Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 49:
Khương Chi Ngư
02/09/2023
----
Tiểu Trà phụ trách liên hệ với nhân viên, nhìn vào lịch trình: "Chị Thẩm, chúng ta đi thay quần áo trước nhé? Sau đó đến đây trang điểm và làm tóc."
Phòng thay quần áo ở một chỗ khác, bởi vì là sự kiện toàn quốc, nên các Hoa Thần đều mặc Hán phục và trang sức Hán đắt tiền.
Thẩm Thiên Chanh đóng vai Đào Hoa Thần - Tức phu nhân*, mặc một chiếc váy có màu chủ đạo là hồng và trắng. Tay áo bên ngoài có màu hồng nhạt, tiên khí bay bổng, đường thêu tinh xảo, hai dải dây buộc màu xanh nhạt làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn.
(*Tức Quy còn gọi là Tức phu nhân, là một mỹ nhân tuyệt thế xuất hiện vào thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, Tức Quy có vẻ đẹp diễm lệ, má tựa hoa đào, bà và chồng tự sát sau khi bị Sở Văn vương đàn áp ngay lúc hoa đào nở, nên nhân gian thường bà gọi là Đào Hoa phu nhân.)
Mỹ nữ trong gương từ trên xuống dưới thật xinh đẹp, như hoa đào trong sương sớm, yêu kiều và quyến rũ. Mái tóc đen chưa được làm buông xõa sau lưng, lười biếng như vừa mới ngủ dậy.
Tiểu Trà nhìn như si như say: "Người chọn chị rất sáng suốt, chị Thẩm, bây giờ chị chính là Hoa Thần hạ phàm."
Thẩm Thiên Chanh cong môi: "Dẻo miệng."
-
Hai người quay lại phòng trang điểm, đi qua hành lang, các nhân viên dù là nam hay nữ đều quay đầu nhìn.
"Đây là ngôi sao nào?"
"Sao tôi chưa từng thấy?"
"Là Thẩm Thiên Chanh ở Kinh Đài, mấy ngày trước lên hot search, ảnh chụp và video rất đẹp."
"Xin hãy để tôi phục vụ tiên nữ." Tiểu Trà nói xong, niềm nở đi đẩy cửa.
Cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
"Hiện tại đi thử quần áo là được rồi." Một người đàn ông mặt tròn thấp bé đứng bên trong, đang quay đầu nói chuyện với người bên trong.
Anh ta quay đầu nhìn thấy người ngoài cửa, ánh mắt thẫn thờ.
Tiểu Trà sững sờ: "Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong phòng trang điểm của chúng tôi?"
Vóc dáng Thẩm Thiên Chanh còn cao hơn cả anh ta, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào trong, nhìn thấy một gương mặt hơi quen thuộc, là Dương Nhụy Sở đang hot gần đây.
"... Đây là phòng trang điểm của chúng tôi." Người đàn ông mặt tròn đỏ mặt nói.
Tiểu Trà chống nạnh: "Nói linh tinh, chúng tôi tới đây trước!"
Người đàn ông mặt tròn khó xử, trước khi quay đầu còn nhịn không được nhìn ánh mắt thờ ơ của Thẩm Thiên Chanh: "Chị Nhụy Sở, chị xem…"
"Lúc chúng tôi đến, bên trong không có ai." Dương Nhụy Sở xoay người đi tới, nhìn về phía Tiểu Trà: "Chắc là cô nhớ nhầm rồi."
Khóe môi Thẩm Thiên Chanh nhếch lên: "Tôi không đồng ý với câu này, trí nhớ của một người dẫn chương trình không kém như vậy."
Tiểu Trà cảm động, ước mơ cả đời của cô ấy là trở thành người dẫn chương trình xuất sắc nhất, chị Thẩm đã bảo vệ cô ấy, đã nói hộ lòng cô ấy.
"Túi của tôi vẫn ở trong đó..."
