Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 41:
Khương Chi Ngư
01/09/2023
----
Tần Tắc Sùng đứng ở ngoài xe, cúi người xuống.
Chóp mũi hai người chỉ cách vài cm, Thẩm Thiên Chanh có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt ở trên người anh, nghe thấy anh hỏi: “Cô bảo tôi đừng lái xe, sau đó bắt taxi sao?”
Thẩm Thiên Chanh chớp chớp mắt: “Không được sao?”
Tần Tắc Sùng cười nhạo, cất bước lên xe, mới ngồi vững, chợt nghe Thẩm Thiên Chanh dặn tài xế: “Mau đi mau đi.”
Lên xe của cô thì đừng hòng nghĩ đến chuyện xuống xe.
Rời khỏi phạm vi Tần thị, Thẩm Thiên Chanh vươn ngón tay thon dài, chọc chọc cánh tay của người đàn ông: “Đây là xe của tôi, anh ngồi thì anh nợ tôi.”
“Nợ cái gì?”
“Tiền xe.” Thẩm Thiên Chanh nghiêm túc.
“...”
Nhân lúc anh còn chưa mở miệng nói tiếp, ý cười Thẩm Thiên Chanh càng sâu hơn, giọng điệu uyển chuyển: “Phải trả lại, nhưng mà tôi không thiếu tiền, không cần trả tiền, anh làm giúp tôi một việc.”
Tần Tắc Sùng nghe xong bật cười, ngước mắt lên, ung dung nhìn cô chăm chú.
Chẳng qua chuyện đón anh tan tầm cũng chỉ là cái cớ.
Ngoài cửa sổ xe cộ nườm nượp như niêm, hoàng hôn xa xa chậm rãi hạ xuống, chỉ để lại ánh nắng chiều đỏ tươi trải dài khắp bầu trời.
“Chuyện gì?” Anh hỏi.
Giọng nói Thẩm Thiên Chanh mềm mại: “Anh lợi hại như vậy, nhất định cũng có thể khiến ngày mai người đập trúng đế xin lỗi tôi chứ?”
Tần Tắc Sùng tựa lưng vào ghế, nhếch môi dưới, chậm rãi mở miệng nói: “Sao không trực tiếp nói thời hạn là ngày hôm nay?”
“Vậy thì đổi thành hôm nay đi.” Thẩm Thiên Chanh ngước mặt lên, ánh mắt lộ vẻ sùng bái nhìn anh: “Là anh nói đó.”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước mà.” Tần Tắc Sùng đáp lại.
Mặc dù ánh mắt của cô 99% là giả vờ, nhưng không thể không thừa nhận đã câu dẫn được anh.
Đương nhiên là về nhà ăn tối.
Từ sau khi Thẩm Thiên Chanh chuyển tới đây, Thẩm gia đã đưa tới ba đầu bếp nấu thức ăn Ninh Thành đến, sau đó lại đụng phải đầu bếp nấu thức ăn Ninh Thành mà Tần gia đã sắp xếp.
Một vài đầu bếp lại cảm thấy tốt nhất bọn họ nên ở cùng nhau.
Mỗi ngày đồ ăn Thẩm Thiên Chanh ăn đều thay đổi đa dạng, hoàn toàn không cần đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Chanh đón Tần Tắc Sùng tan làm, cũng chỉ ngồi thêm một đoạn xe mà thôi, không hề bị bất kỳ tổn thất nào, lại khiến Tần Tắc Sùng “nợ phí”.
Cô vui vẻ nghĩ mình nhất định là Tiểu Chanh thiên tài!
Trở về Thiên Đồng Hoa Phủ, Thẩm Thiên Chanh lập tức lên lầu tháo trang sức.
Tần Tắc Sùng đi ra ban công, trợ lý Văn được dặn dò vừa liên lạc với cảnh sát thì Nhạc Duật Phong đã gọi điện thoại tới: “Thế nào, không tìm được phương thức khác, anh không tìm Kinh Đài sao?”
