tiểu Trà yên lặng mở miệng: “Thông báo giải thích lần này có liên quan đến chị, nói anh ta bắt ép fan bất lợi, sau đó chuyện đấu giá là tin đồn.”
Thẩm Thiên Chanh chống cằm: “Thật ra cũng không đơn thuần là tin đồn đâu.”
Nhưng nói thật cũng không đúng lắm, bởi vì người không cho Dương Duy đi vào chính là Nhạc Địch.
Tiểu Trà hỏi: “Thẩm lão sư, chị nói thật đi, có phải chị thật sự có người chống lưng ở đằng sau không.”
Thẩm Thiên Chanh nghiêm túc: “Đúng vậy, tôi có người chống lưng, không chỉ một người, mà rất nhiều người ở phía sau tôi.”
Tiểu Trà: “...”
Cách nói của cô giống phim kinh dị vậy.
Cô ấy quay lại đề tài: “Bên ngoài vừa đồn nói Dương Duy đắc tội với người khác, bằng không không thể lại thông báo giải thích nhanh như vậy.”
Quả thực Thẩm Thiên Chanh không có hứng thú với Dương Duy, cô không thích fan Dương Duy chặn đường hôm nay, nhưng tốc độ xử lý và kết quả của Tần Tắc Sùng vẫn khiến cô có chút giật mình.
Thì ra chồng còn công dụng như vậy.
Cô mới đến Kinh Thị, đây là địa bàn của Tần Tắc Sùng, có thể giải quyết vấn đề nhanh như vậy cũng rất bình thường, vậy những chuyện khác nhất định cũng có thể.
Cùng lúc đó, trợ lý Văn yên lặng dò hỏi: “Không cần nói chuyện này phu nhân sao, phu nhân nhất định rất cảm động.”
Tần Tắc Sùng liếc mắt nhìn anh ta.
trợ lý Văn lập tức hiểu ý: “Được rồi, không cần nói, tốt quá hóa lốp, phu nhân thông minh như vậy, nhất định sẽ tự mình đoán được.”
Tần Tắc Sùng xoa xoa mi tâm, lười trả lời lại anh ta.
Người trong công ty chỉ biết Tần tổng hiếm khi đến trễ, buổi chiều lại đến trễ một lúc lâu, vừa tới đã trực tiếp mở hội nghị, vô cùng bận rộn.
-
Ngược lại, buổi chiều Thẩm Thiên Chanh rất nhàn rỗi.
Mỗi buổi sáng cô ngồi xe tần Tắc Sùng đi đến đài truyền hình làm việc, không cần tự mình lái xe, nên bây giờ cô quyết định bắt taxi đến Tần thị đón người.
Tần Tắc Sùng nhất định sẽ rất cảm động.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Chanh tới nơi này, tòa nhà Tần thị cao chót vót, đứng ở quảng trường có thể thấy được dấu hiệu của tập đoàn, cô nằm trong xe gọi điện thoại cho Tần Tắc Sùng.
Tần Tắc Sùng vừa trở về văn phòng, nhìn thấy tên trên màn hình, nhướng mày, kết nói điện thoại.
Giọng nữ dễ nghe ở đầu bên kia: “Anh tan làm chưa?”
Tần Tắc Sùng hừ cười: “Lần đầu tiên nghe cô hỏi vậy đó.”
Thẩm Thiên Chanh chột dạ một giây, lại hợp tình hợp lý nói: “Bây giờ tôi ở bên ngoài công ty anh, đợi lát nữa cùng nhau về nhà, anh trả lời câu hỏi của tôi, đã tan làm chưa?”
“Vừa mới xong việc.” Tần Tắc Sùng đi tới trước cửa sổ sát đất, nhìn đường phố ở phía xa: “Qua tìm tôi đòi lại bữa cơm trưa của cô?”
“Nói nhảm.” Thẩm Thiên Chanh không thừa nhận, sau đó lại nhớ tới mục đích của mình, giọng nói lại nhẹ nhàng: “Tôi tới đón anh tan làm.”
“Đón tôi... Tan làm?” Giọng nói của người đàn ông kéo dài.
“Nếu không thì tôi đến công ty anh làm gì.” Tai Thẩm Thiên Chanh nghe giọng nói của anh, có chút gợi cảm: “Mau xuống dưới đi, đừng lái xe.”
Tài xế của bãi đỗ xe ngầm nghe trợ lý Văn nói mới biết thời gian Tần tổng xuống lầu, kết quả lại nhận được tin tức ——
Tần tổng không ngồi nữa.
Tài xế nghĩ hoài cũng không hiểu được, chẳng lẽ Tần tổng muốn đi bộ về nhà?
“Ở đây, ở đây.”
Cằm Thẩm Thiên Chanh đặt bên cạnh cửa sổ xe, vẫy tay với người đàn ông quý phái tao nhã cách đó không xa, bàn tay xinh đẹp dưới ánh hoàng hôn bám vào một tầng màu vàng ấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.