Dương Nhụy Sở ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thiên Chanh.
Bộ phim gần đây của cô ta đang hot, cho nên dù bận đến mấy vẫn lướt xem hot search, nên cũng nghe các trợ lý thảo luận, có một người dẫn chương trình bắt fan phải xin lỗi.
Dương Nhụy Sở vốn không thích, nhưng nhìn thấy cô đẹp đến vậy, ánh mắt sáng lên: "Chị Thẩm, vừa rồi tôi cũng dùng rồi, di chuyển rất phiền phức, tôi có thể tiếp tục dùng không?"
Ai bảo Thẩm Thiên Chanh xinh đẹp.
"Nếu thật sự không được, vậy tôi..."
Thẩm Thiên Chanh không ngờ thái độ của Dương Nhụy Sở lại tốt như vậy.
Người xung quanh càng ngày càng nhiều.
"Cô Thẩm đâu cần phải hùng hổ dọa người." Một giọng nữ yếu ớt từ cách đó không xa vang lên: "Hôm nay đông người, xuất hiện sai lầm cũng rất bình thường, Nhụy Sở vốn tưởng rằng không có người ở trong."
Triển Minh Nguyệt không biết từ khi nào đã đến studio, bị một số người vây quanh đứng ở hành lang, mỉm cười dịu dàng.
Thẩm Thiên Chanh cười khẽ: "Nếu cô Triển đã nói như vậy."
"Tôi đổi phòng trang điểm." Cô quay sang nói với Tiểu Trà: "Phòng đầu tiên cũng trống, chị sử dụng cũng không sao, đi thôi."
Tiểu Trà lập tức chen vào giữa người đàn ông mặt tròn và Dương Nhụy Sở, lấy túi xách của mình ở trong góc, mang vào phòng trang điểm đầu tiên.
Sắc mặt chị Tô thay đổi: "Đây là phòng của Minh Nguyệt!"
Chị ta nghĩ rằng cô sẽ dừng lại.
Tiểu Trà phụ trách liên hệ với nhân viên, nhìn vào lịch trình: "Chị Thẩm, chúng ta đi thay quần áo trước nhé? Sau đó đến đây trang điểm và làm tóc."
Phòng thay quần áo ở một chỗ khác, bởi vì là sự kiện toàn quốc, nên các Hoa Thần đều mặc Hán phục và trang sức Hán đắt tiền.
Thẩm Thiên Chanh đóng vai Đào Hoa Thần - Tức phu nhân*, mặc một chiếc váy có màu chủ đạo là hồng và trắng. Tay áo bên ngoài có màu hồng nhạt, tiên khí bay bổng, đường thêu tinh xảo, hai dải dây buộc màu xanh nhạt làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn.
(*Tức Quy còn gọi là Tức phu nhân, là một mỹ nhân tuyệt thế xuất hiện vào thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc. Tương truyền, Tức Quy có vẻ đẹp diễm lệ, má tựa hoa đào, bà và chồng tự sát sau khi bị Sở Văn vương đàn áp ngay lúc hoa đào nở, nên nhân gian thường bà gọi là Đào Hoa phu nhân.)
Mỹ nữ trong gương từ trên xuống dưới thật xinh đẹp, như hoa đào trong sương sớm, yêu kiều và quyến rũ. Mái tóc đen chưa được làm buông xõa sau lưng, lười biếng như vừa mới ngủ dậy.
Tiểu Trà nhìn như si như say: "Người chọn chị rất sáng suốt, chị Thẩm, bây giờ chị chính là Hoa Thần hạ phàm."
Thẩm Thiên Chanh cong môi: "Dẻo miệng."
-
Hai người quay lại phòng trang điểm, đi qua hành lang, các nhân viên dù là nam hay nữ đều quay đầu nhìn.
"Đây là ngôi sao nào?"
"Sao tôi chưa từng thấy?"