“Bên đó chậm quá.” Vẻ mặt Tần Tắc Sùng thản nhiên: “Thông qua cảnh sát sẽ nhanh hơn một chút, bản thân nên báo cảnh sát.”
Nhạc Duật Phong nhướng mày: “Được, chờ giám sát tra được người, tôi sẽ thông báo cho anh, đúng rồi, vợ anh không sao chứ?”
“Không sao cả, cúp máy đây.” Tần Tắc Sùng nói ngắn gọn.
“Cũng thật vô tình, vì vợ anh mà tôi phải đến xem giám sát nửa ngày, anh cũng không cho lợi ích gì.” Nhạc Duật Phong chửi mắng.
Tần Tắc Sùng sửa lại lời của anh ấy: “Là vì tôi.”
Nhạc Duật Phong xùy thành tiếng: “Dục vọng chiếm hữu vô dụng.”
“Phốc.”
Cúp điện thoại.
-
Món ăn Ninh Thành thanh đạm, hầu như đều là vị ngọt, không phải hương vị của bên Kinh Thị kia, nhưng Thẩm Thiên Chanh cũng không đến nỗi không nếm một miếng.
Thậm chí cô còn gắp thức ăn riêng của Tần Tắc Sùng, ăn xong rồi, lại bình luận: “Cũng được đó.”
Tần Tắc Sùng ngước mắt nhìn, không để ý.
Thật ra Thẩm Thiên Chanh rất tò mò điểm tức giận của anh ở đâu, bởi vì hình như từ khi kết hôn tới nay, cô chưa từng nhìn thấy —— mặc dù nguyên nhân là bọn họ gặp mặt ít.
Vì vậy, cô gắp một chiếc đũa khác.
Tần Tắc Sùng dừng tay lại, giọng nói trong vắt: “Không thì cho cô hết?”
“Vậy thì thật ngại quá nha, chỉ là tôi muốn nếm thử mùi vị anh thích ăn.” Thẩm Thiên Chanh nói ngoài miệng, dán sát vào mặt bàn ăn, cánh tay thon dài trắng nõn vươn về phía anh.
Tần Tắc Sùng đứng ở ngoài xe, cúi người xuống.
Chóp mũi hai người chỉ cách vài cm, Thẩm Thiên Chanh có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt ở trên người anh, nghe thấy anh hỏi: “Cô bảo tôi đừng lái xe, sau đó bắt taxi sao?”
Thẩm Thiên Chanh chớp chớp mắt: “Không được sao?”
Tần Tắc Sùng cười nhạo, cất bước lên xe, mới ngồi vững, chợt nghe Thẩm Thiên Chanh dặn tài xế: “Mau đi mau đi.”
Lên xe của cô thì đừng hòng nghĩ đến chuyện xuống xe.
Rời khỏi phạm vi Tần thị, Thẩm Thiên Chanh vươn ngón tay thon dài, chọc chọc cánh tay của người đàn ông: “Đây là xe của tôi, anh ngồi thì anh nợ tôi.”
“Nợ cái gì?”
“Tiền xe.” Thẩm Thiên Chanh nghiêm túc.
“...”
Nhân lúc anh còn chưa mở miệng nói tiếp, ý cười Thẩm Thiên Chanh càng sâu hơn, giọng điệu uyển chuyển: “Phải trả lại, nhưng mà tôi không thiếu tiền, không cần trả tiền, anh làm giúp tôi một việc.”
Tần Tắc Sùng nghe xong bật cười, ngước mắt lên, ung dung nhìn cô chăm chú.
Chẳng qua chuyện đón anh tan tầm cũng chỉ là cái cớ.
Ngoài cửa sổ xe cộ nườm nượp như niêm, hoàng hôn xa xa chậm rãi hạ xuống, chỉ để lại ánh nắng chiều đỏ tươi trải dài khắp bầu trời.
“Chuyện gì?” Anh hỏi.
Giọng nói Thẩm Thiên Chanh mềm mại: “Anh lợi hại như vậy, nhất định cũng có thể khiến ngày mai người đập trúng đế xin lỗi tôi chứ?”
