Được Một Tấc, Lại Muốn Tiến Một Thước
Chương 50:
Khương Chi Ngư
02/09/2023
----
Nhưng không ngờ Thẩm Thiên Chanh vẫn đi vào, rồi quay đầu nhìn bọn họ: "Làm sao đây, tôi biết không có ai bên trong nên đi vào, hiện tại nó là của tôi."
Cũng logic đó, trả lại cô ta.
Thật kinh tởm, ai cũng không tha.
Triển Minh Nguyệt vừa tới, tất nhiên vẫn chưa đi vào, nghe nói như vậy, cô ta suýt nữa không giữ được hình tượng: "Thẩm Thiên Chanh, cô cố ý..."
"Cô Triển sao lại hùng hổ dọa người vậy." Thẩm Thiên Chanh khẽ cười, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Tiểu Trà, đóng cửa lại."
"Này!"
Nhân viên đứng xem và mấy trợ lý ngôi sao đều trợn mắt há hốc mồm.
Dương Nhụy Sở sững sờ, không biết sao mọi việc lại thành ra như này.
Triển Minh Nguyệt dựa vào vai người đại diện, nhẹ nhàng thở gấp, nhíu mày.
Người đại diện chị Tô vỗ ngực cô ta, nhìn về phía Dương Nhụy Sở: "Cô Dương, Minh Nguyệt yếu ớt, phòng trang điểm có cửa sổ tốt hơn cho cô ấy. Cô có thể đổi với cô ấy không?"
Dương Nhụy Sở nhìn xung quanh, nhiều người như vậy. Triển Minh Nguyệt vừa nói chuyện hộ mình, mình chắc chắn không thể từ chối, nếu truyền ra ngoài có thể bị fan của Triển Minh Nguyệt mắng.
Cô ấy chỉ có thể đồng ý đổi, nhìn Triển Minh Nguyệt đi vào, Dương Nhụy Sở thì vào một phòng trang điểm không cửa sổ, ném cái chai trên bàn xuống đất.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Chanh không nói gì, có lẽ bọn họ có thể chuyển thù thành bạn, thêm Wechat hay gì đó...
Nhưng hết lần này tới lần khác Triển Minh Nguyệt lại tới giúp đỡ, nhưng đâu có ích gì, cô ta vậy mà lại chiếm phòng người được giúp.
Hiện tại cô ấy càng ghét Triển Minh Nguyệt hơn so với Thẩm Thiên Chanh biết điều.
Thảo nào Thẩm Thiên Chanh đáp trả Triển Minh Nguyệt, Dương Nhụy Sở đột nhiên nảy ra một ý, cảm giác hình như mình đã biết điều gì đó.
-
Tiểu Trà dán lên cửa, cửa phòng trang điểm này là cửa bình thường không cách âm, nên cô ấy nghe được rõ.
"Triển Minh Nguyệt ở phòng bên cạnh." Cô ấy trở lại bàn trang điểm: "Vừa rồi cô ta còn nói giúp Dương Nhụy Sở, một lúc sau lại chiếm chỗ của cô ấy."
Thẩm Thiên Chanh đang nhìn một cây trâm, thuận miệng trả lời: "Hành động theo quán tính của cô ta."
Lúc này Tiểu Trà đã hiểu.
Sau khi stylist tới, rõ ràng cô ấy đã biết chuyện tranh chấp phòng trang điểm trước đó. Ngay cả Triển Minh Nguyệt mà cô cũng dám đắc tội, nên cô ấy không dám nói câu nào.
Bởi vì cô đóng vai Hoa Thần, cho nên ở đuôi mắt Thẩm Thiên Chanh thậm chí cả một bên mặt được vẽ một bông hoa đào đang nở rộ.
Tiểu Trà rất ngạc nhiên, dùng điện thoại chụp lại, gửi cho cô.
"Chị Thẩm, góc nghiêng của chị phối với bông hoa này rất tuyệt."
"Tay nghề khá tốt." Thẩm Thiên Chanh rất hài lòng, thưởng thức vẻ đẹp của mình, đăng một tin ngắn lên Weibo của mình.
