Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 42:
Khương Chi Ngư
01/09/2023
----
Tần Tắc Sùng cứ nhìn cô như vậy.
Nhưng Thẩm Thiên Chanh lại ngượng ngùng, con ngươi đen nhánh đảo quanh, đẩy tôm bóc vỏ đậu ngọt trước mặt mình qua chỗ anh.
“Trao đổi, anh nếm thử mùi vị của Ninh Thành.”
Tần Tắc Sùng nhìn mâm chỉ còn lại đậu ngọt, môi cười.
Ăn xong một bữa ăn, hai người quay lên trên lầu.
Thẩm Thiên Chanh cần hai tiếng đồng hồ để tắm rửa sạch sẽ cho nên mỗi lần Tần Tắc Sùng trực tiếp rửa mặt ở phòng ngủ phụ —— trừ một lần tắm chung năm ngoái ra, bọn họ còn chưa từng tắm chung lần thứ hai.
Chờ khi cô tắm xong, người đàn ông đã lên giường.
Cậu đang dùng máy tính bảng xem cổ phiếu, Thẩm Thiên Chanh không kiên nhẫn nhất, đi từ bên kia qua chơi điện thoại di động ở trong chăn.
Bạn tốt Nhạc Hân là người mẫu, về nước cũng có rất nhiều công việc, hai người giống như tình yêu trên mạng, mỗi ngày chỉ có WeChat nói chuyện phiếm.
Nhạc Hân: [Cậu định xử lý chuyện hôm nay thế nào?]
Thẩm Thiên Chanh trả lời: [Nhanh nhất ngày mai sẽ có kết quả.]
Nhạc Hân: [Nhanh như vậy, tôi nghe nói, chồng cậu ra tay à.]
Thẩm Thiên Chanh hừ hừ một tiếng: “Không phải là chuyện nên làm sao?]
Đương nhiên, những lời này là để nói với chị em.
Nhạc Hân còn nói một bí mật: [Hôm nay khi ông chủ tôi ăn cơm cùng đài trưởng các cậu, nhận được điện thoại bí thư của chồng cậu bảo tăng cường an ninh ở Kinh Đài, đúng là không có năng lực khiến Tần thị phụ trách mà.]
[Ha ha ha ha ha! Để Tần thị phụ trách, mẹ à, chồng cậu đúng là tài đại khí thô, cố gắng tiêu tiền của anh ấy đi.]
Thẩm Thiên Chanh hơi kinh ngạc, còn có chuyện này sao.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt đài trưởng, nhưng vẻ mặt của đài trưởng nhất định không tốt, vậy mà đài truyền hình của mình lại mất mặt đến mức này.
Giống hệt như suy nghĩ của cô, lúc trưởng đài nghe điện thoại không hiểu gì cả, dù sao hầu hết công nhân phía dưới cũng sẽ không đến chỗ ông ấy.
Thậm chí, chuyện Thẩm Thiên Chanh đến đây làm việc cũng từ hot search mà nhìn thấy —— cũng do phó đài trưởng quyết định.
Không phải nói quan hệ Tần tổng và vợ mình không tốt, tách ra hai nơi, sao lại phải trực tiếp bảo vệ như vậy.
Thẩm Thiên Chanh quay đầu nhìn chằm chằm Tần Tắc Sùng.
Trong phòng ngủ chỉ có đèn bàn sáng, người đàn ông hơi cúi đầu, đường nét trên khuôn mặt trở nên ôn hòa trong bóng tối.
Cảm nhận được tầm mắt, Tần Tắc Sùng nghiêng đầu đi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng sứ tỉ mỉ che chở nửa tiếng đồng hồ.
Muốn đàn ông làm việc, phải học cách khen ngợi anh ấy, thì sau này anh ấy sẽ biết chủ động làm việc!
Thẩm Thiên Chanh biết rõ đạo lý này, cong môi cười nói: “Ông xã, chuyện hôm nay vất vả có anh rồi.”
Cô nói nói một hồi, kề sát vào: “Anh thật lợi hại, đúng là người chồng tốt nhất trên thế giới, kiếp trước tôi nhất định đã cứu thế giới mới có thể cùng anh...”
Giọng nói hoạt bát nhẹ nhàng bên tai, Tần Tắc Sùng đặt máy tính bảng ở trên tủ.
Thẩm Thiên Chanh đang bóp rỗng những từ ngữ khen ngợi trong đầu mình, trước mặt phủ một bóng ma, sau đó đã bị anh nắm cằm hôn lên.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, bị hôn đến choáng váng đầu óc, cũng không biết có phải tối nay đầu của người đàn ông bị gì không, như biến thành yêu quái.
Thẩm Thiên Chanh chống tay lên ngực anh, trách móc: “Làm gì thế, tôi còn chưa nói xong.”
Tần Tắc Sùng mở miệng, kề sát vào mũi cô, giống như mang theo hơi nước ướt sũng, ấm áp khó chịu được: “Đừng nói nữa, cũng không khác lắm.”
“....?”
Chuyện này có thể khiến người dẫn chương trình Thẩm không hài lòng, người dẫn chương trình ghét nhất là cô chủ trì không tốt và thiếu thốn từ ngữ.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tần Tắc Sùng cũng không thèm nhìn, đưa tay ấn từ chối.
“Tôi không đụng đến thức ăn Ninh Thành tối nay.” Ánh mắt anh nắm lấy đôi mắt của cô, rồi sau đó đi xuống phía dưới, dừng trên đôi môi đỏ tươi.
Thẩm Thiên Chanh tự nhủ trong lòng chuyện này thì có liên quan gì với cô, là tự anh không ăn, tôm bóc vỏ đậu ngọt kia không có tôm cũng có đậu ngọt.
