Dưới Giường Không Thân (Cao H)
Chương 16: Chúng Ta Thử Hẹn Hò Xem
A Phì A
07/09/2023
Trước đây, sau khi Diệp Khúc Đào bị Chu Canh Minh từ chối, cô quay về nhà khóc một trận.
Cô cảm thấy mình bị lừa rồi, truyện cổ tích toàn đi lừa người, còn nói cái gì mà đàn ông tám mốt vẫn thích gái mười tám.
Lý do Chu Canh Minh từ chối cô chính là bởi vì tuổi cô còn quá nhỏ, tuổi nhỏ thì làm sao, cho con trâu già như anh gặm cỏ non mà anh còn không đồng ý hả?
Lần đầu tiên thấy có người dùng cái lý do ấy để từ chối.
Đàn ông không phải đều thích người trẻ tuổi sao, cô bị từ chối xong còn hoài nghi, liệu có phải Chu Canh Minh ý muốn nói là cô còn non nớt không nữa.
Diệp Khúc Đào khóc cả một buổi tối, ngày hôm sau, lúc đi làm, hai mắt sưng húp cả lên, có điều khóc một đêm cũng có chỗ tốt, cô đã quyết tâm không thích anh nữa rồi, cùng lắm thì chỉ là nhìn trúng gương mặt anh mà thôi.
Cũng đã bị từ chối đến nước này rồi, cô cũng không cần mặt nóng dán mông lạnh nữa, trong lòng thì nghĩ như thế, kết quả đến đơn vị làm việc, vừa mới vào phòng cô đã nhìn thấy anh.
Tối qua cô an ủi bản thân đã thành công rồi, nhất định không được thích anh nữa, nhưng mà, nhìn thấy gương mặt kia của anh cô lại không chịu nổi, không được, cô vẫn cảm thấy bản thân không có cách nào làm được.
Cô lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thích một người đến thế, nào có phải cứ bảo quên đi là quên đi được ngay, hơn nữa, bây giờ anh không thích cô không có nghĩa là sau này cũng sẽ không thích cô, lỡ như có một ngày anh thích cô thì sao.
Diệp Khúc Đào an ủi bản thân rồi lại tiếp tục theo đuổi anh.
Cô cũng không có khả năng làm gì cả, chỉ là dùng chút việc vặt, ngày nào cũng lượn lờ trước cửa phòng làm việc của anh.
Tính toán thời gian, đợi nước trong bình giữ nhiệt của anh lạnh rồi thì đi đổi nước cho anh, thỉnh thoảng lại còn pha trà cho anh nữa.
Tối đến tăng ca thì đưa đến chút đồ ăn.
Lại còn mua cây xanh để trên mặt bàn anh, là một cây xương rồng.
Vốn dĩ muốn anh đặt những điều đó vào trong mắt nhưng một khoảng thời gian sau, Chu Canh Minh mang xương rồng trả lại cho cô, còn nói: “Cô mua cái này hình như là đồ nhựa.”
Diệp Khúc Đào: “???”
Xương rồng còn có đồ nhựa nữa hả??
Lúc trước, hàng vừa đến tay cô đã để ở chỗ anh nên không ngờ tới nó vậy mà lại là đồ nhựa!
Bước chuyển ngoặt của câu chuyện xảy ra tại một lần cùng Chu Canh Minh đi xã giao.
Lục Cấn làm trợ lý của anh, theo lẽ thường là phải đi cùng anh nhưng hôm đó đúng lúc anh ta bị gãy chân, không thể đi làm nên nói với Diệp Khúc Đào một tiếng, cô lập tức đồng ý.
Cô còn đợi đến khi sắp tan làm mới đi tìm Chu Canh Minh, rồi thông báo việc cô sẽ cùng anh đi xã giao.
Lúc ấy sắp tan làm rồi, anh có không muốn cũng chẳng còn cách nào khác, chắc chắn sẽ phải để cô đi thôi.
Cô đến tìm Chu Canh Minh, vừa thấy là cô đi cùng mình, anh đã không đồng ý.