Weibo của cô không có nhiều người theo dõi, dù sao đây cũng là tài khoản cá nhân, chưa được công khai. Chỉ là trước đây cô chụp một số ảnh đồ ăn ngon và cảnh đẹp, được vài người ở Ninh Thành lướt thấy rồi theo dõi.
Thẩm Thiên Chanh không thèm để ý ai khen cô.
-
"Anh hai, hôm nay em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh, sao anh lại chơi điện thoại trước mặt em, không hề nể mặt em."
Nhạc Địch phẫn nộ, nhưng anh ấy chỉ dám nhỏ giọng nói ra.
Tần Tắc Sùng không chút để ý ừ một tiếng, ngón tay dài chạm vào màn hình.
Sau đó bấm vào hình ảnh.
Mặc dù trang điểm hơi quá, khác với trước đây, nhưng Thẩm Thiên Chanh vẫn quyến rũ. Đuôi mắt của cô đỏ tươi như hoa đào được tô vẽ, chỉ là một góc nghiêng không rõ ràng, cũng đủ thấy cô rất đào hoa, kiều diễm.
Anh nhấn thích và lưu ảnh lại.
Nhạc Địch thật sự chịu không nổi anh hai không tập trung, đứng từ xa nhìn hành động của Tần Tắc Sùng… Anh đang xem ảnh mỹ nữ, còn lưu lại!
Anh ấy giật mình.
Không ngờ anh hai không chỉ hai lòng, mà còn ba lòng!
"Anh hai!"
Tần Tắc Sùng tắt điện thoại, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, cuối cùng cũng trả lời anh ấy: "Được rồi, cậu muốn nói chuyện gì."
Nhạc Địch kích động: "Anh là một củ cải lớn!"
Củ cải lớn?
Tầm mắt Tần Tắc Sùng liếc nhìn, từ này có liên quan đến anh à? Không hiểu nổi.
"Sau đó?"
Thật lạnh lùng. Nhạc Địch nghĩ.
Nhưng không ngờ Thẩm Thiên Chanh vẫn đi vào, rồi quay đầu nhìn bọn họ: "Làm sao đây, tôi biết không có ai bên trong nên đi vào, hiện tại nó là của tôi."
Cũng logic đó, trả lại cô ta.
Thật kinh tởm, ai cũng không tha.
Triển Minh Nguyệt vừa tới, tất nhiên vẫn chưa đi vào, nghe nói như vậy, cô ta suýt nữa không giữ được hình tượng: "Thẩm Thiên Chanh, cô cố ý..."
"Cô Triển sao lại hùng hổ dọa người vậy." Thẩm Thiên Chanh khẽ cười, đôi môi đỏ mọng mấp máy: "Tiểu Trà, đóng cửa lại."
"Này!"
Nhân viên đứng xem và mấy trợ lý ngôi sao đều trợn mắt há hốc mồm.
Dương Nhụy Sở sững sờ, không biết sao mọi việc lại thành ra như này.
Triển Minh Nguyệt dựa vào vai người đại diện, nhẹ nhàng thở gấp, nhíu mày.
Người đại diện chị Tô vỗ ngực cô ta, nhìn về phía Dương Nhụy Sở: "Cô Dương, Minh Nguyệt yếu ớt, phòng trang điểm có cửa sổ tốt hơn cho cô ấy. Cô có thể đổi với cô ấy không?"
Dương Nhụy Sở nhìn xung quanh, nhiều người như vậy. Triển Minh Nguyệt vừa nói chuyện hộ mình, mình chắc chắn không thể từ chối, nếu truyền ra ngoài có thể bị fan của Triển Minh Nguyệt mắng.
Cô ấy chỉ có thể đồng ý đổi, nhìn Triển Minh Nguyệt đi vào, Dương Nhụy Sở thì vào một phòng trang điểm không cửa sổ, ném cái chai trên bàn xuống đất.