Tần Tắc Sùng cứ nhìn cô như vậy.
Nhưng Thẩm Thiên Chanh lại ngượng ngùng, con ngươi đen nhánh đảo quanh, đẩy tôm bóc vỏ đậu ngọt trước mặt mình qua chỗ anh.
“Trao đổi, anh nếm thử mùi vị của Ninh Thành.”
Tần Tắc Sùng nhìn mâm chỉ còn lại đậu ngọt, môi cười.
Ăn xong một bữa ăn, hai người quay lên trên lầu.
Thẩm Thiên Chanh cần hai tiếng đồng hồ để tắm rửa sạch sẽ cho nên mỗi lần Tần Tắc Sùng trực tiếp rửa mặt ở phòng ngủ phụ —— trừ một lần tắm chung năm ngoái ra, bọn họ còn chưa từng tắm chung lần thứ hai.
Chờ khi cô tắm xong, người đàn ông đã lên giường.
Cậu đang dùng máy tính bảng xem cổ phiếu, Thẩm Thiên Chanh không kiên nhẫn nhất, đi từ bên kia qua chơi điện thoại di động ở trong chăn.
Bạn tốt Nhạc Hân là người mẫu, về nước cũng có rất nhiều công việc, hai người giống như tình yêu trên mạng, mỗi ngày chỉ có WeChat nói chuyện phiếm.
Nhạc Hân: [Cậu định xử lý chuyện hôm nay thế nào?]
Thẩm Thiên Chanh trả lời: [Nhanh nhất ngày mai sẽ có kết quả.]
Nhạc Hân: [Nhanh như vậy, tôi nghe nói, chồng cậu ra tay à.]
Thẩm Thiên Chanh hừ hừ một tiếng: “Không phải là chuyện nên làm sao?]
Đương nhiên, những lời này là để nói với chị em.
Nhạc Hân còn nói một bí mật: [Hôm nay khi ông chủ tôi ăn cơm cùng đài trưởng các cậu, nhận được điện thoại bí thư của chồng cậu bảo tăng cường an ninh ở Kinh Đài, đúng là không có năng lực khiến Tần thị phụ trách mà.]
[Ha ha ha ha ha! Để Tần thị phụ trách, mẹ à, chồng cậu đúng là tài đại khí thô, cố gắng tiêu tiền của anh ấy đi.]
Thẩm Thiên Chanh hơi kinh ngạc, còn có chuyện này sao.
Tuy rằng chưa từng gặp mặt đài trưởng, nhưng vẻ mặt của đài trưởng nhất định không tốt, vậy mà đài truyền hình của mình lại mất mặt đến mức này.
Giống hệt như suy nghĩ của cô, lúc trưởng đài nghe điện thoại không hiểu gì cả, dù sao hầu hết công nhân phía dưới cũng sẽ không đến chỗ ông ấy.
Thậm chí, chuyện Thẩm Thiên Chanh đến đây làm việc cũng từ hot search mà nhìn thấy —— cũng do phó đài trưởng quyết định.
Không phải nói quan hệ Tần tổng và vợ mình không tốt, tách ra hai nơi, sao lại phải trực tiếp bảo vệ như vậy.
Thẩm Thiên Chanh quay đầu nhìn chằm chằm Tần Tắc Sùng.
Trong phòng ngủ chỉ có đèn bàn sáng, người đàn ông hơi cúi đầu, đường nét trên khuôn mặt trở nên ôn hòa trong bóng tối.
Cảm nhận được tầm mắt, Tần Tắc Sùng nghiêng đầu đi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng sứ tỉ mỉ che chở nửa tiếng đồng hồ.
Muốn đàn ông làm việc, phải học cách khen ngợi anh ấy, thì sau này anh ấy sẽ biết chủ động làm việc!
Thẩm Thiên Chanh biết rõ đạo lý này, cong môi cười nói: “Ông xã, chuyện hôm nay vất vả có anh rồi.”
Cô nói nói một hồi, kề sát vào: “Anh thật lợi hại, đúng là người chồng tốt nhất trên thế giới, kiếp trước tôi nhất định đã cứu thế giới mới có thể cùng anh...”
Giọng nói hoạt bát nhẹ nhàng bên tai, Tần Tắc Sùng đặt máy tính bảng ở trên tủ.
Thẩm Thiên Chanh đang bóp rỗng những từ ngữ khen ngợi trong đầu mình, trước mặt phủ một bóng ma, sau đó đã bị anh nắm cằm hôn lên.
Cô bất ngờ không kịp đề phòng, bị hôn đến choáng váng đầu óc, cũng không biết có phải tối nay đầu của người đàn ông bị gì không, như biến thành yêu quái.
Thẩm Thiên Chanh chống tay lên ngực anh, trách móc: “Làm gì thế, tôi còn chưa nói xong.”
Tần Tắc Sùng mở miệng, kề sát vào mũi cô, giống như mang theo hơi nước ướt sũng, ấm áp khó chịu được: “Đừng nói nữa, cũng không khác lắm.”
“....?”
Chuyện này có thể khiến người dẫn chương trình Thẩm không hài lòng, người dẫn chương trình ghét nhất là cô chủ trì không tốt và thiếu thốn từ ngữ.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tần Tắc Sùng cũng không thèm nhìn, đưa tay ấn từ chối.
“Tôi không đụng đến thức ăn Ninh Thành tối nay.” Ánh mắt anh nắm lấy đôi mắt của cô, rồi sau đó đi xuống phía dưới, dừng trên đôi môi đỏ tươi.
Thẩm Thiên Chanh tự nhủ trong lòng chuyện này thì có liên quan gì với cô, là tự anh không ăn, tôm bóc vỏ đậu ngọt kia không có tôm cũng có đậu ngọt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.