Vừa thu dọn đồ đạc, anh vừa nói: “Một mình tôi đi là được rồi, không cần cô đi cùng, cô tan làm đi.”
Diệp Khúc Đào không ngờ anh muốn trốn tránh mình đến mức ấy.
Diệp Khúc Đào vẫn còn chưa từ bỏ, cô lên xe cùng anh, anh lái xe còn cô ngồi ghế lái phụ: “Phó giám đốc sở Chu, tối nay anh đi xã giao chắc chắn phải uống rượu, anh uống rượu xong chắc chắn sẽ không thể lái xe, em đi cùng anh, em sẽ lái xe có được không?”
Chu Canh Minh không cho cô đến là vì cảm thấy một cô bé như cô đi cùng anh thì chịu thiệt quá.
Trên bàn rượu là nơi như thế nào, bị loại người sài lang hổ báo nào nhìn trúng cũng không tốt.
Nhưng Diệp Khúc Đào cố chấp như thế, anh cũng không thể đuổi cô xuống xe.
Trước đây Diệp Khúc Đào chưa từng đi xã giao cùng với lãnh đạo, cô không biết hóa ra xã giao thôi lại phức tạp đến thế, sau khi đến, cô vẫn luôn đi theo Chu Canh Minh.
Có người kính rượu cô, Diệp Khúc Đào nói bản thân bị dị ứng rượu, Chu Canh Minh chắn rượu cho cô.
Anh uống nhiều quá, Diệp Khúc Đào nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Trước đây còn không biết uống rượu như vậy thôi cũng có thể đổ bệnh.
Chẳng trách bình thường Chu Canh Minh lại dưỡng sinh đến thế, ở trong phòng làm việc, anh không uống cà phê cũng như trà sữa, chỉ uống nước nóng, thỉnh thoảng còn có cả kỷ tử, hóa ra làm vậy đều là vì nghĩ cho bản thân.
Anh bí mật đi xã giao, rượu uống nhiều như thế, bình thường nếu như không chú ý sức khỏe thì sớm muộn gì thân thể anh cũng sụp đổ.
Anh uống quá nhiều, Diệp Khúc Đào cảm thấy dạ dày cũng phát đau.
Cô nhìn ra thân thể Chu Canh Minh hình như không ổn lắm, chắc là dạ dày khó chịu rồi.
Không dễ dàng gì mới đợi đến thời điểm Chu Canh Minh liếc qua nhìn Diệp Khúc Đào, cô lập tức tìm một lý do rồi dẫn Chu Canh Minh rời đi.
Cô dìu anh đi, cô đi theo đến đây vẫn có chút tác dụng. Ít nhất cũng tiết kiệm tiền thuê lái xe.
Đến nhà anh, thấy dáng vẻ say khướt của anh, Diệp Khúc Đào đành chăm sóc anh, đắp khăn cho anh hạ nhiệt.
Lau người cho anh, lúc cởi nút áo sơ mi cô nhìn thấy được cơ bụng cuốn hút.
Cô cảm thấy nếu bản thân trở thành một người phụ nữ độc ác, cô sẽ ngủ với Chu Canh Minh luôn, chắc chắn anh sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng mà Diệp Khúc Đào vẫn không dám làm vậy, cô chăm sóc cho anh một đêm, pha cho anh bát canh giải rượu lấy công thức từ trên mạng, biết anh bị đau dạ dày, cô còn làm tay nóng lên rồi áp lên bụng anh để làm ấm bụng anh, đợi lông mày anh thả lỏng cô mới yên tâm.
Cô ra ngoài sô pha ngủ một buổi tối, sáng sớm, lúc Chu Canh Minh tỉnh thì cô cũng dậy.
Thấy anh tỉnh lại, cô lập tức muốn rời đi.
Chu Canh Minh lại gọi cô lại: “Đợi đã.” Ngập ngừng một lát, anh hỏi: “Cô còn thích tôi không?”
Diệp Khúc Đào nhìn anh, cũng do dự một lát rồi gật đầu: “Còn, vẫn thích.”