Tần Tắc Sùng tựa lưng vào ghế, nhếch môi dưới, chậm rãi mở miệng nói: “Sao không trực tiếp nói thời hạn là ngày hôm nay?”
“Vậy thì đổi thành hôm nay đi.” Thẩm Thiên Chanh ngước mặt lên, ánh mắt lộ vẻ sùng bái nhìn anh: “Là anh nói đó.”
“Được một tấc lại muốn tiến một thước mà.” Tần Tắc Sùng đáp lại.
Mặc dù ánh mắt của cô 99% là giả vờ, nhưng không thể không thừa nhận đã câu dẫn được anh.
Đương nhiên là về nhà ăn tối.
Từ sau khi Thẩm Thiên Chanh chuyển tới đây, Thẩm gia đã đưa tới ba đầu bếp nấu thức ăn Ninh Thành đến, sau đó lại đụng phải đầu bếp nấu thức ăn Ninh Thành mà Tần gia đã sắp xếp.
Một vài đầu bếp lại cảm thấy tốt nhất bọn họ nên ở cùng nhau.
Mỗi ngày đồ ăn Thẩm Thiên Chanh ăn đều thay đổi đa dạng, hoàn toàn không cần đi ra ngoài.
Thẩm Thiên Chanh đón Tần Tắc Sùng tan làm, cũng chỉ ngồi thêm một đoạn xe mà thôi, không hề bị bất kỳ tổn thất nào, lại khiến Tần Tắc Sùng “nợ phí”.
Cô vui vẻ nghĩ mình nhất định là Tiểu Chanh thiên tài!
Trở về Thiên Đồng Hoa Phủ, Thẩm Thiên Chanh lập tức lên lầu tháo trang sức.
Tần Tắc Sùng đi ra ban công, trợ lý Văn được dặn dò vừa liên lạc với cảnh sát thì Nhạc Duật Phong đã gọi điện thoại tới: “Thế nào, không tìm được phương thức khác, anh không tìm Kinh Đài sao?”
“Bên đó chậm quá.” Vẻ mặt Tần Tắc Sùng thản nhiên: “Thông qua cảnh sát sẽ nhanh hơn một chút, bản thân nên báo cảnh sát.”
Nhạc Duật Phong nhướng mày: “Được, chờ giám sát tra được người, tôi sẽ thông báo cho anh, đúng rồi, vợ anh không sao chứ?”
“Không sao cả, cúp máy đây.” Tần Tắc Sùng nói ngắn gọn.
“Cũng thật vô tình, vì vợ anh mà tôi phải đến xem giám sát nửa ngày, anh cũng không cho lợi ích gì.” Nhạc Duật Phong chửi mắng.
Tần Tắc Sùng sửa lại lời của anh ấy: “Là vì tôi.”
Nhạc Duật Phong xùy thành tiếng: “Dục vọng chiếm hữu vô dụng.”
“Phốc.”
Cúp điện thoại.
-
Món ăn Ninh Thành thanh đạm, hầu như đều là vị ngọt, không phải hương vị của bên Kinh Thị kia, nhưng Thẩm Thiên Chanh cũng không đến nỗi không nếm một miếng.
Thậm chí cô còn gắp thức ăn riêng của Tần Tắc Sùng, ăn xong rồi, lại bình luận: “Cũng được đó.”
Tần Tắc Sùng ngước mắt nhìn, không để ý.
Thật ra Thẩm Thiên Chanh rất tò mò điểm tức giận của anh ở đâu, bởi vì hình như từ khi kết hôn tới nay, cô chưa từng nhìn thấy —— mặc dù nguyên nhân là bọn họ gặp mặt ít.
Vì vậy, cô gắp một chiếc đũa khác.
Tần Tắc Sùng dừng tay lại, giọng nói trong vắt: “Không thì cho cô hết?”
“Vậy thì thật ngại quá nha, chỉ là tôi muốn nếm thử mùi vị anh thích ăn.” Thẩm Thiên Chanh nói ngoài miệng, dán sát vào mặt bàn ăn, cánh tay thon dài trắng nõn vươn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.