"Là Thẩm Thiên Chanh ở Kinh Đài, mấy ngày trước lên hot search, ảnh chụp và video rất đẹp."
"Xin hãy để tôi phục vụ tiên nữ." Tiểu Trà nói xong, niềm nở đi đẩy cửa.
Cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.
"Hiện tại đi thử quần áo là được rồi." Một người đàn ông mặt tròn thấp bé đứng bên trong, đang quay đầu nói chuyện với người bên trong.
Anh ta quay đầu nhìn thấy người ngoài cửa, ánh mắt thẫn thờ.
Tiểu Trà sững sờ: "Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong phòng trang điểm của chúng tôi?"
Vóc dáng Thẩm Thiên Chanh còn cao hơn cả anh ta, đôi mắt xinh đẹp nhìn vào trong, nhìn thấy một gương mặt hơi quen thuộc, là Dương Nhụy Sở đang hot gần đây.
"... Đây là phòng trang điểm của chúng tôi." Người đàn ông mặt tròn đỏ mặt nói.
Tiểu Trà chống nạnh: "Nói linh tinh, chúng tôi tới đây trước!"
Người đàn ông mặt tròn khó xử, trước khi quay đầu còn nhịn không được nhìn ánh mắt thờ ơ của Thẩm Thiên Chanh: "Chị Nhụy Sở, chị xem…"
"Lúc chúng tôi đến, bên trong không có ai." Dương Nhụy Sở xoay người đi tới, nhìn về phía Tiểu Trà: "Chắc là cô nhớ nhầm rồi."
Khóe môi Thẩm Thiên Chanh nhếch lên: "Tôi không đồng ý với câu này, trí nhớ của một người dẫn chương trình không kém như vậy."
Tiểu Trà cảm động, ước mơ cả đời của cô ấy là trở thành người dẫn chương trình xuất sắc nhất, chị Thẩm đã bảo vệ cô ấy, đã nói hộ lòng cô ấy.
"Túi của tôi vẫn ở trong đó..."
Dương Nhụy Sở ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thiên Chanh.
Bộ phim gần đây của cô ta đang hot, cho nên dù bận đến mấy vẫn lướt xem hot search, nên cũng nghe các trợ lý thảo luận, có một người dẫn chương trình bắt fan phải xin lỗi.
Dương Nhụy Sở vốn không thích, nhưng nhìn thấy cô đẹp đến vậy, ánh mắt sáng lên: "Chị Thẩm, vừa rồi tôi cũng dùng rồi, di chuyển rất phiền phức, tôi có thể tiếp tục dùng không?"
Ai bảo Thẩm Thiên Chanh xinh đẹp.
"Nếu thật sự không được, vậy tôi..."
Thẩm Thiên Chanh không ngờ thái độ của Dương Nhụy Sở lại tốt như vậy.
Người xung quanh càng ngày càng nhiều.
"Cô Thẩm đâu cần phải hùng hổ dọa người." Một giọng nữ yếu ớt từ cách đó không xa vang lên: "Hôm nay đông người, xuất hiện sai lầm cũng rất bình thường, Nhụy Sở vốn tưởng rằng không có người ở trong."
Triển Minh Nguyệt không biết từ khi nào đã đến studio, bị một số người vây quanh đứng ở hành lang, mỉm cười dịu dàng.
Thẩm Thiên Chanh cười khẽ: "Nếu cô Triển đã nói như vậy."
"Tôi đổi phòng trang điểm." Cô quay sang nói với Tiểu Trà: "Phòng đầu tiên cũng trống, chị sử dụng cũng không sao, đi thôi."
Tiểu Trà lập tức chen vào giữa người đàn ông mặt tròn và Dương Nhụy Sở, lấy túi xách của mình ở trong góc, mang vào phòng trang điểm đầu tiên.
Sắc mặt chị Tô thay đổi: "Đây là phòng của Minh Nguyệt!"
Chị ta nghĩ rằng cô sẽ dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.