Chu Canh Minh hít sâu một hơi rồi thở dài: “Vậy chúng ta có thể thử qua lại xem sao.”
Cô cảm thấy mình bị lừa rồi, truyện cổ tích toàn đi lừa người, còn nói cái gì mà đàn ông tám mốt vẫn thích gái mười tám.
Lý do Chu Canh Minh từ chối cô chính là bởi vì tuổi cô còn quá nhỏ, tuổi nhỏ thì làm sao, cho con trâu già như anh gặm cỏ non mà anh còn không đồng ý hả?
Lần đầu tiên thấy có người dùng cái lý do ấy để từ chối.
Đàn ông không phải đều thích người trẻ tuổi sao, cô bị từ chối xong còn hoài nghi, liệu có phải Chu Canh Minh ý muốn nói là cô còn non nớt không nữa.
Diệp Khúc Đào khóc cả một buổi tối, ngày hôm sau, lúc đi làm, hai mắt sưng húp cả lên, có điều khóc một đêm cũng có chỗ tốt, cô đã quyết tâm không thích anh nữa rồi, cùng lắm thì chỉ là nhìn trúng gương mặt anh mà thôi.
Cũng đã bị từ chối đến nước này rồi, cô cũng không cần mặt nóng dán mông lạnh nữa, trong lòng thì nghĩ như thế, kết quả đến đơn vị làm việc, vừa mới vào phòng cô đã nhìn thấy anh.
Tối qua cô an ủi bản thân đã thành công rồi, nhất định không được thích anh nữa, nhưng mà, nhìn thấy gương mặt kia của anh cô lại không chịu nổi, không được, cô vẫn cảm thấy bản thân không có cách nào làm được.
Cô lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên thích một người đến thế, nào có phải cứ bảo quên đi là quên đi được ngay, hơn nữa, bây giờ anh không thích cô không có nghĩa là sau này cũng sẽ không thích cô, lỡ như có một ngày anh thích cô thì sao.
Diệp Khúc Đào an ủi bản thân rồi lại tiếp tục theo đuổi anh.
Cô cũng không có khả năng làm gì cả, chỉ là dùng chút việc vặt, ngày nào cũng lượn lờ trước cửa phòng làm việc của anh.
Tính toán thời gian, đợi nước trong bình giữ nhiệt của anh lạnh rồi thì đi đổi nước cho anh, thỉnh thoảng lại còn pha trà cho anh nữa.
Tối đến tăng ca thì đưa đến chút đồ ăn.
Lại còn mua cây xanh để trên mặt bàn anh, là một cây xương rồng.
Vốn dĩ muốn anh đặt những điều đó vào trong mắt nhưng một khoảng thời gian sau, Chu Canh Minh mang xương rồng trả lại cho cô, còn nói: “Cô mua cái này hình như là đồ nhựa.”
Diệp Khúc Đào: “???”
Xương rồng còn có đồ nhựa nữa hả??
Lúc trước, hàng vừa đến tay cô đã để ở chỗ anh nên không ngờ tới nó vậy mà lại là đồ nhựa!
Bước chuyển ngoặt của câu chuyện xảy ra tại một lần cùng Chu Canh Minh đi xã giao.
Lục Cấn làm trợ lý của anh, theo lẽ thường là phải đi cùng anh nhưng hôm đó đúng lúc anh ta bị gãy chân, không thể đi làm nên nói với Diệp Khúc Đào một tiếng, cô lập tức đồng ý.
Cô còn đợi đến khi sắp tan làm mới đi tìm Chu Canh Minh, rồi thông báo việc cô sẽ cùng anh đi xã giao.
Lúc ấy sắp tan làm rồi, anh có không muốn cũng chẳng còn cách nào khác, chắc chắn sẽ phải để cô đi thôi.
Cô đến tìm Chu Canh Minh, vừa thấy là cô đi cùng mình, anh đã không đồng ý.
Vừa thu dọn đồ đạc, anh vừa nói: “Một mình tôi đi là được rồi, không cần cô đi cùng, cô tan làm đi.”