Vốn dĩ Thẩm Thiên Chanh không nói gì, có lẽ bọn họ có thể chuyển thù thành bạn, thêm Wechat hay gì đó...
Nhưng hết lần này tới lần khác Triển Minh Nguyệt lại tới giúp đỡ, nhưng đâu có ích gì, cô ta vậy mà lại chiếm phòng người được giúp.
Hiện tại cô ấy càng ghét Triển Minh Nguyệt hơn so với Thẩm Thiên Chanh biết điều.
Thảo nào Thẩm Thiên Chanh đáp trả Triển Minh Nguyệt, Dương Nhụy Sở đột nhiên nảy ra một ý, cảm giác hình như mình đã biết điều gì đó.
-
Tiểu Trà dán lên cửa, cửa phòng trang điểm này là cửa bình thường không cách âm, nên cô ấy nghe được rõ.
"Triển Minh Nguyệt ở phòng bên cạnh." Cô ấy trở lại bàn trang điểm: "Vừa rồi cô ta còn nói giúp Dương Nhụy Sở, một lúc sau lại chiếm chỗ của cô ấy."
Thẩm Thiên Chanh đang nhìn một cây trâm, thuận miệng trả lời: "Hành động theo quán tính của cô ta."
Lúc này Tiểu Trà đã hiểu.
Sau khi stylist tới, rõ ràng cô ấy đã biết chuyện tranh chấp phòng trang điểm trước đó. Ngay cả Triển Minh Nguyệt mà cô cũng dám đắc tội, nên cô ấy không dám nói câu nào.
Bởi vì cô đóng vai Hoa Thần, cho nên ở đuôi mắt Thẩm Thiên Chanh thậm chí cả một bên mặt được vẽ một bông hoa đào đang nở rộ.
Tiểu Trà rất ngạc nhiên, dùng điện thoại chụp lại, gửi cho cô.
"Chị Thẩm, góc nghiêng của chị phối với bông hoa này rất tuyệt."
"Tay nghề khá tốt." Thẩm Thiên Chanh rất hài lòng, thưởng thức vẻ đẹp của mình, đăng một tin ngắn lên Weibo của mình.
Weibo của cô không có nhiều người theo dõi, dù sao đây cũng là tài khoản cá nhân, chưa được công khai. Chỉ là trước đây cô chụp một số ảnh đồ ăn ngon và cảnh đẹp, được vài người ở Ninh Thành lướt thấy rồi theo dõi.
Thẩm Thiên Chanh không thèm để ý ai khen cô.
-
"Anh hai, hôm nay em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh, sao anh lại chơi điện thoại trước mặt em, không hề nể mặt em."
Nhạc Địch phẫn nộ, nhưng anh ấy chỉ dám nhỏ giọng nói ra.
Tần Tắc Sùng không chút để ý ừ một tiếng, ngón tay dài chạm vào màn hình.
Sau đó bấm vào hình ảnh.
Mặc dù trang điểm hơi quá, khác với trước đây, nhưng Thẩm Thiên Chanh vẫn quyến rũ. Đuôi mắt của cô đỏ tươi như hoa đào được tô vẽ, chỉ là một góc nghiêng không rõ ràng, cũng đủ thấy cô rất đào hoa, kiều diễm.
Anh nhấn thích và lưu ảnh lại.
Nhạc Địch thật sự chịu không nổi anh hai không tập trung, đứng từ xa nhìn hành động của Tần Tắc Sùng… Anh đang xem ảnh mỹ nữ, còn lưu lại!
Anh ấy giật mình.
Không ngờ anh hai không chỉ hai lòng, mà còn ba lòng!
"Anh hai!"
Tần Tắc Sùng tắt điện thoại, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, cuối cùng cũng trả lời anh ấy: "Được rồi, cậu muốn nói chuyện gì."
Nhạc Địch kích động: "Anh là một củ cải lớn!"
Củ cải lớn?
Tầm mắt Tần Tắc Sùng liếc nhìn, từ này có liên quan đến anh à? Không hiểu nổi.
"Sau đó?"
Thật lạnh lùng. Nhạc Địch nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.