Diệp Khúc Đào không ngờ anh muốn trốn tránh mình đến mức ấy.
Diệp Khúc Đào vẫn còn chưa từ bỏ, cô lên xe cùng anh, anh lái xe còn cô ngồi ghế lái phụ: “Phó giám đốc sở Chu, tối nay anh đi xã giao chắc chắn phải uống rượu, anh uống rượu xong chắc chắn sẽ không thể lái xe, em đi cùng anh, em sẽ lái xe có được không?”
Chu Canh Minh không cho cô đến là vì cảm thấy một cô bé như cô đi cùng anh thì chịu thiệt quá.
Trên bàn rượu là nơi như thế nào, bị loại người sài lang hổ báo nào nhìn trúng cũng không tốt.
Nhưng Diệp Khúc Đào cố chấp như thế, anh cũng không thể đuổi cô xuống xe.
Trước đây Diệp Khúc Đào chưa từng đi xã giao cùng với lãnh đạo, cô không biết hóa ra xã giao thôi lại phức tạp đến thế, sau khi đến, cô vẫn luôn đi theo Chu Canh Minh.
Có người kính rượu cô, Diệp Khúc Đào nói bản thân bị dị ứng rượu, Chu Canh Minh chắn rượu cho cô.
Anh uống nhiều quá, Diệp Khúc Đào nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Trước đây còn không biết uống rượu như vậy thôi cũng có thể đổ bệnh.
Chẳng trách bình thường Chu Canh Minh lại dưỡng sinh đến thế, ở trong phòng làm việc, anh không uống cà phê cũng như trà sữa, chỉ uống nước nóng, thỉnh thoảng còn có cả kỷ tử, hóa ra làm vậy đều là vì nghĩ cho bản thân.
Anh bí mật đi xã giao, rượu uống nhiều như thế, bình thường nếu như không chú ý sức khỏe thì sớm muộn gì thân thể anh cũng sụp đổ.
Anh uống quá nhiều, Diệp Khúc Đào cảm thấy dạ dày cũng phát đau.
Cô nhìn ra thân thể Chu Canh Minh hình như không ổn lắm, chắc là dạ dày khó chịu rồi.
Không dễ dàng gì mới đợi đến thời điểm Chu Canh Minh liếc qua nhìn Diệp Khúc Đào, cô lập tức tìm một lý do rồi dẫn Chu Canh Minh rời đi.
Cô dìu anh đi, cô đi theo đến đây vẫn có chút tác dụng. Ít nhất cũng tiết kiệm tiền thuê lái xe.
Đến nhà anh, thấy dáng vẻ say khướt của anh, Diệp Khúc Đào đành chăm sóc anh, đắp khăn cho anh hạ nhiệt.
Lau người cho anh, lúc cởi nút áo sơ mi cô nhìn thấy được cơ bụng cuốn hút.
Cô cảm thấy nếu bản thân trở thành một người phụ nữ độc ác, cô sẽ ngủ với Chu Canh Minh luôn, chắc chắn anh sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng mà Diệp Khúc Đào vẫn không dám làm vậy, cô chăm sóc cho anh một đêm, pha cho anh bát canh giải rượu lấy công thức từ trên mạng, biết anh bị đau dạ dày, cô còn làm tay nóng lên rồi áp lên bụng anh để làm ấm bụng anh, đợi lông mày anh thả lỏng cô mới yên tâm.
Cô ra ngoài sô pha ngủ một buổi tối, sáng sớm, lúc Chu Canh Minh tỉnh thì cô cũng dậy.
Thấy anh tỉnh lại, cô lập tức muốn rời đi.
Chu Canh Minh lại gọi cô lại: “Đợi đã.” Ngập ngừng một lát, anh hỏi: “Cô còn thích tôi không?”
Diệp Khúc Đào nhìn anh, cũng do dự một lát rồi gật đầu: “Còn, vẫn thích.”
Chu Canh Minh hít sâu một hơi rồi thở dài: “Vậy chúng ta có thể thử qua lại xem sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.